Địa phủ bằng hữu vây
Chương 16 : Có mắt không nhìn được cự thần
Tuy Mạnh Hoành không biết mấy người trước mắt chính là người của tập đoàn kiến trúc Mạnh thị, nhưng lại bị một câu tạp mao tức giận tới xanh mặt.
Bàn tay của hắn gắt gao cầm chặt chuỗi thịt nướng trên bàn, trong mắt dâng lên lửa giận, từ khi hắn xuất đạo tới bây giờ, loại trường hợp như vậy tự nhiên cũng gặp qua, cho nên cũng không bối rối.
- Các anh rốt cục là ai? Có ân oán gì với Trịnh lão đệ?
Thanh âm Mạnh Hoành không lớn, nhưng rất lạnh.
Địa vị của hắn trong Hán Thành thị tuy kém hơn Lâm gia, nhưng muốn diệt trừ đám lưu manh du côn trước mắt cũng không phải việc khó.
Hoàng Phi cười lạnh, một bàn tay bụm mặt, nơi đó bị Trịnh Kiền đánh còn có chút sưng lên.
- Tiểu tử, tụi tao là người của tập đoàn kiến trúc Mạnh thị, chuyện di dời dỡ bỏ tiểu khu Quan Nam mày cũng dám đưa tay quản, lại không nghĩ kỹ chính mình có bao nhiêu cân lượng, hôm nay lão tử khiến cho tụi mày nhận rõ ràng cân lượng của chính mình!
Nói xong Hoàng Phi vung tay, nhất thời bảy tám gã lưu manh cùng nhau đi thẳng tới chỗ Trịnh Kiền.
Khách hàng xung quanh hoảng sợ nhanh chóng rời xa, chỉ sợ bị liên lụy tới mình.
Lão bản quầy hàng hoảng sợ đứng nguyên trong quầy, căn bản không dám bước ra, nguyên bản hắn muốn trộm gọi điện báo cảnh nhưng lại bị ánh mắt một lưu manh dọa đứng yên.
Nghe được lời nói của Hoàng Phi, Mạnh Hoành lập tức ngây ngẩn cả người, cái gì? Từ khi nào tập đoàn kiến trúc Mạnh thị của mình có đám lưu manh du côn lẫn vào?
Hắn quay đầu nhìn thấy vẻ mặt tươi cười thản nhiên của Trịnh Kiền, trong lòng lập tức hiểu ra.
Hôm nay Trịnh Kiền tìm hắn quan hệ tới chuyện di dời dỡ bỏ tiểu khu Quan Nam, mới trời tối đã có người tới làm phiền, xem ra bên dưới tập đoàn kiến trúc Mạnh thị của mình có rất nhiều sâu mọt.
Nghĩ tới đây trong lòng Mạnh Hoành tức giận tới run rẩy, hắn vỗ mạnh lên bàn, tùy tay cầm chai bia hướng đầu một gã lưu manh đập xuống.
Tốc độ cực nhanh, không chút dài dòng.
Dù sao năm xưa Mạnh Hoành cũng thường lăn lộn xã hội, chuyện đánh nhau như vậy không phải chưa làm qua.
- Phanh!
Thanh âm chai bia vỡ tan vang lên, gã lưu manh bị mở bầu, máu tươi tuôn trào, té trên mặt đất kêu thảm thiết.
Mấy người còn lại nhìn thấy nhất thời nổi giận, cùng nhau lao tới.
Lửa giận trong lòng Mạnh Hoành bạo tuôn, dùng chai bia còn chưa đủ nghiện, đổi thành ghế gập.
Trịnh Kiền cũng không nhàn rỗi, nhanh chóng giải quyết mấy người, sau đó đứng một bên xem cuộc vui, đây có thể nói là chuyện nội bộ của tập đoàn kiến trúc Mạnh thị.
Rất nhanh Mạnh Hoành giải quyết thêm mấy người, chỉ còn lưu lại Hoàng Phi đang há hốc mồm đứng nơi đó.
- Tiểu…tiểu…tiểu tử, tao là người của tập đoàn kiến trúc Mạnh thị, mày dám đánh tao, chính là kẻ địch của tập đoàn, tập đoàn Mạnh thị sẽ khiến cho mày sống không bằng chết trong Hán Thành!
Hoàng Phi bị vẻ ngoan kình liều mạng của Mạnh Hoành hù sợ, chứng kiến hắn tiến lên, bước chân run rẩy thối lui về phía sau.
- Tập đoàn kiến trúc Mạnh thị?
Mạnh Hoành cười khổ một tiếng, sau đó dừng chân bỏ lại băng ghế, lấy di động gọi điện.
Người bên kia điện thoại có vẻ thật sợ hãi, giọng nói của Mạnh Hoành không vui, tuy Hoàng Phi còn đứng một khoảng cách nhưng vẫn nghe được một cái tên.
Triệu Đa.
Ở trong trí nhớ của Hoàng Phi, cho tới hôm nay người lãnh đạo cao cấp nhất của tập đoàn Mạnh thị mà hắn gặp mặt tựa hồ tên là Triệu Đa.
