Trong một căn phòng nhỏ ánh đèn sáng chói chiếu vào gương mặt cô gái ngồi trước gương.
Thợ makeup đang dặm thêm ít phấn cho gương mặt nhỏ xinh.
Đôi môi được tô son tông đỏ rượu quý phái.
Một cô gái đi tới nhanh tay uốn lại vài lọn tóc còn vương trên khuôn mặt xinh đẹp.
Từng người chạy qua chạy lại nhìn ngắm một hồi rồi mới gật đầu ưng ý.
- Tới giờ rồi, ra xe thôi.
Giọng mẹ cô vang lên bên tai.
Cô nhìn lại mình một lần trong gương rồi đưa tay lấy khăn voan che phủ lên đầu.
Hôm nay là ngày trọng đại nhất đời cô, đáng lẽ cô phải vui nhưng tại sao trong lòng lại nghẹn ngào cái thứ cảm xúc khó tả như vậy.
Mẹ cô nắm tay cô đưa lên xe hoa.
Cô gái mười chín tuổi bỏ lại tất cả phía sau lưng chấp nhận bị bán cho một gia đình giàu có để đổi lại mạng sống của em gái.
Con đường phía trước cô lại phải tự đi rồi.1
Chiếc xe dừng lại trước cổng của một ngôi nhà.
Cô bước xuống xe, bên trong có người làm ra mở cửa đứng sẵn đó chờ cô.
- Chào thiếu phu nhân.
Cô không để ý, trực tiếp đi vào bên trong.
Bước chân cô cứ chậm lại rồi dừng hẳn.
Trong phòng, ba mẹ chồng đang ngồi ở phòng khách đợi cô.
Cô lại gần, lễ phép chào.1
- Con chào ba mẹ.
- Con vào thay đồ đi.
Ta đã cho người sắp xếp rồi.
Chồng con đang ở trên phòng.
Cố gắng làm quen với nó đi nhé.
Giọng mẹ chồng cô vang lên đánh thức ý nghĩ trong cô.
Ngày cưới của cô không ai biết.
Không tổ chức, không động phòng, không vén khăn.
Tất cả chỉ là mặc một bộ váy cưới đi đến nhà chồng rồi bỏ ra.1
- Vâng.
Đi theo bước chân của người làm, cô lên tầng hai.
Nhã Kỳ được đưa vào một căn phòng rộng lớn.
Người làm bỏ đồ của cô vào bên trong rồi ra ngoài mặc cho cô làm gì thì làm.
Khi chắc chắn rằng họ đã đi hết cô mới đưa tay lên tháo khăn voan xuống.
Căn phòng được tân trang như phòng của một đôi vợ chồng mới cưới.
Nhìn quanh một vòng cô thấy dường như ở đây không thiếu gì cả.
Bước thêm vài bước đi vào giường, cô giật mình khi nằm trên giường là một người con trai với khuôn mặt đẹp như tranh vẽ.
Sống mũi vừa cao lại thẳng cùng làn da trắng.
" Cạch.
"
Nhã Kỳ không may đụng trúng một góc bàn phát ra tiếng động.
Nghe động tĩnh, anh liền giật mình mở mắt ra.
Nhìn thấy cô đang đứng trước mặt mình, Thiên Vũ sợ hãi lùi về phía sau mà hét toáng lên.
- Cô...!cô là ai? Tại sao lại ở trong phòng tôi? Cô muốn làm gì?
Anh vừa nói vừa sụt sịt, lắp bắp như sắp khóc.
Cô đã sớm biết chồng mình là một kẻ ngốc nhưng lại không biết rằng anh rất đẹp.
Cái khuôn đẹp như vậy mà lại bị ngốc.
Thật là phí mà.1
- Em tới đây không phải để làm hại anh đâu.
Đừng sợ.
Cô nhẹ nhàng tiến lại gần anh.
Cô tiến một bước anh liền lùi lại, tay cầm chăn che lên người.1
- Thật...!thật không?
Đôi mắt anh long lanh như sắp khóc.
Cô mỉm cười gật đầu.
- Thật mà.
Em tới đây để chơi với anh.
Chúng ta đi chơi được không?
Anh nhìn cô với ánh mắt nghi hoặc rồi từ từ bỏ đi sự nghi ngờ mà đi ra khỏi giường.
Cô mở to mắt nhìn người con trai trước mặt.
Anh còn cao hơn cô, thân hình lại chuẩn.
Nếu không bị ngốc nhất định là một đại mỹ nam.1
- Này, cô làm sao vậy? Dẫn tôi đi chơi đi.
Không kịp để ý anh đã tới bên cạnh cô.
Anh cao hơn cô hẳn một cái đầu cô đứng cũng chỉ tới vai anh.
Lấy lại sự bình tĩnh, cô mỉm cười thân thiện.
- Thiên Vũ ngoan ngồi đây đợi một lát.
Em đi thay đồ rồi sẽ lập tức dẫn anh đi chơi nhé.
- Không đâu, không đâu.
Đi luôn bây giờ cơ.1
Anh bám lấy cánh tay cô lắc qua lắc lại như một đứa trẻ.
Cô hơi ngạc nhiên vì đây là lần đầu có người con trai khác chạm vào cô nhưng rồi cũng lấy lại bình tĩnh mà dỗ dành.
