Miêu nữ

Chương 1

Mở đầu Đào Yêu đứng ở cạnh bãi rác, khóc không ra nước mắt nhìn móng vuốt nhỏ bé mềm mại của chính mình. Cô đây rốt cuộc là gặp vận xui xẻo gì, đang chơi trò chơi vui vẻ, vì sao khi tỉnh lại liền biến thành một con mèo nằm ở cạnh bãi rác? Cô nhớ rõ ràng chính mình ở trò chơi như thế nào, Gia Viên của cô đuổi nhanh đuổi chậm thăng cấp trong trò chơi, biến thành Động Thiên Phúc Địa. Sau đó cô thỏa mãn chờ bóng tối khi logout mạnh mẽ đánh úp lại, vì sao tại thời điểm mở to mắt, nhìn thấy không phải là khung cảnh trò chơi mà lại là núi rác liên miên không dứt. Không đợi cô phản ứng lại, cả trái tim đột ngột đau đớn làm cho cô ngất xỉu. Chờ cô thanh tỉnh lần nữa, liền phi thường may mắn phát hiện, cô rốt cuộc vượt qua giới hạn của nhân loại, quang vinh gia nhập hang ngũ động vật họ mèo. Kháo! Tuy rằng thời điểm cô chơi game lúc trước có chọn chủng tộc là miêu tộc, nhưng cũng không có nghĩa biến chính cô thành mèo được! *Động Thiên Phúc Địa: lại là một thuật ngữ trong game ;-; bên trong và tác dụng cũng na ná không gian tùy thân ấy. Tớ nghĩ cái này chính là không gian tùy thân của nữ chính. *Kháo: Câu chửi bên TQ. Ban đầu cô còn cho rằng mình vẫn ở bên trong trò chơi, chẳng qua là đang tiến nhập vào nhiệm vụ đặc thù. Vì vậy cô liền liều mạng muốn logout, sau đó Đào Yêu bi thương phát hiện, các thao tác trong suốt trong trò chơi hoàn toàn không tồn tại. Nhưng kỹ năng vẫn còn in sâu trong trí nhớ của mình, chẳng qua hiện tại đang ở cấp bậc một, chỉ có kỹ năng trụ cột ban đầu là có thể sử dụng. Kỹ năng phụ của cô cái gì cũng còn, hoàn hảo tất cả đều không vì cấp bậc cô rơi xuống mà không thể sử dụng. Ở thời điểm cô còn mang tâm lý ngây thơ cho rằng may mắn tồn tại, một chiếc khinh khí cầu cách vị trí cô không xa đem một loạt rác thải xuống, sau đó một đám người từ bốn phương tám phía lao tới, bọn họ tranh đoạt đồ ăn, rồi tàn nhẫn đoạt mạng. Đào Yêu lạnh run nằm ở một bên, cẩn thận ẩn núp, dường như biến sự tồn tại của chính mình thành vô hình. Nhìn trước mắt những giọt máu còn ấm nóng bắn tung tóe, cô nhận thức rõ bản thân không còn ở bên trong trò chơi nữa, vùi cả đầu vào hai móng vuốt, thương tâm bật khóc thút thít. Làm cho cô ngừng cảm giác bi thương không phải vì đám người ấy đã đi hết mà là mùi hôi thối phát ra từ đống rác. Thân là động vật họ mèo, Đào Yêu thật may mắn đạt được khứu giác linh mẫn, thị giác tốt cùng thính lực nhạy bén, nhưng điều này cũng chẳng mang đến cho cô lợi ích tốt đẹp gì. Hiện tại khứu giác đang không ngừng tra tấn cô, nơi này xung quanh đều bị bao phủ bởi núi rác, tràn ngập mùi vị tanh tưởi. “Ngao, thối quá!” Đây rốt cuộc là chỗ nào? Vì sao tràn ngập rác? “Cô lỗ, cô lỗ…” Thật đói, giá như Động Tiên của cô cũng đi theo đến thì tốt rồi, ở đó có rất nhiều đồ ăn ngon! Ai, vừa thăng cấp động tiên xong, cô đã bị hệ thống đá ra khỏi, còn không được ngắm xem nó đã biến thành bộ dạng