Dị Thế Lưu Đày
Chương 360
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
<img alt=34394846_2172441989655196_6487425530831306752_njpg src="https://static./chapter-image/di-the-luu-day/34394846_2172441989655196_6487425530831306752_n.jpg" data-pagespeed-url-hash=3674423397 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>
“Thì ra năng lực điều khiển thực vật của tôi khi bị tách khỏi năng lực khống chế đất lại yếu tới vậy.”Chiến sĩ mặt tròn vừa nghe vương hậu Thổ Thành nói như vậy, lòng rất tức giận, nhưng anh ta còn chưa mở miệng thì Nguyên Chiến đã cười lạnh: “ ‘Chuyện của Thổ Thành ta’? Ai là người của Thổ Thành tụi mày? Có cho tao cái tòa Thổ Thành rách rưới đó tao cũng không thèm!”
Nghiêm Mặc chọc hắn: “Cho thì cứ lấy thôi.”
Nguyên Chiến biết nghe lời, nhanh chóng sửa lại: “Ả kia, mau về bảo người nhà với bọn tư tế lớn nhỏ tụi mày cút hết đi, Thổ Thành về sau sẽ là của tao.”
Vương hậu Thổ Thành và quần chúng vây xem: “…”
Vương hậu Thổ Thành cười to đầy châm chọc, thị vệ và chiến sĩ của cô ta cũng dùng ánh mắt xem thường mà nhìn Nguyên Chiến như đang nhìn một thằng điên.
Chiến sĩ mặt tròn cũng lắc đầu, vị này thật là, sao nói chuyện mà không suy nghĩ gì hết vậy. Những lời này đâu thể tùy tiện nói ra.
Giữa những khe đá lót đường dưới chân vương hậu Thổ Thành và đám người của bà ta có một cái chồi non xanh mơn mởn nhú lên, thoạt nhìn rất đáng yêu, nhưng không ai chú ý đến nó, mọi người chỉ lo hóng chuyện, chẳng ai lại đi nhìn dưới chân cả. Màu xanh của chồi dần thay đổi, nó bắt đầu lan ra trên mặt đất.
Vương hậu Thổ Thành cười đủ rồi liền đổi giọng, lạnh lùng nói: “Ăn nói ngông thật! Mi dám nói ra tên của bộ lạc mi không, ta thề với Đại Địa Chi Thần rằng ta sẽ khiến tất cả con dân của bộ lạc mi trở thành thứ nô lệ thấy hèn nhất của Thổ Thành ngay trước khi mùa hạ tiến đến! Còn mi, ta sẽ chặt chân mi, móc mắt mi, cắt lưỡi mi, bắt mi ngày ngày vác ghế cho vua ngồi, đến khi mi chết thì thôi!”
Nguyên Chiến chậm rãi đứng dậy, dáng người cao lớn cùng đường cong cơ bắp của hắn khi không bị trang phục che đậy đủ khiến cho người ta cảm thấy áp lực vô vàn, cộng thêm gương mặt dữ tợn nhìn kiểu gì cũng không thấy giống người đó, ngay cả khí thế mà vương hậu Thổ Thành vừa bày ra cũng bị hắn đè xuống.
Một ít người tinh mắt, lúc Nguyên Chiến vừa đứng lên liền nhìn thấy thẻ bài đen mà hắn đeo bên hông, không ít người lập tức biến sắc.
Nguyên Chiến nhìn vương hậu Thổ Thành, khóe môi nhếch lên, nhả ra hai tiếng cười: “Ha hả.”
Nghiêm Mặc: Cái tên này không cần thầy dạy cũng đã nắm giữ được cảnh giới cao nhất khi sử dụng hai từ ‘ha hả’ rồi.
Vương hậu Thổ Thành nghe xong quả nhiên không thể nhịn được nữa, không cần biết hôm nay phải trả cái giá gì, cô ta phải bắt kẻ này quỳ xuống cầu xin tha thứ!
“Bệ hạ.” Có một người trông như thể là người quý tộc, người nọ cúi người nói nhỏ với vương hậu Thổ Thành, còn giơ tay chỉ chỉ.
Vương hậu Thổ Thành nhìn theo hướng tay đối phương, lập tức thấy thẻ bài đen mà Nguyên Chiến đeo bên hông, nhưng điều này vẫn không thể dập tắt lửa giận của cô ta, mà ngược lại, cô ta còn cảm thấy mình bị mạo phạm, bị xem thường.
