Địa ngục nhân gian
Chương 27 : ꧁dương khí꧂
Không biết mọi người có thể hình dung được cảm giác này hay không, đó là cảm giác khi bỗng nhiên có một cái đầu người thò ra từ bên vai mình, trước cảnh tượng này, tôi đờ người, cảm thấy bàng quang căng tức, có cảm giác muốn tiểu ra quần.
Nhưng dù sao tôi coi như cũng là người từng trải qua nhiều việc, bởi vậy tôi cũng không thực sự tè ra quần, nhưng quả thật là rất hoảng sợ.
Tôi cảm thấy rõ khí tức lạnh lẽo của cái thứ quỷ quái ghé lên vai mình truyền vào cơ thể, nhìn thấy tốc độ cháy của nén hương trong tay rốt cuộc cũng giảm xuống, lòng tôi cũng nhẹ nhõm đi phần nào. Theo tốc độ cháy này, hương vẫn không đủ để tôi đi tới chân núi, nhưng ít ra, cũng có thể cầm cự một đoạn. Cũng không biết có thể kéo dài cho tới lúc Giang Tiểu Thơ tới hay không?
Lúc này tôi đã mặc kệ rốt cuộc Giang Tiểu Thơ là ai, chỉ cần có người tới đánh đuổi thứ đang bám trên vai tôi, bảo tôi làm cái gì cũng được.
Cứ như vậy, tôi lại tiếp tục đi khoảng bốn, năm phút đồng hồ, vừa đi vừa chờ đợi trong lo lắng. Trong năm phút đồng hồ này, tôi gặp không ít cô hồn dã quỷ, nhưng nhìn thấy nữ quỷ trên vai tôi, chúng đều tránh đi.
Điều này khiến tôi biết được, thứ trên vai tôi tuyệt đối không phải dễ đối phó, ngay cả dã quỷ cũng sợ nó, tôi có thể chống đỡ nổi không? Đừng có mà ầm ĩ.
Tuy rằng chỉ còn một con quỷ bám theo tôi, chứ không còn là một đám quỷ đông đảo như trước đó, nhưng tình thế của tôi vẫn rất nguy hiểm.
Tiếp tục đi tới, tôi càng cảm thấy hoảng sợ. Rất nhanh, hương trong tay tôi chỉ còn lại một cây, lúc này rốt cuộc tôi đã đi tới giữa sườn núi.
Tôi nhìn xung quanh một chút, vẫn không thấy bóng dáng của Giang Tiểu Thơ đâu cả, xem ra cô ấy muốn tôi một mình đối mặt với nữ quỷ chết tiệt này rồi.
Tôi đốt cây hương cuối cùng, trong lòng rối bời, vẫn nghĩ không ra nguyên nhân vì sao.
Mà lúc này nữ quỷ ghé vào bên vai tôi, dường như cũng nhận ra tôi không còn bao nhiêu hương, nó liền cười nhạt, giọng cười kia như đánh thẳng vào tận đáy linh hồn tôi, suýt nữa tôi đã để mặc cho nước tiểu đang nghẹn ứ trong bàng quang phụt ra ngoài.
Bỗng nhiên, trong đầu tôi nghĩ ra được một biện pháp, nếu nữ quỷ này thích ngửi hương như vậy, bây giờ tôi ném cây hương trong tay qua một bên, thừa dịp nó chạy tới ngửi hương, tôi nhanh chân chạy trốn, có được hay không?
Tuy tôi không biết tốc độ của nữ quỷ này, nhưng thời gian nó ngửi một nén hương là khoảng hai phút, nói cách khác, thời gian để tôi chạy trốn, là hai phút!
Hai phút, cũng không ít!
Cho dù là tốc độ của nữ quỷ tương đương với Usain Bolt, Lưu Tường, đuổi theo tôi cũng phải tốn một chút thời gian!
Biết đâu, đến lúc đó Giang Tiểu Thơ đã tìm được tôi rồi?
Vừa nghĩ tới đây, tôi liền quyết định thực hiện ý định của mình, trong nháy mắt, tôi ném thẳng nén hương trong tay mình ra thật xa!
Nữ quỷ đang bám trên vai tôi dường như không ngờ tôi lại làm như vậy, cho nên không kịp phản ứng, nó hơi sửng sốt, không biết nên làm thế nào.
Mà nơi tôi ném nén hương tới, lúc này đã có không ít cô hồn dã quỷ tụ tập lại!
Nữ quỷ liếc nhìn tôi, lại nhìn về phía nén hương kia, như đang lựa chọn, khi thấy cô hồn dã quỷ tập trung tới chỗ nén hương kia càng lúc càng nhiều, rốt cuộc nó không nhịn được nữa, hét lên một tiếng, vọt tới chỗ nén hương.
Chính là lúc này!
Tôi nghiến răng, mang theo một bụng dưới căng đầy nước tiểu liều mạng chạy trốn!
Sau lưng tôi, vọng tới tiếng gầm gừ đầy phẫn nộ của nữ quỷ và tiếng la hét sợ hãi của đám cô hồn dã quỷ.
Chạy, chạy, chạy, không biết vấp phải vật gì, tôi loạng choạng ngã xuống đất, từ trên đường núi lăn theo sườn núi xuống dưới.
Dọc đường, thân thể tôi va vào vô số tảng đá, cỏ dại, cây cối, đến khi tôi cố hết sức đứng lên được, mới phát hiện cơ thể của mình đau không chịu nổi, hình như cả người đều bầm tím, cũng may là không bị gãy xương.
Mà sau cú ngã vừa rồi, nước tiểu vốn căng đầy trong bàng quang của tôi, cũng lập tức són ra quần, chiếc quần ướt đẫm, dính vào đùi, vô cùng khó chịu.
Bốn phía tối đen, tôi cũng không biết rốt cuộc mình đang ở đâu, đây mới chính là điểm chết người, chiếc đèn pin tôi vốn cầm trên tay, lúc này không biết đã rơi đâu mất rồi.
Tôi sờ sờ đầu, chiếc tỏa hồn đăng cột ở phía trước, lúc này cũng không thấy đâu, viên thuốc trong miệng cũng đã bị tôi nuốt xuống, suýt nữa bị nghẹn chết.
Đúng là họa vô đơn chí, xui tận mạng rồi!
Giữa nơi rừng núi giơ bàn tay ngay trước mặt không thấy được năm ngón, bỗng chốc tôi không biết phải làm thế nào cho phải!
Tuy nhiên rất nhanh sau đó, tôi đã nhìn thấy chiếc đèn pin của mình nằm cách đó rất xa ở phía dưới, đi trong đêm tối, không thể không có đèn pin, tôi cắn răng, định đi lấy về.
Truyện khác cùng thể loại
365 chương
499 chương
62 chương
24 chương