Nhưng dù hắn nghĩ vỡ đầu cũng khó có khả năng nghĩ tới đó là cùng một người, nhiều lắm chỉ nghĩ là trùng tên trùng họ.
- Tiểu tử, mày có thể gọi người, tao cũng có thể gọi người!
Sắc mặt Hoàng Phi có chút vội vàng, rất nhanh lấy di động gọi điện.
Mạnh Hoành không ngăn cản, chỉ lắng lặng nhìn, ánh mắt của hắn dừng trên người Trịnh Kiền, bên trong đáy mắt tràn ngập xin lỗi.
Dù sao làm thành tình huống như vậy đúng là làm cho Trịnh Kiền cười chê.
Nhưng Trịnh Kiền tỏ vẻ không ngại, dù sao cả một tập đoàn lớn như thế, hạng người gì đều có, cũng không phải một mình Mạnh Hoành có thể quản hết.
Qua mười phút, một chiếc Land Rovers khí phách gào thét lao tới, thân xe vừa dừng ổn, một thân ảnh cường tráng nhảy xuống, ba bước hai bước đã đuổi qua đám người.
Mạnh Hoành vẫn đứng bất động, chứng kiến người kia mí mắt cũng chưa nâng lên.
Hoàng Phi vừa thấy người nọ nhất thời sửng sốt, chợt vui vẻ ra mặt đi qua.
- Triệu tổng, nguyên lai ngài đã tới, chính là hai người này, bọn hắn vu tội thanh danh tập đoàn Mạnh thị chúng ta, tôi mang theo các huynh đệ đi tìm bọn hắn lý luận, bọn hắn lại dám đánh trả, nhưng còn…
Ba!
Lực lượng thật lớn mang theo tiếng gió rít cuốn tới, nặng nề rơi lên mặt Hoàng Phi, thiếu chút nữa đánh gãy cả cổ của hắn, một khắc này Hoàng Phi chỉ cảm thấy đầu mình ông ông nổ tung, vô số ngôi sao chao đảo trước mặt.
Hắn bị đánh tới ngây dại, thậm chí còn chưa ý thức được tại sao người kia ra tay đánh hắn.
- Triệu Đa, anh quản lý thật tốt!
Thanh âm Mạnh Hoành thật bình tĩnh, tựa hồ như không tức giận, nhưng nếu người quen thuộc hắn đều biết Mạnh Hoành càng như vậy thì hậu quả càng nghiêm trọng.
Sắc mặt Triệu Đa phát khổ, xoay người khom lưng nói:
- Là tôi quản lý không chu đáo, làm cho con sâu làm rầu nồi canh lẫn vào công ty, trước khi tới tôi đã điều tra xong, chú của hắn chính là người chủ quản hạng mục tên Hoàng Lịch, trước khi tới tôi đã khai trừ Hoàng Lịch, hơn nữa bồi thường tổn thất danh dự cho công ty!
- Chuyện của tiểu khu Quan Nam anh biết chưa? Tài chính tổng công ty phân phối đã tới từ hai tháng trước rồi chứ?
Mạnh Hoành nhướng mắt, thanh âm có chút trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Trịnh Kiền nhìn thoáng qua Mạnh Hoành, hắn biết lời này là nói với hắn.
Triệu Đa nhanh chóng nói:
- Chuyện này tôi nhất định tự mình đi làm, những người tham dự vào việc này tôi nhất định nghiêm túc xử lý, trong vòng hai ngày tôi sẽ đem báo cáo trình lên bàn làm việc của ngài!
- Triệu tổng, tha mạng a…
Cho tới lúc này Hoàng Phi mới có chút tỉnh táo trở lại, nhưng hắn vừa mở miệng Triệu Đa vốn xuất thân từ bộ đội xuất ngũ không chút khách khí trực tiếp bay ra một cước, đá bay Hoàng Phi ra xa ba thước, nặng nề rơi xuống đất, phun ra ngụm máu tươi hôn mê bất tỉnh.
Chuyện này rất nhanh đã xong, Triệu Đa không tiếp tục lưu lại, dẫn người mang theo toàn bộ lưu manh trở về, về phần những ai tham dự việc di dời cưỡng chế trái pháp luật đều giao cho cơ quan tư pháp xử lý.
Hơn nữa Mạnh Hoành cũng tỏ vẻ mình chiêu đãi Trịnh Kiền không chu đáo, muốn tìm thời gian khác tận tình bồi tội.
Lúc Mạnh Hoành đưa Trịnh Kiền quay về trường học, còn mở miệng hỏi:
- Trịnh Kiền, hiện tại cậu cũng tốt nghiệp, tiếp tục lưu lại ký túc xá trong trường thật không phương tiện, hay là tôi giúp cậu tìm một phòng nhỏ đi!
Trịnh Kiền nghĩ nghĩ, mình luôn cần rời đi trường học, hơn nữa mình cũng có không ít việc không thể công khai triển lãm trước mặt bạn bè, chuyện Địa Phủ nếu nói ra nói không chuẩn ngày mai mình phải tiến bệnh viện tâm thần.
- Được, vậy phiền toái Mạnh đại ca!
Trịnh Kiền nói.
