Địa phủ bằng hữu vây

Chương 14 : Không muốn làm thì cút!

Vì cảm tạ ân cứu mạng của Trịnh Kiền, Lưu Anh nấu một bàn thức ăn thật phong phú, hơn nữa không ngừng gắp thức ăn cho hắn. Đợi Trịnh Kiền rời khỏi nhà Lưu Anh, hắn cảm giác mình no tới mức đi không nổi. Lúc trở về, Hoàng Ngưng tiễn Trịnh Kiền ra cửa. Dọc theo đường đi, Hoàng Ngưng rối rắm vo góc áo của mình, cúi thấp đầu không nói lời nào. Trịnh Kiền cũng bởi vì ăn quá no, nhất thời không biết nên nói gì. - Cô với mẹ cô chuẩn bị khi nào thì đi? Nhanh tới cửa tiểu khu, Trịnh Kiền mở miệng hỏi. Hoàng Ngưng sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Trịnh Kiền, trong đôi mắt mang theo một tia ảm đạm, nàng dừng một chút, nói: - Không biết, hẳn là tháng sau đi! Trịnh Kiền không nói gì, nhưng đáy lòng của hắn đã quyết định trước đó phải đem chuyện cưỡng chế di dời ở đây giải quyết giúp mẹ con của nàng. Tới cửa tiểu khu, Vương Hạo Nhiên quả nhiên đang chờ ở cửa, nhìn thấy Trịnh Kiền cùng Hoàng Ngưng đi ra, hắn vội vàng giẫm tắt tàn thuốc, khuôn mặt tươi cười nghênh đón: - Kiền ca, chào chị dâu! Trịnh Kiền còn đỡ, Hoàng Ngưng nghe xưng hô khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, Trịnh Kiền thậm chí còn thấy được cả vùng cổ của nàng cũng đỏ rực. - Tôi đi về trước! Hoàng Ngưng dùng thanh âm nhỏ như tiếng muỗi kêu nói một câu, vội vàng rời đi. Vương Hạo Nhiên sửng sốt. - Đi, trở về! Trịnh Kiền cười cười, hắn nhìn thấy tàn thuốc vương vãi dưới đất liền biết tiểu tử này chờ ở đây đã lâu. Vương Hạo Nhiên nhếch miệng cười: - Kiền ca, tôi hẹn mấy bạn thân cùng chơi đùa trong hội quán Tân Nguyệt, tôi cũng đã gọi ba người Trần Tử Hào cùng đi, hay là tới đó chơi? Vương Hạo Nhiên vốn là phú nhị đại, hắn vì muốn chứng minh với lão gia tử bản thân mình không phải kẻ dốt nát nên mới đi bệnh viện Hán Thành nhận phỏng vấn, nhưng không nghĩ tới hắn thậm chí cũng không làm hết một ngày đã chuồn mất, công việc trong bệnh viện cũng không dành cho người không chịu ngồi yên như hắn. Trịnh Kiền cũng không cự tuyệt, mở cửa ngồi lên xe, một cánh tay khoát trên cửa xe thổi gió, mở miệng nói: - Hạo Nhiên, cậu giúp tôi hỏi thăm một chút tin tức tương quan về tập đoàn kiến trúc Mạnh thị trong việc dỡ bỏ di dời tiểu khu Quan Nam được không? Nghe được Trịnh Kiền xưng hô mình là Hạo Nhiên, trong lòng Vương Hạo Nhiên cười nở hoa, đây tỏ rõ quan hệ giữa họ đã tiến thêm một bước. - Việc này tôi cũng không hiểu nhiều, cha tôi luôn phụ trách phương diện y tế, với phương diện bất động sản thì không biết nhiều, trong hội quán Tân Nguyệt tôi có một người bạn am hiểu việc này, trong chốc lát tôi giúp anh hỏi thăm! Vương Hạo Nhiên nhếch miệng cười nói. - Làm sao vậy? Kiền ca, có phải nhà chị dâu… Nhìn thấy Trịnh Kiền im lặng, Vương