“Rốt cuộc mi là ai? Từ đâu đến? Thân là người có thẻ bài đen, vậy mà lại tự mình chạy đến quảng trường giao dịch, dã nhân vẫn hoàn dã nhân!” Vương hậu Thổ Thành liếc nhìn Nguyên Chiến với ánh mắt xem thường.
Nguyên Chiến cười nhạo: “Mày cấm được à? Ông mày thích đấy!”
“Ê, đừng có học theo cách nói chuyện của tôi.” Nghiêm Mặc là người sáng lập phái Đạo gia*, nghĩ thế giới này chắc sẽ không có người nào tự gọi mình là ‘ông mày’ như bọn hắn, nói không chừng cái kiểu tự xưng bá đạo này sẽ biến thành cách gọi đặc biệt của người mọi rợ quá.
(*Đạo gia: Phái này có Lão Tử và Trang Tử là hai đại biểu chính. Từ ‘ông mày’ nguyên gốc thật ra là ‘lão tử’, nhưng nhiều lần chú Mặc lấy ra tự xưng trong lúc chửi nên tui mới sửa thành ‘ông mày’)
Chiến sĩ mặt tròn vừa thấy thẻ bài của Nguyên Chiến, lập trường vốn còn hơi lung lay lập tức trở nên kiên định, mở miệng nói với vương hậu Thổ Thành: “Vương hậu bệ hạ…”
Vương hậu Thổ Thành hét to với thủ hạ: “Còn không ra tay đi!”
Chiến sĩ mặt tròn nghe vậy vội kêu lên: “Âm Thành không cho đánh nhau trong này! Các người đều là chiến sĩ cấp cao, một khi đánh nhau sẽ khiến kiến trúc trong thành hư tổn. Vương hậu bệ hạ, nếu các người thật sự muốn so đấu thì mời đến đấu trường, ở đó có muốn đánh thế nào cũng được, nhưng đánh trong thành thì không, ở quảng trường thần điện lại càng không!”
Vương hậu Thổ Thành không ngờ chỉ một chiến sĩ thủ thành nho nhỏ mà cũng dám phản kháng mình, nhưng đối phương là người Âm Thành, cô ta bây giờ có việc cần nhờ Âm Thành, đành phải tạm thời nhẫn nhịn, chờ sau khi xong chuyện thì nhất định sẽ giải quyết. Nhưng cô ta có thể tạm thời nhẫn nhịn, không có nghĩa là cô ta sẽ nghe theo lời đối phương.
“Nếu Âm Thành có bất cứ tổn thất nào, thì tính hết cho Thúy Vũ ta!”
Chiến sĩ mặt tròn bất đắc dĩ, lập tức phân phó cho thủ hạ, bảo bọn họ đi mời người có thể phụ trách chuyện này. Ban đầu anh ta cho rằng người vương hậu Thổ Thành ăn hiếp chỉ là du thương của một bộ lạc nào đó, nhưng hiện tại hai bên lại là khách quý của Âm Thành, nếu thật sự để bọn họ đánh nhau, có trời mới biết cuối cùng sẽ náo loạn tới mức nào. Anh ta thì không có biện pháp cũng như không có năng lực chịu trách nhiệm cho việc này.
Các chiến sĩ Âm Thành đang tuần tra nghe thấy tin liền đuổi tới đây trước.
Đám hộ vệ của vương hậu Thổ Thành sau khi nghe thấy mệnh lệnh lập tức nhìn về phía một người đàn ông tướng tá chắc nịch nhưng chiều cao khiêm tốn, động tác này không rõ nên vương hậu đứng đằng trước đương nhiên là không thể nhìn thấy.
Người đàn ông chắc nịch kia thầm thở dài, rồi nhẹ nhàng gật đầu một cái.
Hắn hiểu được tâm tình của vương hậu, là vương hậu của Cửu Đại Thượng Thành, cô ta đã phải cố gắng lắm mới hạ mặt mũi đến Âm Thành gần nhất để tìm kiếm sự trợ giúp. Tuy là tìm kiếm sự trợ giúp, theo lý thì không nên gây sự trong thành của người ta, nhưng bản tính của vương hậu vốn đã cao ngạo, chuyện càng cần cô ta cúi đầu, cô ta càng không muốn thể diện bị tổn hại.
