Thiết hồn ảnh
Chương 1 : Sự chấn động của sát thủ
Thư Tầm Ngọc không thích thời tiết hôm nay, bởi vì vầng trăng quá đẹp, ánh trăng quá sáng. Y thích lặng lẽ ra tay trong một buổi đêm tối đen như mực, sau khi tung chiêu liền lập tức rút lui. Đêm đen gió lớn, đó mới là thời điểm thích hợp để giết người.
Y đương nhiên sẽ không nản lòng, cũng sẽ không thay đổi kế hoạch. Trước mỗi lần đi thực thi nhiệm vụ, y thường nghiên cứu kĩ càng các khả năng có thể xảy ra, và lần nào cũng không làm người ta thất vọng.
Đây đã là lần thứ năm Thư Tầm Ngọc đi thực thi nhiệm vụ ám sát, và có lẽ cũng là lần cuối cùng. Y cho rằng mình đang vệ đạo theo một phương thức đặc biệt. Cho dù ngày sau có từ bỏ cuộc sống sát thủ và trở thành vị đại hiệp thanh danh lừng lẫy một phương, vào một buổi đêm cô đơn nào đó, y cũng sẽ mang theo một chút tự hào, một chút nhớ nhung, một chút cảm giác hài lòng và thỏa mãn để hồi tưởng về quãng thời gian làm sát thủ này, dù rằng y sẽ không kể về nó với bất kỳ ai...
Y lặng lẽ ẩn mình trên một chạc cây lớn trong hậu hoa viên của phủ tri huyện, những tán lá rậm rạp che kín thân hình y, không để lộ chút dấu tích. Y không hề nôn nóng. Y biết mục tiêu sẽ xuất hiện. Lòng bàn tay y thậm chí không rỉ ra một giọt mồ hôi, thân thể cũng chẳng hề run rẩy.
Hai ngày trước, y đã ẩn mình ở nơi đây, không ăn không uống, không ngủ không nghỉ, chỉ vì một đòn tất sát vào đêm nay.
"Đêm nay sao trời lấp lánh, trăng sáng lung linh, Lỗ Thị lang quang lâm tệ xá, thực khiến nơi đây thêm muôn phần rạng rỡ!" Trong tiếng nói cười, mấy người cùng bước đến, đi đầu chính là Tri huyện Lưu Khôi. Nhưng hắn chợt dừng chân ngay ngoài cửa hậu hoa viên, chắp tay cười nói: "Xin mời Thị lang đại nhân!"
"Lưu huynh khách sáo rồi. Tại hạ hiện đã từ quan, sau này chỉ còn Thu Đạo tiên sinh chứ không có Lỗ Thị lang nữa."
Một giọng nói hờ hững vang lên, thoạt nghe thì khách sáo nhưng thực ra lại tràn đầy vẻ cao ngạo.
Lưu Khôi biết điều, vội vã sửa lời: "Ai mà không biết Lỗ huynh là đại danh sĩ, đại tài tử được Minh Tướng quân tin tưởng, cái sự không như ý nhất thời thì có tính là gì? Với tài năng và phong thái của Lỗ huynh, việc Đông Sơn tái khởi 1 chỉ là sớm muộn, ngày sau tiểu đệ còn phải nhờ Lỗ huynh nâng đỡ nhiều."
"Ha ha, Lưu huynh quá khen. Thu Đạo hiện chỉ là một tay văn sĩ áo vải, Lưu huynh không chê, cho cùng đàm luận là đã lấy làm vinh hạnh lắm rồi. Đêm nay chúng ta chỉ bàn chuyện phong nguyệt, không nói tới quốc sự."
"Hay lắm, tiểu đệ đã truyền lệnh cho người đi lấy bút mực giấy nghiên đến đây rồi. Từ lâu tiểu đệ đã ngưỡng mộ tài hoa của Lỗ huynh, muốn xin Thu Đạo tiên sinh danh vang chốn hàn lâm lưu lại đôi câu tuyệt cú. Mời!"
Thư Tầm Ngọc vốn đang ẩn mình giữa tàng cây lập tức phấn chấn tinh thần, bởi vì y đã nhìn thấy mục tiêu của mình đêm nay - Lỗ Thu Đạo.
