Địa phủ bằng hữu vây
Chương 15 : Tạp mao, nói mày đâu!
Chỉ chốc lát sau ngoài cửa có vài tên bảo an cùng một trung niên xông vào phòng.
Vừa nhìn thấy trung niên, Dương thiếu như thấy được cha ruột của mình, lập tức vọt tới miệng reo lên:
- Ngô thúc, mau cứu tôi, tiểu tử này muốn đánh tôi!
Ánh mắt Ngô Thông xẹt qua trên người Dương thiếu, rơi thẳng vào người Vương Hạo Nhiên cùng Trịnh Kiền.
Trong lòng Vương Hạo Nhiên lộp bộp, Ngô Thông chính là tổng giám đốc hội quán Tân Nguyệt, Dương thiếu còn nhận thức hắn? Hơn nữa xem quan hệ còn rất không tầm thường.
Trên đầu bị đập hỗn loạn, nhưng Vương Hạo Nhiên vẫn bài trừ nụ cười tiến tới trước mặt Ngô Thông, nói:
- Ngô thúc, hôm nay đều là lỗi của tôi, tiêu phí đều tính cho tôi được không? Chờ khi nào Ngô thúc có thời gian, tôi tiếp tục thỉnh Ngô thúc ăn cơm bồi tội, ngài xem…
Ba!
Còn chưa nói xong, sắc mặt Ngô Thông không chút thay đổi oán hận tát tới, lưu lại năm ngón tay đỏ bừng trên mặt Vương Hạo Nhiên.
Vương Hạo Nhiên lảo đảo, nếu không phải Trịnh Kiền vội vàng giữ chặt hắn thì hắn đã đập đầu vào cánh cửa.
- Cái gì vậy, cũng không nhìn rõ ràng thân phận của mình!
Sắc mặt Ngô Thông băng sương quát, hắn biết rõ thân phận Dương thiếu, hội quán Tân Nguyệt là của Mạnh Hoành, mà Mạnh Hoành là anh họ của Dương thiếu, dù không có tầng quan hệ này vị lão gia tử trong nhà Dương thiếu cũng không tầm thường, chỉ là một Vương Hạo Nhiên lại thêm một tiểu tử nông thôn căn bản chẳng khác gì rác rưởi.
Một bên Dương thiếu cười âm lãnh, hắn tự tay cầm một ly rượu còn chưa uống xong trên bàn, bảo bảo an hung hăng phun cục đàm bên trong, sau đó đưa tới trước mặt Trịnh Kiền cùng Vương Hạo Nhiên.
- Hai đứa tụi mày nếu uống cạn ly rượu này, sự tình hôm nay liền xóa bỏ, bằng không…
Nói tới đây Dương thiếu híp mắt, trong mắt âm tàn như rắn độc.
Sắc mặt Vương Hạo Nhiên chua sót, hắn nhìn thoáng qua ly rượu hỗn hợp cục đàm, chần chờ, chậm rãi đưa tay nhận lấy.
Vài tên bảo an như đang xem diễn tươi cười nhìn bên này, sắc mặt Ngô Thông vẫn không chút thay đổi nhìn qua.
Ba!
Ngay lúc Vương Hạo Nhiên định uống ly rượu, Trịnh Kiền vung tay hất bay ly rượu kia.
- Mày…muốn chết, đánh chết cho tôi!
Dương thiếu lập tức nổi giận, lớn tiếng thét to.
Nhất thời vài tên bảo an lập tức nhảy ra, đối phó một tiểu tử chưa đủ lông đủ cánh như Trịnh Kiền, căn bản không lo lắng.
Nhưng bọn hắn thất vọng rồi.
Ngay khi bọn hắn vừa lao ra, Trịnh Kiền liền động, hắn không tránh không né hướng một gã bảo an đi qua.
Gã bảo an nanh cười một tiếng, hắn biết võ thuật, trên tay cũng dính qua máu, nếu tiểu tử này không sợ chết đưa tới cửa, mình vừa lúc thành toàn hắn.
Vì thế hắn vung mạnh một quyền hướng mặt của Trịnh Kiền tạp tới.
Vương Hạo Nhiên hoảng sợ kêu to, nhưng ngay sau đó nắm tay của Trịnh Kiền cũng giơ lên, đánh thẳng vào nắm tay của bảo an kia.
Oanh!
Thanh âm trầm đục truyền đến, cánh tay của gã bảo an phát ra tiếng răng rắc, sau đó buông xuôi như con rắn chết, cúi một bên, máu tươi nhỏ xuống.
Mọi người sửng sốt, Trịnh Kiền đã tiến lên trước, chỉ chốc lát cánh tay của vài tên bảo an đều bị bẻ gãy, té trên mặt đất kêu rên không thôi, chỉ còn Dương thiếu cùng Ngô Thông sắc mặt khó xem còn đứng ở đó.
Trịnh Kiền băng sương nhìn chằm chằm Ngô Thông, không chút khách khí vung tay tát ra ngoài.