Nếu ngay từ đầu đã cung kính một chút với vị chiến sĩ bộ lạc có thể khống chế đất này… được rồi, người ta cũng là khách quý của Âm Thành, trên hông còn đeo thẻ bài đen, thân phận ít nhất này cũng đã ngang hàng với vương hậu, nhưng ai mà biết một người có thân phận tôn quý như vậy lại tự mình chạy đến quảng trường bán thuốc chứ!
Lại nói, ngay cả thân phận của vương hậu cũng đã phơi ra, thì dù thân phận anh có tôn quý cỡ này thì anh thân là chiến sĩ khống chế đất, ít nhất cũng phải tôn kính một chút với vương hậu Thổ Thành chứ! Huống chi việc này còn diễn ra ở một tòa Thượng Thành khác, đối tượng lại là người mang huyết mạch của Đại Địa Chi Thần, làm loạn lên chỉ tổ khiến người ngoài chê cười.
Người đàn ông chắc nịch cảm thấy không vui, chuyện mới đầu là vương hậu nghe người ta nói nơi này có bán thuốc cầm máu hiệu quả tốt, mới đi qua xem. Nếu vị chiến sĩ bộ lạc này nhã nhặn ôn hòa một chút thì sự tình sẽ không đến mức này.
Đáng gờm hơn là, vị chiến sĩ bộ lạc này chẳng những phá hủy roi của vương hậu, mà còn không coi vương hậu ra gì, sau đó lại dõng dạc đòi xâm chiếm Thổ Thành? Đừng nói tới vương hậu bệ hạ cao quý, ngay cả hắn cũng không chịu được.
Tuy không biết anh rốt cuộc từ đâu tới, nhưng đã sỉ nhục vương hậu Thổ Thành thì phải trả cái giá đắt!
Hộ vệ của vương hậu thấy thủ lĩnh ngầm đồng ý, lập tức ra tay với Nguyên Chiến.
Người xung quanh đều rất hiếu kì, muốn xem xem hai phe chiến sĩ khống chế đất sẽ chiến đấu với nhau như thế nào.
Ngay khi chiến sĩ Thổ Thành ra tay, vương hậu Thúy Vũ đột nhiên kêu lên đầy sợ hãi: “Cái quỷ gì vậy? Chém nó!”
Người Thổ Thành náo loạn, chân bọn họ bị những sợi dây leo trồi lên từ mặt đất quấn chặt. Trên dây leo còn có gai, dùng tay gỡ chúng nó ra chỉ tổ bị gai đâm, nhưng dùng đao chém đứt thì chúng nó lại mọc ra, tốc độ mọc còn nhanh hơn cả tốc độ chém.
Thúy Vũ vương hậu đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía tên chiến sĩ bộ lạc vẫn còn đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt như rắn độc: “Là mi? Mi có thể thao túng thực vật? Chiến sĩ song hệ?”
Ánh mắt Nguyên Chiến càng giống rắn độc hơn, hắn giơ hai ngón tay lên với vương hậu, tách ra, rồi quơ quơ.
Có ý gì? Vương hậu Thúy Vũ không hiểu.
Mà cô ta không kịp nhìn nhiều, thứ dây leo kia nhanh chóng trói chặt toàn bộ người của Thổ Thành, hình thành nên một quả cầu siêu lớn làm từ dây leo.
Sự tình diễn ra khiến quần chúng hóng chuyện phải há mồm trợn mắt.
Từ khi vương hậu Thổ Thành quát mắng đến khi thủ hạ của cô ta bị dây leo quấn lấy, suốt cả quá trình tuy kể có hơi dài nhưng kỳ thật chỉ xảy ra trong chớp nhoáng, rất nhiều người chưa phản ứng gì thì mọi chuyện cứ thế mà xảy ra.
Nghiêm Mặc cảm thấy động tác giơ hai ngón tay kia có hơi quen mắt, nhưng nhất thời cũng không hiểu rốt cuộc hắn có ý gì.
“Cẩn thận đó, tuy mộc khắc thổ nhưng trong đám người kia có không ít cao thủ, chỉ sợ sẽ không bao vây được lâu đâu.” Nghiêm Mặc nhắc nhở.
Nguyên Chiến cũng biết điều này, hắn vốn không định dùng thực vật để vây khốn đối phương, mục đích của hắn chỉ là khiến đối phương mất mặt mà thôi, chứ tuyệt chiêu của hắn còn ở phía sau.
Bỗng nhiên, Nguyên Chiến kinh ngạc: “Đất không còn nữa.”
Nghiêm Mặc cũng sửng sốt: “Hả? Là sao?”
