Địa ngục nhân gian
Chương 44 : ꧁trẻ con 2꧂
Vòng ngọc này quả thật có tác dụng, sau khi tôi cầm vào, mấy đứa trẻ trước đó nhìn tôi chằm chằm, lúc này dường như đều mất đi mục tiêu, cả đám như mất hồn bò trên trần nhà, khiến lông tóc trên người tôi dựng đứng cả lên.
Hai chúng tôi chạy lên tới lầu hai, vội vàng trốn vào một phòng. Tôi hỏi: “Bây giờ làm sao đây? Ông chủ Thẩm vẫn còn ở phía dưới, dù sao cũng không thể trơ mắt nhìn ông ta chết chứ?”
“Tôi cũng có biết đâu, làm sao tôi ngờ được, niệm một hồi, Quỷ Môn quan lại mở ra thật!” Lúc này Tiết Dương cũng luống cuống, trên mặt lấm tấm mồ hôi.
Lúc này từ dưới lầu truyền lên tiếng kêu la thảm thiết, nghe như giọng của ông chủ Thẩm.
“Không được, tôi phải đi giải quyết việc này, nếu không, để sư phụ tôi biết, sẽ đánh tôi chết mất!” Tiết Dương suy nghĩ một chút, rồi đi xuống lầu.
Tôi vội kéo cậu ta lại: “Cậu xuống dưới, tôi phải làm sao đây?”
“Anh cứ ở chỗ này, làm theo lời tôi nói, chỉ cần nín thở thì không có vật gì có thể phát hiện được anh!” Nói xong, Tiết Dương đi xuống lầu.
Tiết Dương vừa đi, tôi liền cảm thấy luống cuống, giờ phải làm sao đây?!
Đúng lúc này, cánh cửa vốn vẫn đóng chặt, lúc này đột nhiên mở ra, từ bên ngoài có một đứa trẻ bò vào, tôi sợ đến mức lập tức nín thở, cả người co quắp ở góc tường, trong lòng thầm mắng Tiết Dương cả trăm lần.
Mà trong nháy mắt đứa trẻ này xuất hiện, tôi có cảm giác mông mình trở nên ẩm ướt, vội đưa tay sờ thử, rồi đưa lên nhìn, lập tức sợ đến mức kêu lên thành tiếng.
Máu!
Tôi liếc nhìn quanh, không chỉ chỗ tôi, mà trên bốn vách tường trắng toát của căn phòng, đều có máu chảy xuống.
“Chú à, đừng né tránh, chơi với cháu đi, được không?”
Tiếng trẻ con lảnh lót vang lên, nhưng lời lẽ lại khiến tôi run rẩy tận đáy linh hồn!
Tôi nín thở, ngổi xổm tại chỗ, nhìn đứa trẻ trước mặt.
Mà đứa bé đang bò hình như cũng mất đi mục tiêu, nó cứ bò loanh quanh trong phòng tìm kiếm.
“Chú ơi chú, chơi với cháu đi!”
“Chơi với cháu đi!”
“Ba không muốn cháu, cả chú cũng không muốn cháu sao?”
“Chú ơi, chú đâu rồi?”
Đứa bé bò tới bò lui trong phòng, mãi không chịu ra, có mấy lần nó bò ngang qua chỗ tôi ngồi, suýt nữa là đụng trúng rồi, khiến tim tôi như muốn vọt ra khỏi cổ họng.
“Hồng Dược!”
Tôi thầm kêu lên, nghĩ rằng lúc nãy cô ấy đã trợ giúp, lần này nhất định cô ấy sẽ giúp tôi thêm một lần nữa.
Nhưng dường như Hồng Dược không hề tồn tại, sau khi tôi cuống cuồng kêu lên, vẫn không có phản ứng gì xảy ra.
Chừng một phút sau, rốt cuộc tôi không nhịn thở được nữa, liền đứng lên, nhân lúc đứa bé cách tôi khá xa, tôi vội vã hít sâu một hơi, rồi liều mạng nhảy qua một bên.
Trong nháy mắt tôi hít thở, đứa bé vốn bò không mục đích, lúc này dường như đã nhận ra mục tiêu, liền quay phắt về phía tôi đứng lúc nãy, kêu lên: “Tìm được chú rồi!”
Vừa dứt lời, nó liền nhảy tới vị trí lúc nãy của tôi.
Nhưng lúc này tôi đã nín thở, nó không thể nhận ra vị trí mới của tôi, tay nó không chụp được tôi mà chỉ chụp vào không khí, bởi vậy nó xoay quanh tại chỗ với vẻ mặt nghi hoặc: “Đừng chạy nữa, chơi với cháu đi!”
“Chú ơi, chú chạy không thoát đâu!”
Tôi nín thở, che miệng và mũi mình, biết ở chỗ này cũng không chịu được bao lâu, nếu tiếp tục như vậy, chắc chắn sẽ bị đứa bé tìm được, tôi tìm cơ hội thích hợp nhất, định chạy ra bên ngoài.
Nhưng khi ra tới cửa, tôi lại vội vàng lui lại.
Trên hành lang ngoài cửa, đã có ba bốn đứa bé ngồi xổm ở đó từ lúc nào. Với sức lực hiện giờ của tôi, phỏng chừng đi không được bao xa, tôi sẽ không nín thở được nữa. Nhiều trẻ con như vậy, một khi tôi hít thở bình thường, chúng sẽ nhanh chóng bắt được tôi!
Tôi vội lui trở lại. Nhưng ngay lúc vừa lui lại, tôi phát hiện gian phòng thoáng cái tối sầm lại, bên ngoài cửa vốn có ánh trăng chiếu rọi, hơn nữa bên ngoài còn có ngọn đèn chiếu sáng, như vậy có thể thấy rõ được một chút, nhưng không biết từ lúc nào, trên cửa sổ cũng có máu chảy ra phía ngoài, thành một tấm màn máu ngăn ánh sáng chiếu vào phòng.
Truyện khác cùng thể loại
109 chương
199 chương
65 chương
14 chương
3132 chương
1157 chương
6 chương
36 chương