gì nữa. Nghĩ đến chính mình mệt mỏi dở sống dở chết mới vất vả thăng cấp thành công, ngay cả một ngày cũng chưa được hưởng thụ đã bị ném tới bãi rác này, Đào Yêu uể oải đi xuống dưới. Di, đây rốt cuộc là nơi nào? Đình viện trên mặt nước kia rất quen thuộc, rõ ràng chính là bộ dáng Động Tiên sau khi thăng cấp do chính mình thiết kế. Phía xa xa là những dãy núi liên miên không dứt, liếc mắt một cái cũng không nhìn được bờ hồ nước, bên kia hồ làm đình viện, vườn trúc xanh tươi, hoa hải đường xinh đẹp, dược điền mênh mông, như thế nào hết thảy trước mắt lại quen thuộc như vậy. Đào Yêu không thể tin được dụi dụi hai mắt mình, không hoa mắt, nơi này chính là Động Tiên cô thật vất vả thăng cấp thành công. Oa! Đào Yêu bối rối nhảy dựng lên đến bên hồ, không ngừng lăn lộn trên cỏ. Đợi chút, cô từ tư thế bốn chân hướng lên trời đổi thành đứng thẳng. Cô đây là đang làm cái gì, vì sao tại thời điểm cao hứng, động tác chúc mừng động tác đều thành ra như vậy. Biểu cảm Đào Yêu thật sự là 囧 囧, sẽ không vì thời gian cô biến thành mèo quá lâu đi. Ngao! Không cần, tuy rằng ngoại hình hiện tại của cô là mèo, nhưng cô bên trong vẫn như cũ là con người, cho dù tập tính loài mèo không thể sửa chữa, cô cũng muốn làm cái miêu nhân, nhân miêu? Vấn đề này làm cho Đào Yêu rối rắm lấy tiểu móng vuốt ôm đầu lăn lộn trên cỏ. Meo meo, mặc kệ, dù sao quyết định không làm một con mèo đơn thuần. Meo meo, vì sao đã tiến vào chính nhà của mình vẫn còn có mùi thối? Mèo nhỏ hướng phía đông ngửi ngửi, tây ngửi ngửi. “Ngao” Kêu thảm lên một tiếng, thì ra là từ trên người chính mình. Đào Yêu liền đứng lên hướng bên hồ đi tới, một bước hai bước, "Bộp" vấp ngã. Meo meo... Lại đến, một bước, hai bước, ba bước, a, lại vấp ngã. Khó khăn hơn nửa ngày, Đào Yêu rốt cục học được cách sử dụng bốn chân đi đường, cô nghiêng ngả lảo đảo đi đến bên hồ, cúi đầu nhìn xuống. Mặt hồ nước trong suốt chiếu ra là một con mèo nhỏ trắng thuần, từ đầu tới đuôi ước chừng chỉ lớn bằng bàn tay của một nam tử trưởng thành, toàn thân nơi nào cũng mũm mĩm. Đào Yêu trừng mắt hình dáng mới chính mình trong hồ nước, meo meo, thật đúng là đáng yêu a, hơn nữa cặp mắt xanh lam tinh xảo kia càng thêm đáng yêu! A, cái mũi cư nhiên là nộn nộn phận. Giơ ra tiểu móng vuốt, meo meo! Thịt đệm cũng là màu hồng nhạt nha. A, có cái gì đó trong hồ. Ánh mắt màu lam thật to chuyên chú nhìn chằm chằm vào mặt nước, một con cá chép từ đáy nước nhàn nhã bơi lên trên. Hai mắt con mèo nhỏ lập tức phát sáng, giơ móng vuốt của bản thân ra hướng phía con cá dùng sức bắt lấy. "Bùm!" "Meo meo ô..." Hét thảm một tiếng, con mèo nhỏ dùng sức rất mạnh, vùng vẫy trong nước . Đào Yêu ở trong nước kháng cự nửa ngày, mới phát hiện hồ nước này một chút cũng không có ý tứ đem cô nhấn chìm, ngược lại ôn nhu nâng cô. Nhận thức được điều này, cô dễ dàng dùng tiểu móng vuốt một cách không thuần thục tắm rửa, sau đó giãy dụa đi lên