Lỗ Thu Đạo chính là nhân vật hô mưa gọi gió trong triều đình hiện nay, đồng thời là đệ nhất mưu thần dưới trướng Minh Tướng quân. Kẻ này từ nhỏ đã thông minh sáng dạ, tài trí tuyệt cao, mười bốn tuổi đỗ cử nhân, mười chín tuổi lên kinh thành tham gia khoa cử. Vốn dĩ với tài trí của hắn thì không khó để đỗ đạt thành danh, nhưng hắn lại tự cho rằng mình thông minh, đi tặng quà cho quan chủ khảo. Chẳng ngờ quan chủ khảo khi đó là Đại học sĩ Quách Đường Kính, một bậc danh sĩ thanh liêm, thấy hắn lòng dạ bất chính liền cố ý đánh trượt. Trong cơn giận dữ, Lỗ Thu Đạo bèn đến đầu nhập phủ tướng quân, chỉ sau mấy tháng đã được Minh Tướng quân rất tin tưởng, về sau lại theo Minh Tướng quân đi lên phía bắc thảo phạt người Hung Nô 2, lập được quân công, từ đó được phong làm thị lang bộ Lễ.
Sau khi đắc thế, việc đầu tiên Lỗ Thu Đạo làm là dựa vào thế lực của Minh Tướng quân để bày mưu hãm hại Quách Đường Kính, khiến Quách Đường Kính bị cách chức, sau đó còn bị giày vò, làm nhục cho đến chết. Từ đó về sau, Lỗ Thu Đạo ngày càng ngang ngược, hống hách, thậm chí còn ngầm tuyên bố rằng trong thiên hạ này, ngoài Minh Tướng quân, không người nào có thể khiến hắn khuất phục. Quan viên trong triều chỉ cần để lọt một lời bất mãn vào tai hắn, hắn ắt sẽ bày trò báo thù, thủ đoạn cực kỳ tàn độc. Càng đáng hận hơn là Lỗ Thu Đạo luôn tự cho rằng mình phong lưu tiêu sái nhưng thực ra hắn vô cùng háo sắc, thường xuyên ỷ vào uy danh của Minh Tướng quân mà đi cưỡng ép, chiếm đoạt các dân nữ vừa mắt hắn nhưng không chịu khuất phục...
Lần này, Lỗ Thu Đạo gan lớn tày trời, tham ô một lượng lớn quân lương khiến mấy vạn quan binh đi bình loạn ở Bắc Cương vì thiếu quân lương mà muốn tập hợp làm phản, cũng nhờ đó mà sự việc mới bại lộ. Vì việc quan binh làm phản có ảnh hưởng quá lớn, ngay đến Minh Tướng quân cũng không thể đảm bảo cho Lỗ Thu Đạo bình yên vô sự nên hắn đã bị bãi chức, phải trốn đến vùng Giang Nam. Nếu không có Minh Tướng quân bảo vệ, hắn đã bị các quan binh lòng đầy căm phẫn xé xác trong phủ thị lang từ lâu rồi.
Trong triều, quan viên đều bảo vệ cho nhau, tất nhiên chẳng ai có thể làm gì Lỗ Thu Đạo. Hơn nữa, chỉ cần Minh Tướng quân còn nắm trọng quyền, e là chẳng bao lâu nữa hắn sẽ lại được phục hồi nguyên chức. Các nhân sĩ chính phái trên giang hồ cũng không dám đắc tội với Minh Tướng quân. Phải biết rằng, sau khi lật đổ được đối thủ chính trị Ngụy công tử, quyền thế của Minh Tướng quân càng lớn hơn, gần như có thể một tay che trời. Lúc này, ai dám mạo hiểm chọc giận hắn để chuốc lấy mối họa diệt môn?
Thế nhưng trên giang hồ vẫn còn chính nghĩa, Lỗ Thu Đạo há có thể được tiêu dao tự tại?
Nửa tháng trước, trên Ngũ Vị nhai, nơi treo bảng giết người của bạch đạo đệ nhất sát thủ Trùng đại sư, cái tên Lỗ Thu Đạo đã được khắc lên thực ngay ngắn.