Hạo Nhiên vỗ mạnh lên tay lái, tức giận mắng: - Đám vương bát đản, khi dễ cô nhi quả mẫu tính thứ gì vậy, có bản lĩnh thì khi phụ tôi a, anh yên tâm, Kiền ca, tôi nhất định giúp anh tìm hiểu rõ ràng, nói thế nào cũng phải cấp đám vương bát đản kia giáo huấn, mặc dù lão gia tử nhà tôi thuộc giới chữa bệnh, nhưng ông ấy cũng không thiếu bạn bè! Không bao lâu hai người đi tới hội quán Tân Nguyệt. Nơi này trang hoàng thật cao cấp, Trịnh Kiền chưa từng đi qua loại địa phương này, vách tường cùng sàn nhà đều lót đá cẩm thạch màu đen, cửa kính lóe sáng ánh đèn khi xoay tròn, còn có hai mỹ nữ mặc sườn xám ôm sát người, vẻ mặt tràn đầy gió xuân nhộn nhạo tươi cười quyến rũ. - Hoan nghênh quang lâm! Thanh âm thanh thúy vang lên, hai cô gái thoáng khom người, ánh mắt Vương Hạo Nhiên lập tức bay tới chỗ cổ áo hở ra của hai mỹ nữ, thấy được một mảnh tuyết trắng. Đi theo Vương Hạo Nhiên, hai người đi tới một căn phòng, bên trong vang ra thanh âm tiếng thét to tranh cãi ầm ĩ của nam lẫn nữ không ngừng vang lên. Vương Hạo Nhiên đẩy cửa đi vào, ánh mắt của ba nam hai nữ bên trong lập tức nhìn qua, sau đó rơi vào trên người Trịnh Kiền. Ba người Trần Tử Hào còn chưa tới. - Vương Hạo Nhiên, sao giờ này mới tới a? Một thanh niên cầm chai rượu rót đầy ba ly trước mặt, miệng hét lớn: - Nào, tự phạt ba ly, nhanh! Sắc mặt Vương Hạo Nhiên cười khổ, hắn còn chưa kịp giới thiệu Trịnh Kiền thì bản thân đã bị người bố trí. Trịnh Kiền cũng không ngốc, vừa nhìn liền biết chính Vương Hạo Nhiên cũng hỗn chẳng ra gì trong vòng luẩn quẩn này, nào có chuyện mang theo bạn bè tới chơi còn chưa kịp giới thiệu thì bị buộc uống rượu đây? Nhưng hắn cũng không nhiều lời, chỉ đứng yên. Vương Hạo Nhiên chỉ đành ngửa đầu uống cạn ba ly rượu, sau đó mang theo khuôn mặt tươi cười giới thiệu Trịnh Kiền. - Dương thiếu, đây là Trịnh Kiền, Mục lão đều khen y thuật của hắn đâu! Thanh niên được gọi Dương thiếu thản nhiên liếc mắt nhìn Trịnh Kiền sau đó thu hồi, mấy người vẫn hi hi ha ha chơi đùa, không hề đem Trịnh Kiền xem vào trong mắt. Tên của ba thanh niên trước mắt Trịnh Kiền không nhớ kỹ, chỉ biết trong nhà họ phần lớn có uy tín có danh dự, sở dĩ bọn hắn khinh thường Vương Hạo Nhiên chỉ có một nguyên nhân đơn giản, chính là cha của thanh niên họ Dương chỉ cần nói một câu là có thể làm cho cha của Vương Hạo Nhiên đánh mất mũ cánh chuồn. Trịnh Kiền ngồi bên cạnh, mấy người nghe nói thân phận của hắn bình thường, nhất thời không có hứng thú. Trong lúc uống rượu, Vương Hạo Nhiên chợt hỏi thăm: - Dương thiếu, tôi muốn hỏi thăm anh một chuyện, tập đoàn kiến trúc Mạnh thị phụ trách di dời dỡ bỏ tiểu khu Quan Nam là chuyện gì xảy ra a? Vừa nghe lời này, Trịnh Kiền rõ ràng nhìn thấy khuôn mặt Dương thiếu khựng lại, sau