Mạnh Hoành cả giận:
- Cậu đã gọi tôi là đại ca, chút chuyện nhỏ mà thôi, tôi ở Thanh Giang sơn thủy còn có một phòng nhỏ để đó không dùng, trang hoàng đầy đủ, nếu lão đệ không chê, phòng nhỏ kia tặng cho cậu!
Trịnh Kiền sửng sốt, ai nha, hắn biết Thanh Giang sơn thủy, đó là khu vực phồn hoa nhất Hán Thành thị, nơi đó một thước vuông đủ nhiều năm tiền lương của hắn trong bệnh viện Hán Thành đâu.
- Nếu như lão đệ không có vấn đề gì, ngày mai tôi gọi Triệu Đa tới giúp lão đệ dời qua!
Mạnh Hoành cười a a nói.
Trịnh Kiền muốn cự tuyệt, dù sao giá trị căn nhà kia xuất ra phải tới bốn năm triệu, đặt ở trước kia dù cả đời hắn cũng không mua nổi.
Nhưng hắn còn chưa kịp lên tiếng, Mạnh Hoành đã nói:
- Nếu tới rồi thì tôi về trước đây, công ty còn một số việc cần xử lý đâu, mấy ngày nay luôn ở bệnh viện bồi Lâm thiếu, dồn cả đống công việc!
Nói xong không đợi Trịnh Kiền phản đối, trực tiếp đẩy hắn xuống xe, sau đó không cho hắn cơ hội nói chuyện, nhấn ga oanh một tiếng rời đi.
Mãi tới khi về tới ký túc xá Trịnh Kiền còn có cảm giác không chân thật, không nghĩ tới mình có được căn nhà trong khu vực phồn hoa nhất Hán Thành thị, ngày trước Dương Vân Vân từng nói dù cho hắn mười cuộc đời cũng không để dành đủ tiền mua một cái WC trong Thanh Giang sơn thủy, nhưng bây giờ…
- Ân?
Quay về ký túc xá, ba người Trần Tử Hào chưa về, Trịnh Kiền chợt nhớ Vương Hạo Nhiên có nói mời ba người Trần Tử Hào đi hội quán Tân Nguyệt, sau đó Trịnh Kiền vì chuyện của Lâm Thiên Nghiệp nên rời đi, quên mất chuyện này, cho tới bây giờ mới cảm giác sự tình không đúng.
Hắn gọi điện cho Trần Tử Hào, nhưng bên kia tắt máy.
Trịnh Kiền cau mày nghĩ nghĩ, chuẩn bị gọi điện cho Mạnh Hoành mời hắn đi điều tra, cửa phòng chợt mở ra, ba người Trần Tử Hào mặt mũi bầm dập đi vào phòng.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Trịnh Kiền bật dậy, sắc mặt có chút lạnh lẽo.
Trần Tử Hào thở dài, Mạnh Nam nói:
- Chúng tôi nhận được điện thoại của Vương Hạo Nhiên, chuẩn bị chạy tới hội quán Tân Nguyệt, nhưng ngay lúc chúng tôi vừa tới ngoài cửa thì nhìn thấy Lê Thiên Thiên của lớp chúng ta bị một gã đàn ông lớn tuổi lôi kéo lên một chiếc xe Tesla, dù sao là bạn học nên chúng tôi đi qua hỏi thăm, ai biết có vài gã đàn ông lao xuống xe đánh chúng tôi thành như vậy.
- Sau đó còn có vài tên công an xuất hiện tịch thu di động của chúng tôi, bắt tới cục công an gặng hỏi, mãi tới giờ này mới thả về, dù muốn gọi điện cho cậu báo tin cũng không gọi được!
Trần Tử Hào nói chuyện, khóe môi không ngừng co quắp xuýt xoa, chỗ đó có vết bầm tím, nhìn qua cực kỳ buồn cười.
- Các cậu có biết là ai hay không? Còn nhớ được biển số xe không?
Trịnh Kiền nhướng mày, tiếp tục hỏi:
- Vậy Lê Thiên Thiên đâu?
- Có nhớ biển số xe, dọc đường về tôi có gọi điện hỏi qua tiểu Tuệ, nàng ở chung ký túc xá với Lê Thiên Thiên, nàng nói cũng không liên lạc được với cô ấy!
Trần Tử Hào tiếp tục nói.
- Lão nhị, nói thế nào Lê Thiên Thiên cũng là ban hoa kiêm hoa hậu giảng đường, tình cảnh như vậy có phải bị bắt cóc hay không? Nói không chừng hiện tại nàng đã bị…
Vẻ mặt Hứa Trấn quái dị hỏi.
Hắn vừa nói ra, sắc mặt mọi người đều có chút thay đổi, mặc dù không quá thân thiết với Lê Thiên Thiên, nhưng dù sao là bạn học, nếu nhìn thấy cũng không thể mặc kệ.
- Các cậu đọc biển số xe cho tôi, tôi tìm người hỗ trợ tra một chút.
Trịnh Kiền cau mày nói.
Truyện khác cùng thể loại
356 chương
50 chương
111 chương
355 chương
28 chương