Nhìn thấy Lỗ Thu Đạo, cặp mắt Thư Tầm Ngọc lập tức sáng lên. Trong hậu hoa viên lần lượt có sáu người đi vào nhưng y chỉ nhìn thấy một người duy nhất. Cho dù số người đi vào có là sáu trăm, sáu ngàn, y cũng sẽ chỉ nhìn thấy người đó.
Nhìn bề ngoài, Lỗ Thu Đạo chỉ chừng ba mươi tuổi, khuôn mặt tuấn tú, phong lưu, kết hợp với thái độ không coi trọng bất cứ người nào trong thiên hạ, thật khiến người ta không thể không nể phục. Ai mà ngờ được đằng sau vẻ ngoài của bậc cao nhân thế ngoại ấy lại là một kẻ đại gian đại ác, táng tận lương tâm?
Thư Tầm Ngọc nhận ra hầu hết những kẻ bên cạnh Lỗ Thu Đạo đều là cao thủ dưới trướng Minh Tướng quân. Ngoài tay Tri huyện Lưu Khôi có biệt hiệu Phi diệp thủ nổi danh giang hồ về tài phóng ám khí, những kẻ còn lại lần lượt là Tiên bất lưu hành Vệ Trọng Hoa - gã đại hán râu quai nón đeo cây roi mềm bên hông, Bạch sa thánh thủ Cát Xung - kẻ có khuôn mặt đen như than nhưng đôi tay lại trắng nõn nà, Tam tuyệt kiếm khách Lôi Kinh Thiên - người trẻ tuổi tay giữ chuôi kiếm, vẻ mặt cao ngạo, còn kẻ cuối cùng là một tay văn sĩ có vẻ không biết võ công, chắc hẳn là sư gia của Lưu Khôi...
Người trên giang hồ đều biết, Lỗ Thu Đạo nhìn bề ngoài thì tiên phong đạo cốt nhưng thực ra không biết võ công. Dù lời đồn là vậy, Thư Tầm Ngọc vẫn không dám sơ suất. Có điều, sau khi tỉ mỉ quan sát Lỗ Thu Đạo, y thấy hắn tuy vênh váo, ngạo mạn, ánh mắt có thần nhưng bước chân hời hợt, nội khí ngoại tiết, quả nhiên không giống như người biết võ công.
Phải đối mặt với mấy tay cao thủ tuy võ công ở dưới mình nhưng cũng không thua kém quá xa, Thư Tầm Ngọc vẫn tràn đầy niềm tin. Y từng hoàn thành bốn nhiệm vụ tưởng chừng không thể hoàn thành, ngoài vô số vết thương lớn nhỏ trên người, y còn nhận được những kinh nghiệm phong phú cùng lòng tin to lớn.
Là một sát thủ, võ công cao cường cố nhiên quan trọng nhưng quan trọng nhất vẫn là mưu trí và bản lĩnh nắm bắt thời cơ. Điều y cần làm bây giờ chính là giết chết Lỗ Thu Đạo trước khi những kẻ khác kịp ra tay ngăn cản.
Hai ngày trước, sau khi hay tin Lỗ Thu Đạo chuẩn bị tới Thiên Châu, Thư Tầm Ngọc lập tức lẻn vào phủ tri huyện, chọn trúng gốc cổ thụ có tuổi đời lâu nhất, cành lá rậm rạp nhất trong hậu hoa viên này làm nơi ẩn thân. Suốt hai ngày liền, y nhịn ăn nhịn uống, hoàn toàn dựa vào việc thổ nạp để hấp thụ tinh khí trong trời đất nhằm đảm bảo thể lực cho bản thân. Lúc này, sau một thời gian dài thu liễm khí tức, y dường như đã trở thành một phần của cây cổ thụ. Y làm như vậy, thứ nhất là muốn tránh khỏi cảm giác nhạy bén của các cao thủ bên phía đối phương, thứ hai, y sớm đã tính được Lưu Khôi sẽ mời Lỗ Thu Đạo vốn nổi tiếng về tài văn chương đến hậu hoa viên từng khiến hắn mất rất nhiều tiền của để xây dựng nên này.