đó hắn đặt ly rượu xuống bàn, thanh âm thản nhiên hỏi: - Như thế nào? Vương Hạo Nhiên, anh cần sáp một cước sao? Vương Hạo Nhiên sửng sốt, hắn hoàn toàn không ngờ vừa nhắc tới tập đoàn kiến trúc Mạnh thị thì Dương thiếu sẽ có phản ứng lớn như vậy. - Không phải, chỉ là… Vương Hạo Nhiên đem chuyện cưỡng chế di dời nói ra, nhưng không nhắc tới mẹ con Hoàng Ngưng. Hắn vừa nói xong, Trịnh Kiền liền nhìn thấy Dương thiếu híp mắt, từ trong mắt lóe lên vẻ âm lãnh như rắn độc. Lúc này một thanh niên nhuộm tóc vàng ngồi bên cạnh Dương thiếu lập tức bưng ly rượu chưa uống hết bát thẳng vào người Vương Hạo Nhiên. - Họ Vương, tiểu tử mày có phải bị mù mắt hay không? Vì một tên nông thôn chó má vừa tốt nghiệp muốn đối lập với Dương thiếu? Mày không biết tập đoàn kiến trúc Mạnh thị là của anh họ Dương thiếu sao? Lúc nói chuyện thanh niên nhuộm tóc vàng còn đứng lên, vẻ mặt xem thường nhìn Trịnh Kiền cùng Vương Hạo Nhiên. Vương Hạo Nhiên ngẩn người, sao lại thế này? Vẻ mặt Dương thiếu như mây đen, hắn chậm rãi dựa vào sô pha, đẩy ra hai cô gái bên cạnh, híp mắt như rắn độc nhìn chằm chằm Trịnh Kiền: - Tiểu tử, mày chuẩn bị thăm dò rõ ràng nội tình tập đoàn kiến trúc Mạnh thị, sau đó tố cáo tao sao? Trịnh Kiền chậm rãi đứng lên: - Người đang làm, trời đang nhìn, tự nhiên sẽ có người thu thập! - Tiểu tử, nói mạnh miệng cũng không sợ đau đầu lưỡi! Lúc này một thanh niên có mái tóc đinh ngồi cạnh Dương thiếu nhấc lên chai rượu trên bàn không chút khách khí hướng Trịnh Kiền đập tới. Dương thiếu thích đem phiền toái bóp chết trong trứng nước, ai dám gây hấn với tập đoàn Mạnh thị phải đánh chết từ ban đầu, nếu không sẽ có càng nhiều người đứng lên ủng hộ phản kháng, tới lúc đó mới giải quyết phiền toái sẽ chậm. Dương thiếu híp mắt nhìn Trịnh Kiền, giống như đang nhìn một tên ngu ngốc muốn chết, theo hắn xem ra tiểu tử này cuối cùng sẽ bị mình hung hăng giáo huấn, sau đó bị người bỏ vào bệnh viện, từ đó về sau phải thành thành thật thật cầm số tiền bồi thường rẻ bèo kia trốn về nông thôn qua nửa đời sau. Nhưng kết quả khác hẳn. - Oanh! Một tiếng vang trầm thấp truyền tới, chai rượu còn chưa đập xuống Trịnh Kiền đã bùng nổ một quyền, hung hăng đánh thẳng vào ngực thanh niên kia, nhất thời tên kia kêu lên một tiếng đau đớn, trực tiếp bay ra ngoài nặng nề đụng ngã sô pha, vật người hôn mê. - Muốn chết! Thanh niên tóc vàng chứng kiến Trịnh Kiền dám ra tay, vội vàng chụp gạt tàn thuốc thủy tinh ném thẳng vào sau lưng Trịnh Kiền. Trịnh Kiền vừa định xoay người ngăn cản ai ngờ Vương Hạo Nhiên đã lập tức đánh tới ngăn cản một kích này. Gạt tàn thuốc bay tới đánh lên trán của Vương Hạo Nhiên, máu tươi liền tuôn ra. Trịnh Kiền nhướng mày, trong mắt xẹt qua tia âm lãnh, vung một cước đá mạnh vào trên