“Hình như bọn chúng có biện pháp ngăn cách tôi và mặt đất.” Đây là lần đầu tiên Nguyên Chiến đụng phải vấn đề này, tâm tình muốn so đấu nổi lên: “Lợi hại đấy, không hổ là Thổ Thành – một trong Cửu Đại Thượng Thành.”
Nghiêm Mặc nhanh chóng động não: “Vậy khả năng điều khiển thực vật thì sao? Anh vẫn có thể thao túng chứ?”
Nguyên Chiến lấy một hạt giống ra khiến nó nảy mầm: “Có thể.”
“Vứt hạt giống ra đất, khiến chúng nó mọc rễ, xem xem có thể phải vỡ lớp ngăn cách kia hay không.”
Hai mắt Nguyên Chiến sáng lên: “Ý kiến hay!”
Ném mấy hạt giống xuống đất, Nguyên Chiến khiến chúng nhanh chóng mọc rễ.
Hạt giống thuận lời cắm rễ xuống đất, lúc này Nguyên Chiến đã cảm nhận được một ít năng lượng thổ, nhưng phần lớn vẫn còn bị ngăn cách.
Khi Nguyên Chiến đang vội vàng phá vỡ tầng ngăn cách, thì lồng giam bằng dây leo cũng xảy ra vấn đề.
“Mau! Bọn họ sắp thoát rồi!” Nghiêm Mặc kêu.
“Không nhanh được, tôi cần thời gian.” Nguyên Chiến gia cố lồng giam một lần nữa. Nhưng dây leo vốn có thể sinh trưởng nhanh chóng, tốc độ mọc ra thậm chí còn vượt qua tốc độ phá hủy của đối phương lúc này lại chậm đi thấy rõ.
Nguyên Chiến ngộ ra: “Thì ra năng lực điều khiển thực vật của tôi khi bị tách khỏi năng lực khống chế đất lại yếu tới vậy.”
“Không, anh nói ngược rồi, năng lực điều khiển thực vật của anh nhờ có năng lực khống chế đất phụ trợ, nên hiệu quả vượt ngoài cấp bốn. Bây giờ tốc độ sinh trưởng của dây leo mới là tốc độ bình thường của chiến sĩ điều khiển thực vật cấp bốn. A Chiến, làm sao bây giờ? Hình như chúng ta không đánh lại.”
“Vậy thì chạy. Chờ khi nào tôi nghĩ ra cách phá vỡ tầng ngăn cách của chúng thì sẽ trở lại đánh một trận!” Nguyên Chiến thoải mái cất hết thực vật và thảo dược trên bàn đá cùng với hạt giống vừa thúc đẩy sinh trưởng, rồi cho mấy cái chậu hoa làm bằng đất vào gùi.
Nghiêm Mặc vừa không biết nói gì vừa vui mừng. Không biết nói gì là vì cái tên này chỉ cần không làm chuyện gì ngu ngốc nhất định có thể sống rất lâu. Vui mừng là vì thủ lĩnh của mình có cái đức tính mặt dày không đánh lại liền bỏ chạy, nên hắn không cần lo lắng tương lai Cửu Nguyên sẽ vì một vài vấn đề về thể diện không cần thiết mà chịu tổn thất nghiêm trọng.
Rõ ràng đang lúc gấp gáp bỏ chạy, nhưng Nguyên Chiến còn liếc nhìn cái lồng giam dây leo đã bị chém nát hơn phân nửa, rút tí thời gian ra cười với chiến sĩ mặt tròn: “Nếu là tôi, tôi cũng không muốn khách khứa tới nhà mình tùy tiện phá hoại. Nói cho ả vương hậu lông chim kia, muốn đánh với tôi, thì tới đấu trường mà đánh!”
Chiến sĩ mặt tròn vô cùng cảm kích, thầm nghĩ quả nhiên vị chiến sĩ bộ lạc này là người tốt, vừa rồi anh ta còn cho anh dùng thử thuốc trị thương cầm máu, bây giờ rõ ràng chiếm thế thượng phong nhưng lại vì không muốn phá hỏng quảng trường mà thà bỏ qua còn hơn, quả thực là phong độ chỉ có ở chiến sĩ cấp cao!
“Đứng lại! Tên mọi rợ kia, mi đứng lại đó cho ta!” Vương hậu Thúy Vũ được thị vệ bảo hộ, cuối cùng cũng thoát khỏi lồng giam dây leo, nhưng cô ta vừa chui ra liền thấy tên chiến sĩ bộ lạc đó lưng đeo một cái gùi lớn nghênh ngang rời đi, mà đi còn đặc biệt nhanh, chỉ vài cái chớp mắt đã đi tới khu đất bên dưới thần điện!