Gốc cổ thụ lại nằm tại nơi quan trọng nhất trong hậu hoa viên, gần như đã trở thành tâm điểm của một vùng cảnh sắc. Với bản tính thích ra vẻ phong lưu và thường xuyên tranh giành thể hiện của Lỗ Thu Đạo, hắn nhất định sẽ đòi bày bàn tiệc ngay tại đây.
Thư Tầm Ngọc muốn chọn đúng thời điểm mà kẻ khác không sao ngờ được để giết chết gã đệ nhất mưu thần dưới trướng Minh Tướng quân kiêm đệ nhất gian thần đương triều này.
Quả không ngoài dự liệu, kẻ địch đã bày tiệc rượu ngay bên dưới chỗ Thư Tầm Ngọc ẩn thân. Y không dùng mắt nhìn, không dùng tai nghe, thậm chí còn ngầm vận công thu nhỏ lỗ chân lông lại, khiến bản thân ít tiếp xúc với thế giới bên ngoài nhất. Hiện giờ bên phía kẻ địch có rất nhiều cao thủ, chỉ cần một chút động tĩnh cũng có thể khiến chúng cảnh giác, y nhất định phải tập trung tinh thần, giữ vững sự tỉnh táo, như vậy mới có thể cảm nhận được mọi động tĩnh của đối phương.
Y không dám khinh suất. Y tuyệt đối không cho phép nhiệm vụ của mình có chút sơ sẩy. Y đang đợi khoảnh khắc kẻ địch ngẩng đầu ngắm trăng và bị cảnh đẹp làm cho mê mẩn tâm thần, đó chính là thời cơ tốt nhất để y lao từ trên cây xuống, tung một đòn chí mạng...
Trên giang hồ, có rất nhiều động cơ để giết người. Muốn giết người cũng có rất nhiều cách thức khác nhau. Đối với một sát thủ ưu tú, giết người không chỉ là một loại hành vi mà còn là một môn nghệ thuật yêu cầu sự hoàn mỹ. Ngoài võ công hơn người, trí tuệ trác tuyệt, còn cần hiểu được thiên thời và địa lợi, lại càng phải biết cách lợi dụng chúng.
Cách giết người tốt nhất chỉ có một: một chiêu đắc thủ, an toàn rút lui.
Tựa như một cuốn sách, dù có nhiều nội dung khác nhau nhưng chắc chắn chỉ có một lời văn chủ đạo.
Không nghi ngờ gì, Thư Tầm Ngọc chính là một sát thủ siêu cấp, bởi vì, y thực sự là một cuốn sách.
Y là Thư trong số tứ đại đệ tử Cầm Kỳ Thư Họa dưới trướng bạch đạo đệ nhất sát thủ Trùng đại sư - Thư trung tầm ngọc Thư Tầm Ngọc.
Trên bàn tiệc, tửu ý càng lúc càng nồng, Lỗ Thu Đạo đưa tay vuốt bộ râu ba chòm dài dưới cằm, nhìn Lưu Khôi, hờ hững nói: "Trùng đại sư treo tên ta trên Ngũ Vị nhai, chẳng hay Lưu huynh nhận định thế nào về việc này?"
"Chuyện này... Khụ!" Lưu Khôi ngàn vạn lần không ngờ được Lỗ Thu Đạo vừa mở miệng là nói ngay tới chuyện này, cho dù trong lòng có vô số điều siểm nịnh muốn nói nhưng trong thiên hạ, có gã quan viên nào từng làm việc xấu mà không tim đập chân run khi nghe thấy tên của Trùng đại sư? "Người tốt tự có trời giúp, huống chi Lỗ huynh còn có Tướng quân chống lưng, việc bị treo tên trên Ngũ Vị nhai hoàn toàn chẳng cần để tâm."
Tuy nói lời an ủi nhưng giọng hắn lại vô cùng run rẩy, làm gì còn chút ý vị an ủi nào!
Lỗ Thu Đạo ngẩng đầu cười dài.
