Địa ngục nhân gian

Chương 45 : ꧁thần giữ cửa꧂

“Nhắm mắt lại đi, chúng sẽ không nhìn thấy cậu, loại quỷ này chỉ khi nào cậu nhìn thấy nó, thì nó mới có thể nhìn thấy cậu!” Lúc này, trong đầu tôi vang lên một giọng nói. Là Hồng Dược! Lúc này vừa đúng lúc tôi không nín thở nổi nữa, bây giờ nếu tôi hô hấp, hơn nữa bên ngoài có mấy đứa bé đang chực sẵn, chắc chắn tôi sẽ xong đời. Thôi đi, liều mạng một phen vậy, tôi nhắm mắt lại, bắt đầu ra sức hít thở, đồng thời đề cao cảnh giác, nếu chẳng may Hồng Dược nói không chính xác, thì tôi thật sự phải chết ở chỗ này rồi! Tôi nhắm mắt lại như thế, đợi chừng một phút đồng hồ, không thấy xảy ra chuyện gì, cũng thầm thở phào nhẹ nhõm. Tôi ngẫm nghĩ một chút, xem ra Hồng Dược không gạt mình, trong lòng cũng thấy hơi vui mừng một chút. Thì ra, nhắm mắt lại sẽ không bị phát hiện. Vậy thì tôi sẽ mở to mắt, nín thở bước đi, chờ khi nào không nín thở được nữa, tôi sẽ nhắm mắt lại mà tha hồ hô hấp, như vậy chẳng lẽ không thể đi ra ngoài sao? Trong đầu vừa nghĩ ra được biện pháp này, tôi liền mở mắt ra, trước mặt tôi hoàn toàn tối đen. Nhưng tôi có cảm giác, hình như có vật gì ở trước mặt tôi, chỉ cách tôi chừng hai phân, đang nhìn chằm chằm vào tôi không rời mắt, lại có một hơi thở yếu ớt đang phả vào mặt tôi. Đây tuyệt đối không phải là ảo giác! Sau lưng tôi, da gà nổi lên từng mảng dày đặc! Rất nhanh sau đó, một giọng nói trong trẻo vang lên từ phía đối diện, đồng thời một khuôn mặt trẻ sơ sinh hiện ra trước mặt tôi, từ sâu trong đôi mắt tối đen, trống rỗng kia, lóe lên một tia sắc bén, đỏ như máu. “Chú, cuối cùng cũng tìm được chú rồi, chúng ta cùng chơi nào!” “À, đúng rồi, ta quên nói với ngươi, nhắm mắt lại mà hít thở thì cũng bị bại lộ, chỉ là đối phương không nhìn thấy ngươi mà thôi, khi ngươi mở mắt ra, sẽ bị phát hiện” Lúc này, giọng nói của Hồng Dược mới yếu ớt truyền tới. “Mẹ kiếp, ngươi đùa ta đấy à?” Tôi mắng một câu. Lúc này cũng không quan tâm quỷ con, quỷ mẹ gì nữa, đã bị phát hiện rồi, còn trốn cái gì, tôi liền chạy xuống dưới tầng! Phía sau lưng, thoắt một cái, mấy con quỷ con đều đuổi theo, tôi sợ mức đầu óc mơ hồ, chân đặt lên thang lầu không vững, liền ngã oạch xuống, chổng vó lên trời. Nói ra cũng kỳ lạ, hình như đám quỷ con này bị cái gì đó cản trở, khi tôi xuống lầu, chúng chỉ có thể bò loanh quanh ở đó, không dám xuống theo tôi. Lúc này tôi mới phát hiện, trên thang lầu lại có dán lá bùa màu vàng, trước đó, lúc rôi lên lầu, còn chưa thấy nó, có lẽ là do Tiết Dương dán vào. Lúc này này dưới lầu đã im phăng phắc, chỉ có ông chủ Thẩm nằm ở cửa, không biết chuyện gì xảy ra, Tiết Dương và Dương Tiểu Hồng đều không thấy đâu. Tôi chạy tới chỗ ông chủ Thẩm nhìn một chút, phát hiện trên cổ ông ta cơ một dấu tay màu đen, mặt mày xanh mét, con mắt trắng dã lồi ra. Tôi đưa tay trước mũi ông ta thăm dò, không thấy hơi thở, hiển nhiên là ông ta đã chết rồi! Không thể nấn ná ở chỗ này lâu, tôi nhớ tới đám quỷ con ở trên lầu, không chừng Dương Tiểu Hồng sẽ trở lại bất cứ lúc nào, liền chạy ra ngoài! Vừa chạy đi, cái cảm giác lạnh như băng trong phòng mới giảm đi một chút, thân thể tôi lại ấm áp như cũ. Bây giờ phải làm thế nào đây? Bởi vì có người chết, tôi cảm thấy luống cuống. Lúc này tôi bỗng nhiên nhớ lại, chẳng phải còn có người thanh niên tóc bạc kia và Giang Tiểu Thơ ở đây sao? Bây giờ không biết Tiết Dương đi đâu rồi, biết đâu cậu ta đang gặp phải nguy hiểm, mình phải tìm cách cứu viện mới được. Tôi lại đón một chiếc xe, sau khi báo một địa chỉ, liền ngồi xụi lơ trên ghế, ra sức hít thở, có cảm giác tim mình sắp vọt lên tới cổ họng rồi. Anh chàng tài xế cũng hơi kỳ lạ, sau khi tôi lên xe, anh ta luôn nhìn tôi bằng cặp mắt khó hiểu, khiến tôi rất khó chịu. Khi xe sắp đến nơi, rốt cuộc tôi không nhịn được nữa, hỏi thẳng: “Nhìn cái gì vậy?” “Cậu thật là thất đức, không mặc quần áo cho con mà dẫn nó ra ngoài, bộ buổi tối trời không lạnh sao?” Anh ta tức giận buông ra một câu. Tôi sửng sốt: “Con nào chứ?” “Cậu còn giả vờ nữa? Không phải nó đang nằm sấp trên người cậu sao”