- Thiên Vũ ngoan đúng không? Ngoan thì phải ngồi đây để em đi thay đồ.
Thay đồ xong sẽ dẫn anh đi chơi.
Nếu anh không để em thay đồ làm sao em có thể dẫn anh đi chơi trong bộ dạng này chứ?
Thiên Vũ suy nghĩ một hồi như đăm chiêu lắm rồi mới gật gật đầu.
- Được, vậy cô thay đồ xong chúng ta sẽ đi chơi.
Cô hứa đấy nhé.1
- Em hứa mà.
Cô mỉm cười xoa đầu anh rồi đi đến cạnh chiếc vali của mình mở ra để tìm đồ.
Tìm mãi mà chẳng có bộ nào ưng ý vì đồ của cô đều là đồ rẻ tiền làm sao có thể phù hợp với hoàn cảnh của cô hiện tại.
Lục lọi một hồi cuối cùng cô cũng tìm được một chiếc váy ưng ý.
Đó là một chiếc váy suông trắng mix cùng giày thể thao.
Sau khi thay đồ cô bước ra ngoài.
Anh ngoan ngoãn ngồi ở giường đợi cô trên người vẫn mặc bộ đồ ngủ.
Cô nhíu mày nhìn anh đi đến gần rồi hỏi.
- Anh không thay đồ sao?
Nghe thấy câu hỏi, Thiên Vũ nghiêng đầu rồi đáp lại.
- Thường ngày toàn là người khác thay đồ cho tôi thôi.1
Anh chu chu mỏ nhìn cô nói.
- Vậy để em đi gọi người thay đồ cho anh.
Nhã Kỳ quay người bước ra cửa thì bị anh giữ tay lại.
Cô bất ngờ quay lại nhìn gương mặt uỷ khuất của anh rồi ngẩng đầu lên hỏi.
- Sao vậy?
- Cô thay đồ cho tôi đi.1
Câu nói của anh thoáng chốc khiến cô giật mình rồi đỏ mặt quay đi.
Dù đã là vợ chồng nhưng vấn đề này thực sự đâu phải việc của cô.
Nhã Kỳ gỡ tay anh ra mỉm cười nói.
- Em chỉ có thể dẫn anh đi chơi thôi.
Thay quần áo em không biết thay sẽ làm anh đau đó.
Nghe thấy chữ " đau " Thiên Vũ liền ngập ngừng một chút nhưng vẫn không từ bỏ ý định.
- Mẹ thường nói với tôi là không biết mới phải học nên cô không biết thay đồ thì học mới biết chứ.1
Sao đã ngốc mà còn ngốc đến mức này chứ.
Lại để một cô gái thay đồ cho anh.
Cô đỏ mặt cúi xuống không nói gì.
Thấy vậy anh liền lay lay người cô.
- Cô không sao chứ? Nếu không thích tôi sẽ tự thay, cô đừng buồn đừng khóc được không?1
Anh nói với giọng điệu trẻ con làm cô muốn nhưng lại không thể từ chối.
Nói gì đi nữa thì cô cũng đã là vợ anh.
Vả lại đây dường như là lần đầu tiên có người quan tâm đến tâm trạng của cô như vậy.
- Hay em chọn đồ cho anh nhé.
Được không?
Cô mỉm cười nhìn anh.
Thiên Vũ liền gật gật đầu rồi nắm tay cô kéo đến trước tủ quần áo to lớn.
Nhã Kỳ hơi giật mình khi bị kéo đi như vậy mất đà liền ngã vào lòng anh.
Bàn tay to lớn của anh vẫn nắm lấy cánh tay cô.
Gương mặt cô áp sát vào ngực anh có thể nghe được tiếng tim đập.
- Cô sao vậy?
Anh lên tiếng kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ quẩn quanh.
- Không sao.
Đây là tủ quần áo của anh hả? Để em chọn đồ cho anh.
Bàn tay nhỏ bé mở tủ ra.
Bên trong là rất nhiều quần áo đủ loại.
Từ vest đến áo phông, áo len, áo khoác.
Cô nhìn tủ đồ mà hơi sững người.
Đúng là nhà giàu, trong này cũng toàn là đồ hiệu.
Cô tiện tay chọn cho anh một áo phông tay ngắn mix cùng quần baggy kết hợp với giày thể thao năng động.
Bên ngoài là một áo sơ mi denim trẻ trung.
Thiên Vũ bước ra từ phòng tắm liền khiến cô đứng hình mất vài giây.
Khuôn mặt nam thần, thân hình cân đối nhìn vào thật muốn chìm đắm trong vẻ đẹp của anh.
- Chúng ta đi được chưa?
Anh cất giọng liền lôi cô ra khỏi dòng suy nghĩ.
Nhã Kỳ gật đầu đi tới chỉnh lại áo cho anh rồi hỏi.
- Anh muốn đi đâu?
- Chúng ta đi ăn được không? Tôi...!đói.
Vừa dứt câu bụng anh liền cảm thản mà réo lên.
Cô gật đầu rồi cùng anh bước xuống dưới nhà..
Truyện khác cùng thể loại
3 chương
53 chương
283 chương
3 chương
60 chương