"Lưu huynh không biết đó thôi, việc Trùng đại sư treo tên ta lên Ngũ Vị nhai tuy khiến sĩ khí của đám người bạch đạo trên giang hồ dâng cao nhưng thực chất đó lại là một nước cờ tồi."
Lưu Khôi thoáng ngơ ngẩn, khom người xá dài.
"Trước đây tiểu đệ chỉ biết tiếng Lỗ huynh, tới lúc này mới thật sự khâm phục thái độ coi chuyện sống chết như không của Lỗ huynh."
Lỗ Thu Đạo cười nhạt, nói: "Ha ha, từ lâu đã nghe nói Lưu huynh tinh thông đạo làm quan, quả nhiên là đúng, làm một tri huyện thế này thực uổng phí tài năng."
Lưu Khôi nghiền ngẫm ý tứ bên trong, không kìm được vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, đồng thời càng cảm thấy Lỗ Thu Đạo vô cùng cao thâm.
Vệ Trọng Hoa cung kính chắp tay với Lỗ Thu Đạo.
"Từ trước đến giờ, phàm là người bị Trùng đại sư treo tên trên Ngũ Vị nhai thì không thể thoát khỏi cái chết. Chẳng hay vì sao tiên sinh lại cho rằng đó là một nước cờ tồi?"
"Bởi vì Trùng đại sư làm thế không khác gì trực tiếp tuyên chiến với Minh Tướng quân. Thực lực của phủ tướng quân, một tổ chức sát thủ cỏn con há có thể so sánh được? Ha ha, các vị thử nghĩ mà xem, nếu bị treo tên trên Ngũ Vị nhai một tháng mà Lỗ mỗ vẫn bình an vô sự, mặt mũi của Trùng đại sư xưa nay luôn được coi là bạch đạo đệ nhất sát thủ sẽ phải giấu vào đâu?"
Cát Xung cũng chắp tay làm lễ với Lỗ Thu Đạo.
"Không sai, bọn ta chỉ cần bảo vệ tính mạng của tiên sinh trong vòng một tháng. Trong cơn nôn nóng, chỉ e Trùng đại sư sẽ không tiếc thân mình mạo hiểm, đến lúc đó chúng ta lại bày bố thiên la địa võng..."
Lôi Kinh Thiên cũng cười dài một tiếng, tiếp lời: "Ha ha, nếu Trùng đại sư thua dưới tay Tướng quân, trong thiên hạ này còn ai dám đứng ra đối địch với Tướng quân nữa?"
Lỗ Thu Đạo khẽ khoát tay, nói: "Trùng đại sư thành danh đã mấy năm, chưa từng thất thủ, há là do may mắn? Có điều, lần này đối thủ của hắn thực sự quá mạnh, hắn mà chống lại thì có khác nào châu chấu đá xe..."
Thư Tầm Ngọc thầm cười lạnh nhưng lại cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm. Tỉ mỉ ngẫm lại mọi việc, một cảm giác khó có thể diễn tả bằng lời đột ngột trào dâng trong lòng y.
Lưu Khôi không phải là người thuộc phe Minh Tướng quân, trong lòng chẳng mấy tán đồng với những lời ngông cuồng của đám người Lỗ Thu Đạo nhưng ngoài miệng vẫn tỏ ra cung kính: "Nói thì nói vậy nhưng Lỗ huynh vẫn nên cẩn thận một chút!"
Lỗ Thu Đạo nghiêm túc nói: "Các vị có biết điểm lợi hại nhất của Trùng đại sư là gì không?"
Cát Xung dè dặt nói: "Võ công của Trùng đại sư không ai biết nông sâu thế nào. Kể từ hai năm trước, sau khi hắn ám sát thành công Lý đại nhân của bộ Hình, không còn ai nhìn thấy hắn ra tay nữa, chỉ biết đám Cầm Kỳ Thư Họa dưới trướng hắn thỉnh thoảng lại xuất thủ hành hung. Bốn kẻ này, mỗi kẻ đều có sở trường riêng, thực sự khó phân định ai mới là người lợi hại nhất, mong tiên sinh chỉ giáo cho!"
