Không biết tại sao lại mạnh
Chương 1 : Công Trường
Thành phố thiên hải, nước v, trong một công trường giữa ngày hè tháng sáu nóng như đổ lửa, một người thanh niên khoảng hai mươi năm, hai mươi sáu tuổi đang không ngừng đào đất, hắn làm việc hùng hục không biết mệt, làm cho đám công nhân xung quanh thỉnh thoảng cũng phải quay lại nhìn một lần hắn tên hàn vân, hắn vốn là một đứa cô nhi, hắn không biết cha mẹ mình là ai, chỉ nghe viện trưởng trại trẻ mồ côi kể rằng đã nhặt hắn ở trước cổng cô nhi viện, vào năm mười tuổi đã có tính phản nghịch, hắn trốn cô nhi viện chạy ra ngoài xã hội bươn trải, làm đủ mọi nghề, móc túi, trấn lột, đánh nhau, xin đểu tiền tiêu của mấy đứa nhóc ở quanh các khu trường học cho con em nhà giàu. chẳng hiểu vì lí do gì cơ thể hắn vốn khỏe hơn người bình thường rất nhiều, đánh nhau chẳng thua một tên giang hồ nào cả. nhưng làm việc xấu nhiều cũng thì chỉ lo được bữa này, cũng không lo được bữa sau, hàn vân bèn nghĩ cách đi xin việc làm. hắn lang thang các khu công trường để xin việc, ỷ vào sức khỏe của bản thân, hắn xin quản đốc ở công trường những công việc nặng nhọc mà đáng ra chỉ người lớn mới được làm, quản đốc lúc đầu cũng không dám thuê hắn, nhưng khi chứng kiến hàn vân một thằng nhóc mười hai, mười ba tuổi bê một khối vật liệu xây dựng bằng ba, bốn người bình thường thì há hốc mồm, còn được nghe hàn vân kể khổ, không có việc làm thì hắn sẽ chết đói, quản đốc đành tặc lưỡi nhận hắn, nhưng đi làm được một năm, do tính cách nóng nảy vì bị vu oan ăn trộm, hắn đã xô xát với đám công nhân làm cùng, quản đốc cũng không nghe giải thích, xa thải hắn, hàn vân vân lông bông không có việc lại không có tiền, chỉ có thể âm thần ghi hận quản đốc. đi theo đám giang hồ làm chân cắc ké, làm đủ mọi nghề, đòi nợ thuê, đánh người, chiếm địa bàn, mấy năm lăn lộn hắn cũng kiếm cho mình được đám lâu la dưới trướng. mười tám tuổi, trong một lần trò chuyện với mấy thằng đệ, được bọn nó kể về việc đi lính, thứ làm hắn cực kỳ hối hận khi nghĩ đến
“nghe nói đi lính, nếu phấn đấu tốt sẽ được giữ lại làm quân nhân chuyên nghiệp đó đại ca”
“thật sao?” hàn vân hỏi
“thật đó, ngày xưa ở ngay cạnh nhà của em có một ông quân nhân, nghe nói là ngày xưa xin đi lính, phấn đấu tốt, được người ta giữ lại, bây giờ sống như bố tướng, đi có người hầu, cơm có người rót”
“nhưng mà em nghe nói, đi lính khổ lắm ạ,” một tên tiểu đệ cười nói
“khổ bằng tao ngày xưa đi bốc gạch không?” hàn vân nhếch miệng cười, dập tắt điếu thuốc trên miệng đêm đến nằm trên căn gác của phòng trọ, hàn vân nằm suy nghĩ,
“đi lính ha” ngày hôm sau hắn đến ban chỉ huy quân sự nộp đơn tự nguyện đi lính, đơn của hắn được duyệt ngay lập tức, và cứ thế, ba tháng sau hắn bước lên xe buýt đi về quân doanh bước vào quân doanh, những tháng huấn luyện đầu tiên mặc dù không làm cho thể lực của hắn bị mệt mỏi nhưng làm cho tinh thần của hắn gần như là sụp đổ vì phải tuân theo kỷ luật và nề nếp của quân nhân, nhưng nghĩ đến tương lai sống trong vinh hoa phú quý làm hắn cắn răng mà phấn đấu,
“thằng nhóc kia tên là gì, trông được quá nhỉ, chạy hai ngàn mét mà không thấy mặt biến sắc? quân khu trưởng hỏi một sĩ quan bên cạnh
“ nó tên hàn vân ạ, thuộc diện tự nguyện xin đi lính, có nguyện vọng ở lại ngành.” sĩ quan kia cười cười nói.
“ vậy sao?, vậy phải xem nó thể hiện thế nào” quân khu trưởng cười nói tháng cuối cùng của tập huấn hàn vân được tập bắn, khẩu súng trong tay hắn cảm giác như một phần của thân thể vậy cực kỳ quen thuộc, mặc dù đây là lần đầu tiên hàn vân cầm vào súng, bắn súng như không có độ giật, không một viên đạn nào đi lệch hướng.