Chiến sĩ mặt tròn thấy vẻ mặt kinh khủng của vương hậu Thúy Vũ, nên không dám thuật lại câu truyền lời mà trước khi đi Nguyên Chiến để lại.
“Sao bọn mi không bắt lấy hắn? Ta giữ bọn mi bên cạnh thì có ích lợi gì!” Vương hậu Thúy Vũ phất tay cho tên thị vệ đứng cạnh mình một bạt tai. Cô ta đã tức phát điên, bọn họ nhiều người như vậy đánh với một thằng mà chẳng những không chiếm được thế thượng phong, lại còn khiến cô ta mất hết thể diện!
Thị vệ bị tát lập tức cúi đầu quỳ xuống.
Người đàn ông chắc nịch kia lại thở dài, tiến lên trước một bước, nói khẽ với vương hậu Thúy Vũ: “Bệ hạ, đối phương cũng là chiến sĩ khống chế đất cấp cao, tuy chúng ta có thể ngăn cách đối phương với mặt đất, nhưng nếu chúng ta dùng năng lực khống chế đất tấn công đối phương, tầng ngăn cách này sẽ lập tức trở nên vô dụng. Còn nữa, nơi này là Âm Thành, chúng ta dù có tuyệt chiêu lợi hại thì cũng không thích hợp sử dụng ở đây, mức phá hoại quá lớn. Chúng ta vốn dĩ có thể phái những chiến sĩ có năng lực thần huyết khác để ra tay với hắn, nhưng không ngờ hắn lại là chiến sĩ song hệ, người của chúng ta còn chưa ra tay thì đã bị hắn vây khốn. Có điều, năng lực điều khiển thực vật của đối phương cũng chỉ có thể vây khốn chúng ta một chốc, chứ đừng hòng xúc phạm tới ngài.”
Thân phận và năng lực của tên chiến sĩ chắc nịch kia không giống những người khác. Vương hậu Thúy Vũ thấy hắn ra mặt liền áp chế lửa giận đã bốc lên tới đầu xuống một chút: “Ta muốn hắn chết!”
“Vâng.”
“Tra ra bộ lạc của hắn, chờ sau khi giải quyết xong vấn đề lúc này của Thổ Thành thì đi tiêu diệt nó!”
“Vâng.”
Vương hậu Thúy Vũ đỡ cái mũ lông chim cũng được thủ hạ bảo hộ rất khá, lạnh lùng nhìn xung quanh một vòng, sau đó ngẩng đầu lên, thái độ không coi ai ra gì mà rời khỏi quảng trường.
Âm Thành, hừ! Hôm nay cô ta chịu bao nhiêu khuất nhục, ngày sau cô ta sẽ đòi lại toàn bộ! Tất cả những người nhìn thấy mặt cô ta hôm nay, cô ta sẽ không bỏ qua một ai.
Nguyên Chiến cõng Nghiêm Mặc lửng thửng trở về thần điện, nào ngờ chỉ mới đi đến cửa nhà mình ở tầng thứ chín liền bắt gặp Đại Tư Tế Lam Âm đang mỉm cười với mình.
Tri Mẫu đứng bên cạnh vẫy vẫy tay với hắn, lúng túng nở nụ cười.
“Anh đoán đúng rồi, bọn họ đã tìm tới cửa.” Nghiêm Mặc cười ha hả.
Đại Tư Tế Lam Âm gật đầu với Nguyên Chiến: “Thật vui khi anh không sao cả, tính tình vương hậu Thúy Vũ nổi tiếng không được tốt lắm.”
Nguyên Chiến cũng không thấy lạ khi Lam Âm biết chuyện nhanh như vậy, bởi vì từ thần điện nhìn ra ngoài, chỉ cần thị lực tốt đều có thể thấy tất cả những gì diễn ra ở quảng trường.
“Người Thổ Thành tới đây làm gì?”
“Bọn họ vẫn chưa nói ra mục đích thật sự của mình, bây giờ bọn ta cũng không biết rốt cuộc đối phương muốn làm gì.”
Nguyên Chiến không tin, nhưng hắn vẫn chấp nhận lời thoái thác này của Lam Âm: “Vậy anh tới tìm tôi có chuyện gì?”