"Người người đều cho rằng Cầm Kỳ Thư Họa chính là bốn con bài tẩy của Trùng đại sư, thực ra không phải vậy. Trùng đại sư nghiêm cấm các đệ tử dưới trướng của mình đại khai sát giới, mỗi đệ tử sau khi giết năm người thì có thể xuất sư, không cần làm sát thủ nữa, cái tên cũ cũng phải bỏ đi, nhường lại cho các đệ tử mới được nhận. Các sát thủ sau khi xuất sư, người thì mai danh ẩn tích, lưu lạc tha hương, người thì thay tên đổi họ, trở thành một tay hào kiệt lừng danh trên giang hồ..."
Lỗ Thu Đạo thở dài, nói.
"Tuy ta không phải là đồng đạo với Trùng đại sư nhưng cũng không thể không tán thưởng lối làm việc của người này, thực sự rất có phong cách."
Đám người này lần đầu tiên được biết, thì ra bốn đại đệ tử Cầm Kỳ Thư Họa danh chấn giang hồ của Trùng đại sư không phải chỉ có bốn người, nhất thời đều vô cùng kinh hãi, sắc mặt sáng tối bất định.
Nhưng người kinh hãi nhất chính là Thư Tầm Ngọc đang nấp trên cây. Đây vốn là chuyện cực kỳ bí mật của bản môn, vậy mà lúc này lại bị Lỗ Thu Đạo bình thản nói ra, tâm trạng y không ngừng xao động, bèn vội vàng trấn định tâm thần, tiếp tục tập trung lắng nghe.
Lỗ Thu Đạo nói tiếp: "Tướng quân có chí thống nhất võ lâm, sớm đã đề phòng Trùng đại sư nhưng để có được những tin tức này thì thực sự không dễ dàng gì."
Mọi người thầm đoán quá trình đó ắt hẳn rất tanh máu và đầy hiểm nguy, không kìm được đều nín thở.
Lỗ Thu Đạo nâng chén, thở dài.
"Trùng đại sư là một bậc kiêu hùng nhưng điểm lợi hại nhất không phải là bốn người đó, mà là vũ khí bí mật của hắn."
"Ồ, vũ khí bí mật của Trùng đại sư là gì vậy?"
"Là một cái bóng!"
"Một cái bóng?"
"Không sai, nghe nói điểm lợi hại nhất của Trùng đại sư chính là vũ khí của hắn, một món vũ khí có tên gọi Thiết Hồn ảnh 3, nhưng trước giờ chưa ai nhìn thấy món vũ khí này, huống hồ là nhìn thấy Trùng đại sư sử dụng nó..."
Lỗ Thu Đạo dừng chén trà bên môi, lại thở dài tiếng nữa.
"Có lẽ... những người từng nhìn thấy Thiết Hồn ảnh đều đã chết rồi!"
Thư Tầm Ngọc thầm chấn động. Đây là bí mật lớn nhất của Trùng đại sư, ngay đến y cũng không biết Thiết Hồn ảnh rốt cuộc là gì, chỉ thỉnh thoảng nghe Trùng đại sư nhắc đến, gã Lỗ Thu Đạo này từ đâu mà biết được?
Đột nhiên một tia sáng lóe lên trong đầu, Thư Tầm Ngọc đã biết được điều khác thường nằm ở đâu.
Tuy trước giờ Lỗ Thu Đạo vẫn luôn được Minh Tướng quân tin tưởng song dù sao hắn cũng chỉ là một văn nhân, Lưu Khôi nịnh nọt hắn không có gì kỳ lạ, nhưng đám người Vệ Trọng Hoa, Cát Xung, Lôi Kinh Thiên đều là hạng tâm cao khí ngạo, ngang ngược ngông cuồng, có lý đâu lại tỏ ra cung kính với hắn như thế?
Chẳng lẽ đây là một cái bẫy?
Tâm tư xoay chuyển, Thư Tầm Ngọc nắm chắc thanh vũ khí Lưu Tô câu trong tay. Y tin chắc hành tung của mình vẫn chưa bị bại lộ, do đó còn đang do dự không biết nên rời đi để đợi cơ hội lần sau hay là tiếp tục ở lại, chờ thời điểm thích hợp để tung ra một đòn chí mạng.