- Đây là thay Hạo Nhiên trả lại ông!
Mắt kính của Ngô Thông bị súy bay, mái tóc hỗn độn, trong ánh mắt tràn ngập sợ hãi.
Đông đông!
Đúng lúc này ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân dồn dập, Ngô Thông cùng Dương thiếu quay đầu nhìn lại, một đám bảo an đi cùng một người rất nhanh chạy vào phòng.
Người kia không phải ai khác, chính là Mạnh Hoành.
Giờ phút này sắc mặt Mạnh Hoành băng sương, nổi giận đùng đùng, nhưng cảnh tượng này rơi vào trong mắt Ngô Thông cùng Dương thiếu không thể nghi ngờ chính là cứu mạng bọn họ, thậm chí bọn họ còn tưởng rằng tin tức nơi đây bị thủ hạ báo cho Mạnh Hoành cho nên Mạnh Hoành đúng lúc chạy tới cứu người.
- Anh họ, cứu tôi…
Dương thiếu miễn cưỡng cười, nhìn Mạnh Hoành hô.
Phanh!
Không đợi hắn nói xong, Mạnh Hoành đã không chút khách khí một cước hung hăng đạp tới, vẻ mặt Dương thiếu ngây dại ngồi bệch dưới đất nhìn lên.
Ngô Thông còn chưa kịp phản ứng, Mạnh Hoành lại vung tay tát tới, trực tiếp làm Ngô Thông xoay tròn vài vòng lảo đảo.
- Quỳ xuống cho tôi!
Mạnh Hoành còn chưa nguôi giận, lớn tiếng rống lên.
Ngô Thông bị hù dọa tới mức hai chân mềm nhũn, trực tiếp quỳ gối trước mặt Trịnh Kiền.
Khi Dương thiếu còn ngây ngốc chưa kịp phản ứng, nhưng rất nhanh lại bị Mạnh Hoành tung một cước đá vào đốt ngón tay của hắn, hai chân Dương thiếu mềm nhũn trực tiếp quỳ gối trước mặt Trịnh Kiền, sắc mặt trắng bệch.
Vẻ mặt Vương Hạo Nhiên cũng ngu si, đã xảy ra chuyện gì?
Trước kia hắn từng cùng một người bạn may mắn gặp qua Mạnh Hoành, biết hắn chính là đại lão bản sau lưng hội quán Tân Nguyệt, nhưng hôm nay tại sao xuất hiện trong này, còn có hành động kinh người như thế.
- Trịnh tiên sinh, thật sự là xin lỗi…hai người này không hiểu chuyện, tôi xin lỗi với ngài, xin ngài nhất định phải đi bệnh viện một chuyến!
Trịnh Kiền nhìn Mạnh Hoành, lại quay đầu nhìn Vương Hạo Nhiên đang đứng sau lưng mình.
Mạnh Hoành lập tức hiểu được, vội vàng đi tới trước mặt Vương Hạo Nhiên khom người bồi tội:
- Ngài là con trai của Vương Dị đi? Sự tình hôm nay thật sự là xin lỗi, hôm nào tôi nhất định đến nhà tạ tội, xin đừng trách tội!
Vẻ mặt Vương Hạo Nhiên hoàn toàn ngây dại, hiện tại Mạnh Hoành đích thân bồi tội với mình, hắn cảm thấy được sủng ái mà lo sợ, không nói nên lời, đồng thời trong lòng hắn cũng dị thường khiếp sợ cùng cảm động, vừa rồi mình bị một cái tát cùng bị gạt tàn thuốc ném trúng đầu chảy máu, xem như không bị đánh không công, xoay người lại đổi được giao tình lớn như vậy.
Nói xong xin lỗi với Vương Hạo Nhiên nhưng Trịnh Kiền vẫn bất động, Mạnh Hoành cũng không dám tức giận, hiện tại hắn đem toàn bộ hi vọng đều đặt lên người Trịnh Kiền.
- Mạnh tiên sinh, nghe nói gần đây việc cải tạo di dời dỡ bỏ tiểu khu Quan Nam, là tập đoàn kiến trúc Mạnh thị đang phụ trách đi?
Trịnh Kiền thoáng trầm ngâm, mở miệng hỏi.
Mạnh Hoành sửng sốt, cũng không phủ nhận.
Vừa nghe Trịnh Kiền hỏi ra lời này, Dương thiếu như con mèo bị dẫm trúng đuôi, lập tức tạc lên, thuần thục bò tới bên người Mạnh Hoành lớn tiếng kêu lên:
- Anh họ, anh đừng nên nghe tiểu tử này nói bậy nói bạ, tiểu tử này đang vu cáo hãm hại tôi đâu!
- Vu cáo hãm hại anh?
Trịnh Kiền cười lạnh:
- Tôi còn chưa kịp há mồm đâu, sao anh lại biết tôi muốn nói gì đây?
Mạnh Hoành biến sắc, một cước đá văng Dương thiếu, nhìn Trịnh Kiền.