“lần đéo nào cũng vào giữa tâm?,” mấy sĩ quan mình bảng đánh giá mà trầm trồ
“đưa nó đi trường bắn” quân khu trưởng lên tiếng một phát vào hồng tâm, hai phát, ba phát, bốn phát…
“thằng nhóc này tập súng từ trước sao?, ngay cả lính bắn tỉa chuyên nghiệp cũng không bắn được như thế?” quân khu trưởng kinh ngạc
“không cho nó vào đơn vị đặc chủng thì quá phí, để chút nữa tôi gọi một cuộc” ngày hôm sau hàn vân được gọi lên phòng của quân khu trưởng, được ông ta giới thiệu đến đơn vị lính đặc chủng. một tháng sau, bước xuống từ máy bay chuyên dụng cho quân đội, hàn vân đã đến đơn vị bộ đội đặc chủng thời gian hàn vân được thử thách lên chuyên nghiệp là bốn năm, chưa gì lăm năm đã trôi qua thoăn thoắt, hàn vân được giữ lại phục vụ lâu dài, hắn thì cảm giác được cơ thể mình càng ngày càng mạnh, như thể một thứ gì đó sẽ bùng nổ.
ở đây hàn vân được học cách giết người thực thụ, những bài tập thể lực mà người thường không dám nghĩ đến, nhưng đối với sức khỏe của hàn vân thì chỉ là trò trẻ con hắn bày ra một thành tích vô cùng ưu tú, đánh bật mọi thiên tài ở trong đơn vị, vì lẽ đó, cũng có khá nhiều ánh mắt ghen ghét nhằm vào hắn trong thời gian sinh hoạt cũng có khá nhiều lần hắn bị phạt do vô kỷ luật, ví dụ như hút thuốc, đánh nhau, nhưng do thành tích ưu việt nên được huấn luyện viên, nhắm một mắt, mở một mắt nhưng trong một lắm trốn đơn vị cũng đám chiến hữu đi chơi, hàn vân đụng phải một đám công tử bột cà khịa, như bình thường hàn vân tẩn cho bọn chúng một màn thừa sống thiếu chết, nhưng đen một chỗ, mấy tên công tử kia đều là con cái của quan chức lớn, thế là chuyện hắn đánh người bị điều tra ra, hàn vân bị điều lên phòng kỷ luật
“mặc dù thành tích tốt, nhưng vi phạm kỷ luật quá nhiều lần. rất tiếc sau ba năm chúng tôi không thể xét duyệt cho cậu” mặc dù được huấn luyện viên, và các chiến hữu nói đỡ, nhưng chuyện hàn vân bị đuổi khỏi quân đội cũng không thể tránh khỏi. lặng lẽ quay về phòng gói đồ đạc ra về, hàn vân có thể cảm nhận phía sau mình có những ánh mắt trào phung, khinh bỉ xen lẫn thương hại. đứng trước cổng doanh trại, hàn vân chẳng có gì cả , chả có gì để nói, chả có gì để làm. lặng lẽ đi đến trạm xe buýt, hàn vân tính đi lên thủ đô thiên hải để tìm việc mưu sinh cho cuộc sống sau này và thế là chúng ta có một tên cựu bộ đội đặc chủng đang đào xới ở công trường. hàn vân nhận ra với sức khỏe của hắn thì làm công việc chân tay cũng không tệ, quản đốc ở công trường này cũng trả công cho hắn gấp hai lần công nhân bình thường, nhưng có một việc làm hắn cảm thấy đau đầu đó là, mấy tháng gần đây hắn nằm mơ thấy một giấc mơ lạ, hắn mơ thấy ban đêm mình hóa thành một giám đốc khách sạn làm đêm, mỗi giấc mơ đều thấy những tình huống khác nhau như thể hắn nhập vào một người khác, sống một cuộc sống khác vậy. sáng hôm sau trầm vân tỉnh dậy trong căn phòng trọ chống trải, quên gần hết giấc mơ tối qua, chỉ nhớ một vài tri tiết, để lại cho hắn một nỗi suy tư không nguôi đang trong dòng suy nghĩ thì một cánh tay đập vào vai hắn khiến hắn quay lại thực tại
“này này lão hàn, gái đẹp xuất hiện kìa ” đó là minh la, một tên cũng tầm tuổi hắn, tính cách cũng không tệ, những ngày mới đến thiên hải, hai kẻ thất nghiệp, không tiền cứ thế bèo nước gặp nhau, cùng đi xin việc ở trong công trường này, bây giờ cũng được xếp lại làm cùng nhau, cứ thế cũng đã qua một năm ngẩng đầu lên nghì về phía xa công trường, hàn vân nhìn thấy, một người con gái. nàng chạc tầm tuổi hắn, cực kỳ xinh đẹp, có lẽ đó là người con gái đẹp nhất hắn từng thấy, mặc một bộ quần áo công sở, đeo mũ bảo hộ, xung quanh là một đám lãnh đạo công ty xây dựng, không ngừng nói chuyện, nhìn có vẻ như là đến khảo sát công trường. đề cử truyện hay tháng 5: trọng sinh làm mạnh nhất kiếm thần ta có một thân bị động kỹ, ta thật không phải khí vận chi tử, main thông minh, không trung, không gái
Truyện khác cùng thể loại
22 chương
38 chương
497 chương
2020 chương