Lỗ Thu Đạo trầm ngâm hồi lâu rồi hít sâu một hơi, chậm rãi hỏi: "Các vị có biết tại sao ta phải nói những lời này không?"
Lúc này Lưu Khôi đã rất khâm phục Lỗ Thu Đạo, lập tức nói: "Xin Lỗ huynh hãy giúp tiểu đệ giải mối nghi hoặc này!"
Lỗ Thu Đạo uống cạn chén rượu chỉ trong một hơi, đoạn ung dung nói: "Cầm, Kỳ, Thư, Họa: Tần Linh Vận, Tề Sinh Kiếp, Thư Tầm Ngọc, Mặc Lưu Bạch 4, bốn người đó đều là kỳ tài trong giới sát thủ. Vừa bước vào cửa, nhìn thấy bố cục trong hậu hoa viên này, ta liền đoán được ở đây ắt hẳn có một người trong số họ.
Đối đầu với kẻ địch cũng giống như xua quân ra chiến trường, đánh vào tâm lý mới là thượng sách. Sở dĩ ta nói ra những lời này là muốn khiến hắn vì kinh hãi mà để lộ sơ hở..."
Lỗ Thu Đạo đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía gốc cổ thụ nơi Thư Tầm Ngọc đang ẩn thân, trong mắt bừng lên ánh thần quang rực rỡ, đoạn ném chén, quát vang: "Lần này mất đi ái tướng, Trùng đại sư nhất định sẽ phải nếm trải cơn đau đớn như đứt ruột đứt gan!"
Lời còn chưa dứt, trong tiếng thét kinh hãi của Lưu Khôi, một bóng câu còn rực rỡ hơn ánh trăng đã bay ra từ trong lùm cây, đánh thẳng về phía đầu của Lỗ Thu Đạo.
Rốt cuộc Thư Tầm Ngọc đã ra tay.
Lỗ Thu Đạo đã chuẩn bị từ lâu, hữu chưởng lập tức vung ra, đánh trúng vị trí cách chuôi bảy tấc trên Lưu Tô câu, đó chính là chỗ yếu nhất trong thế công của Thư Tầm Ngọc. Lúc này, ánh mắt Lỗ Thu Đạo sáng ngời, khí thế lẫm liệt tựa như thần tiên hạ phàm, đâu còn vẻ yếu ớt, không biết võ công như hồi nãy!
Thư Tầm Ngọc cảm thấy thế chưởng của đối phương đã hoàn toàn phong tỏa các biến hóa của Lưu Tô câu, đồng thời từ chỗ lưỡi câu tiếp xúc với chưởng của đối phương còn truyền đến một tia khí lạnh thấu xương. Không kịp suy nghĩ kĩ, y lập tức tung mình nhảy vọt lên cao năm thước, sau khi lộn một vòng giữa không trung thì miễn cưỡng hạ được xuống ngọn cây, kế đó liền vội vã vận công chống lại luồng khí lạnh quái dị đã chạy vào trong cơ thể.
Mấy tiếng quát lớn nhất tề vang lên, tới lúc này đám người Vệ Trọng Hoa, Cát Xung và Lôi Kinh Thiên mới đồng loạt rút binh khí, còn Lưu Khôi thì vẫn đang kinh ngạc, lúng túng, chẳng biết phải làm gì.
Để mặc cho thân thể nhẹ nhàng đung đưa qua lại giữa không trung theo ngọn cây, Thư Tầm Ngọc chậm rãi điều chỉnh nội tức đã hơi rối loạn của mình. Mắt nhìn gã đại địch bình sinh hiếm gặp phía dưới, tới lúc này y mới biết tay "Lỗ Thu Đạo" chỉ trong một chiêu đã khiến mình thụ thương này rốt cuộc là ai!
Trong cơn chấn động, một ngụm máu trào lên cổ họng y rồi phun ra ngoài theo giọng nói lạnh băng: "Thủy... Tri... Hàn!"
Truyện khác cùng thể loại
103 chương
481 chương
135 chương
532 chương
34 chương
303 chương
52 chương