Trịnh Kiền đem tình huống của mẹ con Hoàng Ngưng đều nói ra, nhất thời Dương thiếu mặt xám như tro tàn, trực tiếp ngồi bệch dưới đất.
Sau một lúc lâu, Mạnh Hoành mới mở miệng nói:
- Cảm ơn anh, Trịnh Kiền, chuyện này tôi tự mình xử lý. Thanh danh của tập đoàn kiến trúc Mạnh thị tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào đi bại hoại, Mạnh Hoành này dùng nhân cách cam đoan, cho tôi một tuần, tôi nhất định cho anh đáp án thỏa mãn.
Trịnh Kiền quay đầu nhìn Mạnh Hoành, khoảng ba giây sau nhấc chân đi ra ngoài.
Lúc này Mạnh Hoành mới thở dài một hơi nhẹ nhõm, an bài người đưa Vương Hạo Nhiên đi trị liệu, sau đó tự mình đi theo Trịnh Kiền chạy tới bệnh viện Hán Thành thị.
Ngô Thông bị bảo an canh giữ đợi xử lý, vẻ mặt Dương thiếu ngây ngốc, tuy bị người đưa trở về, nhưng ai cũng biết chuyện này sẽ không để yên.
…
Lâm Thiên Nghiệp khôi phục rất nhanh, ít nhất sau lần thứ hai Trịnh Kiền chữa trị cũng không tiếp tục chuyển biến xấu, hơn nữa xương cốt dập nát đã bắt đầu chậm rãi lành trở lại.
Trịnh Kiền cũng không đem chuyện xảy ra trong hội quán nói với Lý Văn, từ trong phòng bệnh đi ra, thần sắc Mạnh Hoành cảm kích nhìn Trịnh Kiền cười a a nói:
- Trịnh lão đệ, hôm nay xem như ca thiếu cậu một nhân tình a!
Trịnh Kiền biết Mạnh Hoành muốn nói điều gì, nếu mình đem chuyện xảy ra nói với Lý Văn, Mạnh Hoành sẽ bị tổn thương nặng nề.
- Mạnh lão ca khách khí!
Trịnh Kiền cũng không muốn trở mặt với Mạnh Hoành, vì thế cười a a đáp.
Mạnh Hoành cũng có ý muốn kết giao với Trịnh Kiền, y thuật của thanh niên này ngay cả Mục lão cũng phải khen ngợi, tuyệt đối không đơn giản.
- Đã đói bụng rồi chứ? Đi, hôm nay Mạnh lão ca làm chủ, mời cậu đi ăn!
Mạnh Hoành ha ha cười, đưa tay khoát lên vai Trịnh Kiền.
Hai người cũng không đi xa bệnh viện, mà dọc theo sông Hán Thành đi tới phố ẩm thực bình dân, lúc này trời đã tối, không ít quầy thịt nướng đã mở hàng.
- Trịnh lão đệ cũng thích món này?
Nhìn thấy bộ dáng của Trịnh Kiền, Mạnh Hoành sửng sốt:
- Trước kia khi tôi còn chạy công trình, thường xuyên cùng vài huynh đệ ăn thịt nướng, uống cả thùng bia, thật thích!
Trịnh Kiền cười ha ha, hai người vừa cười vừa nói đi tới một quầy hàng, gọi món nướng, Mạnh Hoành còn gọi bia.
Lão bản bưng thức ăn thật nhanh, hai người ăn vui vẻ, trong lòng Trịnh Kiền cũng có chút thả lỏng.
- Nhé, tiểu tử, thật sự thiên đường có đường mày không đi, địa ngục không cửa mày đi vào, không ngờ còn dám tới đây ăn thịt nướng!
Đúng lúc này một thanh âm chói tai từ sau lưng truyền đến.
Trịnh Kiền nhướng mày, nghe thanh âm kia hắn đã biết là ai.
Chính là tiểu thanh niên sáng nay tới nhà Hoàng Ngưng bức bách bán nhà, Trịnh Kiền quay đầu nhìn lại, sau lưng thanh niên còn có bảy tám gã đàn ông khác, vẻ mặt dữ tợn, ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm bên này.
Mạnh Hoành có chút không biết tình huống, đứng dậy nhìn thanh niên quát:
- Hán Thành thị là xã hội pháp trị, các anh muốn làm gì?
- Tạp mao, đang nói mày đó, mày đi cùng tiểu tử này?
Hoàng Phi nhìn qua Mạnh Hoành.
Vừa nghe cách xưng hô của hắn, Trịnh Kiền không khỏi nở nụ cười, người này đúng là biết tìm đường chết, hắn làm việc cho tập đoàn kiến trúc Mạnh thị, hiện tại chủ tịch tập đoàn đứng trước mặt lại bị hắn gọi là tạp mao, không biết sau khi Mạnh Hoành biết chân tướng trong lòng sẽ có cảm tưởng gì?
Truyện khác cùng thể loại
119 chương
118 chương
64 chương
71 chương
99 chương
19 chương
13 chương
122 chương