Editor: Lin Thăng quan? Hắn đương nhiên muốn, nếu nói trước kia mình không sinh nhi tử, còn có thể có chút uất ức, nhưng hiện tại phát hiện mình có nhi tử, hắn phải cân nhắc cho nhi tử một chút. Nhìn dáng vẻ khéo léo lấy lòng của nữ nhân trước mặt, cảm giác tự hào trong lòng Vân Hoài Thiên trong nháy mắt bành trướng, một tay hắn ôm Mã Lan Tẩm vào lòng, nâng cằm nàng lên: "Phu nhân có chủ kiến!" Mã Lan Tẩm vừa nhìn, cũng biết Vân Hoài Thiên đồng ý, trong lòng cao hứng, to gan đưa tay vào trong quần áo của Vân Hoài Thiên vuốt ve, thấy hô hấp của Vân Hoài Thiên dần gấp rút, bàn tay trên người nàng càng không an phận lui tới trên người nàng, nàng đắc ý nghĩ: Tô Uyển, ngươi không đấu lại ta, con gái ngươi cũng không đấu lại ta! Vân Hoài Thiên cảm thấy một bụng lửa nóng, như cấu cấp bách muốn buông thả, nhìn người trước mắt vô cùng hấp dẫn, sắc mặt nữ nhân dần đỏ ửng, hắn ôm nữ nhân như muốn nhanh chóng ăn vào trong bụng, nhưng nghĩ đến hôm nay còn có chuyện chưa sắp xếp, hắn buông nữ nhân trong ngực ra, hơn nữa cầm lấy bàn tay quấy rối, nhìn thần sắc mê loạn của Mã Lan Tẩm, hắn ôn nhu an ủi: "Buổi tối ta sẽ bồi ngươi thật tốt!" Không đợi Mã Lan Tẩm kịp phản ứng, hắn sửa sang lại y phục, sải bước ra ngoài. Quỷ chết tiệt! Mã Lan Tẩm thầm mắng trong lòng, cũng hơn nữa tháng rồi không đụng vào mình, tuổi này của nàng cần an ủi hơn nữa, trong phủ này có mấy phụ nhân, các nàng xinh đẹp trẻ tuổi hơn nàng, nửa tháng nay lão gia luôn ở trong phòng với các nàng, dù cố gắng thế nào, vị trí của mình có khả năng sẽ bị thay thế! Dù nàng rất muốn dâng con gái mình cho Vương Gia, nhưng cũng biết tính tình của nữ nhi, không đủ trầm ổn lại thích gây họa, đến lúc đó chỉ sợ Vương Gia không những không thích mà còn liên lụy tới mình! Lê Họa lại không giống, lần đầu nhìn thấy, nàng đã biết, đây là một nữ nhân vô cùng tao nhã, nếu như Lê Họa còn có chỗ hữu dụng, sợ rằng nam nhân Vân Hoài Thiên này đã muốn thu nữ nhân này vào trong túi! Hơn nữa nếu Lê Họa làm Vương Phi, vậy địa vị của mình trong phủ càng không thể rung chuyển, nào sợ mình không có nhi tử, những nữ nhân kia cũng không uy hiếp được mình! Đến lúc đó muốn diệt trừ những nữ nhân này chẳng qua là vấn đề thời gian! Mẫu thân nàng làm di nương cho người ta cả đời, dù nàng là nữ nhi của Hộ Bộ thượng thư, nhưng vì là thứ nữ nên phải chịu hết bắt nạt và xem thường, nàng tuyệt đối phải làm đương gia chủ mẫu chân chính của Vân Phủ! Vân lão phu nhân nghe Vân Tuyết Phi nói, trong lòng cao hứng cháu gái có thể gặp được phu quân tốt đồng thời cũng mơ hồ đau xót, đưa tay xoa đầu Vân Tuyết Phi, cảm thán: "Thấy ngươi cuối cùng cũng được hạnh phúc, ta cũng có thể an tâm chết đi gặp mẫu thân ngươi!" Thấy dáng vẻ khéo léo hiểu chuyện của cháu gái, trong mắt nàng càng thêm áy náy: "Là tổ mẫu không có bản lĩnh, để cho Phi Nhi của ta ở trong phủ phải chịu nhiều ủy khuất như vậy! Phụ thân không có lương tâm của ngươi này..." Nói đến đây, Vân lão phu nhân nghẹn ngào, ánh mắt đục ngầu đong đầy nước mắt: "Chờ tổ mẫu không có ở đây, ngươi cũng không cần quay lại cái nhà này nữa, người