Lam Âm nhìn Tri Mẫu một cái rồi mới nói: “Ta nghe nói anh giúp Tri Mẫu chỉnh sửa một phương thuốc?”
“Về chuyện này à?” Nguyên Chiến bày ra vẻ mặt ‘cái loại việc nhỏ nhặt này sao lại kinh động đến cả Đại Tư Tế thế’.
Lam Âm cười. Vốn dĩ việc nhỏ này đúng là không đến mức khiến một Đại Tư Tế như y ra mặt, nhưng tư tế cấp cao vừa nghe nói chuyện này xuất phát từ vị khách quý do đích thân y trao thẻ bài đen, nên không dám tùy tiện tìm người tới hỏi, mà thuật lại chuyện này cho y.
Vừa lúc Lam Âm có ý định của mình, cũng muốn tìm cơ hội tiếp xúc với vị chiến sĩ song hệ mà y không nhìn thấu này, nên lập tức nhận việc hỏi thăm nho nhỏ… mà thật ra y hoàn toàn không cho rằng đây là việc nhỏ.
Có thể chỉnh sửa phương thuốc làm tăng sức mạnh linh hồn trong vòng năm ngày, lại còn không có tác dụng trái chiều nào, như vậy sao mà là việc nhỏ?
Nguyên Chiến đã ấn tay lên cánh cửa gỗ, rồi buông ra, xoay người nghiêng đầu nhìn về nơi xa.
Lam Âm hơi dừng chân, nhanh chóng hiểu ra ý hắn, liền ra hiệu cho chiến sĩ bảo hộ của mình – Lam Diên.
Lam Diên bước nhanh hơn hai bước, nghiêng đầu mỉm cười với Nguyên Chiến: “Mời đi theo tôi.”
Tầng bảy, tám, chín chỉ dành cho một Đại Tư Tế, nên không gian đương nhiên là rất nhiều.
Tri Mẫu vô cùng áy náy, ông nhỏ giọng nói xin lỗi với Nguyên Chiến, ông không đi cùng, mà bước tới ao sóng âm rồi rời đi.
Lam Âm nhìn sườn mặt của thanh niên cao lớn, trong lòng cảm thấy tính cách của người này thật sự không phù hợp với độ tuổi của hắn. Vị chiến sĩ khống chế đất này hiển nhiên không bị người kia khống chế, hơn nữa hình như còn có chuyện muốn nói với y, đối phương sẽ nói gì? Liệu đối phương có giải quyết triệt để được nan đề nhiều năm mà Âm Thành luôn bối rối hay không?Tác giả có lời muốn nói: Giải thích về vụ ‘lão tử’ và ‘Đạo gia’:
Lão Tử, mọi người đều biết là vị nào rồi đó, là người sáng lập học phái Đạo gia, là tác giả của Đạo Đức Kinh. Có người nói ông họ Lý, sở dĩ được gọi là Lão Tử chứ không phải Lý Tử là bởi vì lúc đó ‘lão’ và ‘tử’ đều là tôn xưng, mà mọi người cảm thấy chỉ dùng ‘Tử’ để gọi nhà tư tưởng vĩ đại này vẫn chưa đủ, nên mới thêm ‘Lão’ vào, thành ‘Lão tử’.
Cũng có truyền thuyết nói lúc sinh ra Lão Tử đã có một mái tóc bạc, vì lẽ đó mà người đời mới gọi là ‘lão’. Còn có truyền thuyết nói ‘lão tử’ thời trước ý chỉ người già.
Mà bây giờ lại có rất nhiều người, nhất là nam giới, tại sao lại thích dùng cách xưng hô ‘lão tử’ này?
Có người nói điều này liên quan tới người Tứ Xuyên, người Tứ Xuyên chịu ảnh hưởng sâu sắc từ Lão Tử, bọn họ quen với cách nói chuyện có trích dẫn các loại ngôn luận của Lão Tử, tỷ như Lão Tử nói gì gì đó, trong một thời gian dài, Lão Tử liền trở thành danh xưng thay cho ngôi thứ nhất, diễn tả cách tự đánh giá bản thân lợi hại hơn so với người khác, lời của bản thân là chân lý.
Cho đến thời điểm hiện tại, danh xưng ‘lão tử’ đã biến thành cách tự xưng thô tục, thô bỉ. Thú vị ha?
Truyện khác cùng thể loại
8 chương
1 chương
76 chương
34 chương
11 chương
18 chương
35 chương