bụng thanh niên kia, trực tiếp đạp bay. Lúc này sắc mặt Dương thiếu mới thay đổi, hắn cảnh giác bật dậy khỏi sô pha, nhìn Vương Hạo Nhiên quát: - Họ Vương, mày không muốn sống nữa sao? Dám dẫn người tìm tao phiền toái? Được, tụi mày chờ đó cho tao, tao sẽ cho tụi mày biết tay. Nói xong Dương thiếu vội vàng cầm di động gọi điện. Sắc mặt Trịnh Kiền không chút thay đổi nhìn thoáng qua Dương thiếu, Vương Hạo Nhiên có chút luống cuống, hắn biết rõ năng lượng của Dương thiếu, nếu thật sự trả thù hắn sẽ chịu không nổi. - Ông! Lúc này di động của Trịnh Kiền chấn rung, hắn lấy ra nhìn xem, là một dãy số xa lạ. Hơn nữa dãy số kia thật ngoan cố, luôn không cắt đứt. Cuối cùng Trịnh Kiền tiếp máy, bên kia truyền ra thanh âm một phụ nữ. - Là Trịnh Kiền sao? Tôi là Lý Văn, hiện tại con tôi đang ở bệnh viện tỉnh, hiện giờ cậu đang ở đâu? Có thuận tiện qua nhìn xem không? Vừa nghe, Trịnh Kiền mới kịp phản ứng, trải qua chuyện cứu chữa cho Lâm Thiên Nghiệp, thái độ của Lý Văn đối với Trịnh Kiền cơ hồ là chuyển biến một trăm tám mươi độ. - Đi thì có thể đi, nhưng hiện tại tôi đang ở hội quán Tân Nguyệt, có người ngăn cản tôi, muốn cho tôi đền mạng đâu! Trịnh Kiền có chút khó xử nói. Trong phòng bệnh săn sóc đặc biệt. Sắc mặt Lý Văn nhất thời trở nên băng sương, bà quay đầu nhìn vẻ mặt xin lỗi của Mạnh Hoành, quát lớn: - Hiện tại Trịnh Kiền đang ở hội quán Tân Nguyệt, nhưng bị người ngăn cản, còn phao tin muốn cho hắn biết tay, Mạnh Hoành, anh có ý định làm cho con tôi không được yên thân phải không? Trước đó anh dẫn hắn đi đua xe khiến cho hắn tổn thương thành như vậy, hiện tại tìm được thần y thì thần y bị người uy hiếp ngay trong hội quán của anh? Mạnh Hoành, nếu tập đoàn kiến trúc Mạnh thị không muốn làm, ngày mai tôi sẽ cho các người đóng cửa! Nói xong, Lý Văn quay đầu nhìn về phía thư ký Tiểu Diệp, tức giận nói: - Đi, thông tri Đường Minh, dừng lại hết thảy hợp tác của tập đoàn Lâm thị cùng tập đoàn kiến trúc Mạnh thị, hơn nữa bảo tập đoàn Mạnh thị trả lại toàn bộ phí tổn đã thiếu chúng ta, làm không tốt việc này, bảo Đường Minh tự cuốn gói cút đi! Vừa nghe lời này, Mạnh Hoành không khác bị ngũ lôi oanh đỉnh, thiếu chút nữa mềm ngã dưới đất, sắc mặt nháy mắt trắng bệch, hắn cố nén lửa giận trong lòng run rẩy nói: - Bác gái, bác cho tôi một cơ hội cuối cùng, nếu trong vòng một giờ tôi không thể mang Trịnh Kiền thần y trở về, tôi sẽ mang đầu tới gặp! Nói xong, không đợi Lý Văn mở miệng, chính hắn lập tức mang theo cơn giận tràn đầy lao ra ngoài, rất nhanh nhảy lên xe BMW X5, hướng hội quán Tân Nguyệt lao tới, dọc đường cũng không thèm để ý đèn đỏ. Hắn muốn nhìn xem một chút ở trong hội quán Tân Nguyệt là kẻ nào chán sống, ngay thời điểm lửa cháy tới nơi còn cản trở chuyện của hắn.