trong phủ này đều là lang sói ăn tươi nuốt sống, lòng dạ mọi người đều vô cùng hiểm độc!" Vân Tuyết Phi cảm động ngẩng đầu lên, giơ khăn lên lau cho Vân lão phu nhân, nghĩ đến tổ mẫu sẽ rời khỏi mình, trong lòng vô cùng khó chịu: "Nàng ôm cổ Vân lão phu nhân: "Tổ mẫu nhất định sóng lâu trăm tuổi bên cạnh Phi Nhi! Ta còn muốn đón người và Dung tẩu đến Vương Phủ hưởng phúc!" "Có tấm lòng hiếu thảo này của ngươi, tổ mẫu thỏa mãn!" Vẫn lão phu nhân không khỏi vui mừng, đưa tay vỗ nhẹ lên Vân Tuyết Phi: "Tổ mẫu ngươi sống lâu như vậy cũng thấy đủ, lo lắng nhất vẫn là ngươi, hiện tại ngươi đã tìm được hạnh phúc của chính mình, tổ mấu rất vui!" Nhận thấy bả vai lay động trong lồng ngực mình, không kiềm chế được khóc lên, trong lòng bà sao lại không chịu, nhưng sinh tử có số, bà lại lớn tuổi, bà hết than lại thở: "Tổ mẫu già rồi, Phi Nhi phải đáp ứng tổ mẫu, phải sống thật tốt thật hạnh phúc, như vậy tổ mẫu dưới suối vàng cũng an tâm cũng hạnh phúc!" Một bên Dung tẩu cũng đưa tay lên lau khóe mắt, bà cháu thật tốt biết bao, nhưng có điều thời gian không lưu người! "Dung tẩu, ngươi đến ngăn tủ của ta lấy hộp gấm lại đây!" Vân lão phu nhân ngẩng đầu lên ra lệnh. Dung tẩu tuân mệnh, gật đầu một cái, đi qua tìm kiếm. Vân Tuyết Phi ngẩng đầu lên từ trong lòng Vân lão phu nhân, đỏ mắt hỏi: "Tổ mẫu, lấy hộp gấm làm gì?" Vân lão phu nhân vuốt vuốt đầu cháu gái, từ ái giải thích: "Đây là mẫu thân ngươi để lại cho ngươi, nàng muốn ta trong lúc cần thiết sẽ giao cho ngươi, nói ngươi trong lúc khó khăn thì cầm tín vật trong đó tìm Cẩm Châu đệ nhất phủ Tô Thần Phi, đó là ông ngoại ngươi!" Ông ngoại? Vân Tuyết Phi nhớ, trong trí nhớ của thân thể này, từ lúc hiểu chuyện, nàng biết mẫu thân là con gái thương nhân, nhà rất có tiền, nhưng cuối cùng vì Vân Hoài Thiên mà trở mặt với người nhà, bỏ quan hệ phụ tử, mãi cho đến khi chết, mẫu thân vẫn không quên được, trong lúc hấp hối vẫn lẩm bẩm: Thật xin lỗi! "Mẹ ngươi vì Vân Hoài Thiên mà quyết liệt với người nhà, tuy nhiên nó lại rơi vào kết quả như vậy! Là Vân phủ có lỗi với nàng!" Vân lão phu nhân thở dài: "Tính tình nàng quật cường, nếu như nàng chịu cúi đầu nhận sai với ông ngoại ngươi, có lẽ tất cả sẽ giống lúc trước!" Nàng dời mắt đến dặn dò Vân Tuyết Phi: "Tô Thần Phi yêu mẹ ngươi, cũng vì quá yêu, nên mới để ý, không chịu được mẹ ngươi lại vì một nam nhân mà từ bỏ tất cả, hơn nữa..." Ánh mắt nàng trầm xuống: "Ánh mắt nhìn người của hắn thật chính xác, phụ thân ngươi quả thật không phải là phu quân có thể giao phó cả đời! Là lỗi của ta, là ta không biết dạy bảo hắn..." "Lão phu nhân, đồ lấy đây rồi!" Dung tẩu đem một cái hộp gấm đến. Vân lão phu nhân nhận lấy hộp gấm, đặt nó vào lòng bàn tay Vân Tuyết Phi: "Vật này tốt nhất ngươi nên giữ lấy, bây giờ Vương Gia đối với ngươi rất tốt, nhưng không chắc chắn được cả đời, ngươi không có nhà ngoại cường đại làm hậu thuẫn, ta tin lúc ấy mẫu thân nghĩ đến chuyện này, nếu quả thật có một ngày như vậy, ngươi cầm cái này đi tìm Tô Thần Phi, nhận sai với hắn thay mẹ ngươi! Hắn nhất định sẽ thay mẹ ngươi chăm sóc ngươi thật tốt!"