Địa ngục nhân gian

Chương 26 : ꧁ngửi hương 2꧂

Tôi vội đốt cây hương thứ năm, lúc đó bọn họ mới quay đầu đi, tập trung tinh thần ngửi hương. Đây rốt cuộc là cái quái gì thế này? Vừa nghĩ tới xung quanh mình toàn là ma quỷ tụ tập, tim tôi đập như trống làng, cảm thấy cả người nhũn ra. Tôi tiếp tục đi xuống, càng lúc càng nhiều ma quỷ tụ tập lại quanh tôi. Đám ma quỷ này có đủ loại, có con quỷ mặc đồ vải bố rách rưới, có con quỷ mặc y phục sang trọng, có con quỷ mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn, thậm chí có cả quỷ mặc y phục thời cổ. Ở phía sau, có cả mấy nữ quỷ vây quanh tôi, trong đó có một nữ quỷ rất xinh đẹp, mặc áo diễn viên, tôi nhìn thoáng qua, thiếu chút nữa là không rời mắt được! Với số ma quỷ tụ tập ngửi hương càng lúc càng nhiều, hương trong tay tôi cháy càng lúc càng nhanh, đừng nói là nửa tiếng đồng hồ, có thể giữ được mười lăm phút nữa là đã không tệ rồi! Hơn nữa, mỗi lần hương sắp cháy hết, những con quỷ kia đều nhìn tôi với vẻ dữ tợn, tôi có thể tưởng tượng được, nếu như tôi đốt hết bó hương trong tay, những con quỷ này nhất định sẽ quay đầu lại trừng trị tôi! Tôi bắt chước Giang Tiểu Thơ, mắng một câu, nhưng vẫn phải kiên trì đốt hương, tiếp tục đi tới, chân bước nhanh hơn rất nhiều. Nhưng bất luận thế nào, hương trong tay tôi cũng không cháy được bao lâu, tôi còn chưa tới giữa sườn núi, bó hương đã vơi đi rất nhiều. Thôi xong rồi, lần này thật sự xong đời rồi. Tôi cảm thấy trán mình bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, cô bé Giang Tiểu Thơ này cũng thật là, đã biết trước sẽ phát sinh tình huống như thế này mà không đưa nhiều hương một chút, một bó như thế này, còn chưa đủ để đám quỷ này nhét kẽ răng. Có lẽ là đám quỷ này cũng biết hương trong tay tôi không nhiều lắm, khi tôi tiếp tục đi xuống núi, một số con quỷ muốn chen vào ngửi hương, đều bị đám quỷ ban đầu xua đuổi đi. Mà nội bộ đám quỷ vốn vây xung quanh tôi cũng bắt đầu xảy ra đấu đá, đến cuối cùng, chỉ còn lại ba con quỷ, một là nữ quỷ mặc đồ diễn viên đẹp đẽ, hai là một con quỷ mặt xanh nanh vàng, không thể nhìn ra là nam hay nữ, con quỷ cuối cùng là một bà lão, mặt mày tái nhợt, trông rất kỳ dị, khiến người khác sợ hãi. Quỷ ít đi, tốc độ cháy của hương chậm lại. Tôi thầm bất mãn, sao các người không xua đuổi sớm một chút? Như vậy tôi còn có thể chống đỡ được lâu một chút! Bây giờ thì hay rồi, hương trong tay tôi cũng chỉ còn chưa tới hai mươi cây. Có lẽ đọc được suy nghĩ trong đầu tôi, ba con quỷ còn lại cũng bắt đầu chém giết nhau, chết nhanh nhất là bà lão kia, bị nữ quỷ xinh đẹp và con quỷ mặt xanh nanh vàng xé ra thành từng mảnh. Nhìn thấy kết cục của bà lão đó, tôi nhớ tới tình cảnh của chính mình, đến khi hương cháy hết, hẳn là bọn họ sẽ quay sang xé xác tôi! Khi chỉ còn lại con quỷ mặt xanh nanh vàng và nữ quỷ xinh đẹp, chúng cũng bắt đầu hành động thận trọng, tôi phỏng đoán, hẳn là thực lực của chúng chênh nhau không bao nhiêu, cho nên mới kiêng dè lẫn nhau như vậy. Tôi muốn tìm cách để chúng giết nhau, hai hổ đánh nhau, biết đâu tôi sẽ có cơ hội chạy trốn. Tuy nhiên tôi cũng không biết rốt cuộc Giang Tiểu Thơ đi đâu rồi, lâu như vậy, sao còn chưa trở lại? Cô ấy không biết tôi rất sợ sao? Tôi cần được an ủi. Bất tri bất giác, tôi phát hiện vai trò của mình và Giang Tiểu Thơ đã đổi chỗ, vốn là tôi bảo vệ cô ấy, nhưng sự tình phát triển cho tới bây giờ, lại biến thành tôi cần cô bé ấy bảo vệ. Tôi còn chưa nghĩ được biện pháp nào, khi hương trong tay chỉ còn chục cây, rốt cuộc hai con quỷ kia không kìm chế được nữa, bắt đầu chém giết lẫn nhau, tôi vẫn tiếp tục đi tiếp, không dám quay đầu lại. Đi khoảng hai, ba phút, tôi lại cảm thấy có một vật gì đó bắt đầu tiếp cận tôi, bò lên người tôi, nhưng thân thể tôi lại không bị đè nặng. Tôi mơ hồ cảm nhận được từ phía trên đỉnh đầu tôi có từng đợt âm phong thổi xuống, ngẩng đầu lên nhìn, thì thấy không biết từ lúc nào, nữ quỷ xinh đẹp kia đã leo lên lưng tôi, khuôn mặt xinh đẹp nhưng dữ tợn kia đang từ trên cao nhìn xuống, đôi mắt đỏ ngầu tràn ngập vẻ tàn nhẫn và hung ác. Tôi lại càng hoảng sợ, thấy hương sắp hết, liền vội vã châm một cây khác, lúc này nữ quỷ kia mới từ trên cổ tôi nghiêng xuống ngửi hương, vẻ mặt rất say mê.