bờ. "Hơi lạnh." Đào Yêu dùng sức đem trên người leo lên tảng đá phơi nắng, lại ở trên cỏ mềm mại lăn lộn vài cái, nhanh chóng đi đến chỗ uống trà. Lúc này cô mới tỉnh táo lại, cẩn thận suy nghĩ tình cảnh chính mình. Trong đầu rõ ràng nhớ rõ phương thức tu luyện linh lực, còn có kỹ năng sở hữu trong trò chơi cô đã học qua hơn nửa. Cô thử thực hành giống như trong trò chơi, nhiều lần giơ ra tiểu móng vuốt, ở trong lòng mặc niệm: "Khống chế!" Vì sao không có phản ứng, không ngừng cố gắng, Đào Yêu liên tục niệm hơn hai mươi lần “khống chế”, đều là một chút phản ứng cũng có. Cô sâu sắc phát hiện ra, linh lực trong cơ thể không có một chút biến hóa. Đây là có chuyện gì? Đào Yêu đầu tựa vào chân trước, lại đem phương pháp kia tu luyện cùng pháp quyết nghiên cứu một lần. Meo meo, chẳng lẽ mấy thứ này lại nghiêm khắc dựa theo thuyết minh học tập lại một lần. Quên đi, mặc kệ thế nào, trước hết đến luyện tập một chút. Học tập lại một lần, quen tay hay việc, muốn nháy mắt phát ra liền nhất định phải luyện tập đến trăm tám mươi lần ."Meo meo!" Đào Yêu đáng thương chán nản kêu thảm thiết một tiếng, hai tiểu móng vuốt ôm lấy đầu, không thể tin được ở trên cỏ lăn qua lăn lại. Cô như thế nào thảm như vậy, không phải xuyên qua nữ nhân đều đã tự mang theo kỹ năng sao, vì sao đến lượt cô kỹ năng đều phải tự luyện tập, lại còn phải thăng cấp, vì sao không phục vụ đúng chỗ! Đào yêu tránh ở Động Tiên một ngày một đêm tu luyện, may mắn trước kia cô tích trữ nhiều, ăn nhiều hơn nữa, cũng đủ cho cô ở trong này sống vui vẻ một thời gian. ------------------- Chương 1: Đào Yêu biến thành mèo, liền thừa dịp chạy vội qua đống rác sạch sẽ ở trên cao.Từ khi không hiểu sao xuyên qua đến thế giới kỳ diệu này, cô hoàn toàn mất đi bộ dáng vô tư, bóng dáng của may mắn cái gì đó đã sớm giang cánh bay đi tìm nơi khác nương tựa, cho người khác ôm ấp. Tuy rằng có được toàn bộ kỹ năng trong trò chơi, còn mang theo tiểu Gia viên của chính mình, nhưng Đào Yêu tuyệt đối không ngốc nghếch cho rằng địa phương này tất cả đều chứa rác. Cô đặt tên cho Động Tiên của mình là Đào Nguyên. Nói cũng kỳ quái, sau khi đặt tên, mỗi lần cô tiến vào bên trong Đào Nguyên, đều xuất hiện một tảng đá lớn, mặt trên có khắc hai chữ: "Đào Nguyên" rồng bay phương múa. Đào Yêu bây giờ mới cảm thấy Động Tiên này thật sự chân chính thuộc về mình, khảm sâu trong linh hồn của cô, ai cũng không đoạt đi được. Sau khi đặt tên thành công, trong đầu Đào Yêu xuất hiện rất nhiều thông tin về lai lịch của Đào Nguyên, sử dụng nút "dừng lại", sau khi xem xong thuyết minh, cô đầu đầy hắc tuyến, đây chẳng phải là thuyết minh của trò chơi hay sao? Hơn nữa, vì sao lại còn nói cô hiện tại quá yếu, chỉ có thể thực hiệp biện pháp gieo trồng sơ cấp nhất cái gì đó, hái thảo dược cũng sơ cấp nhất! Này, rốt cuộc là do ai quy định. May mắn, hoa quả, rau dưa đủ loại đều thuộc thu hoạch sơ cấp, ít nhất về sau cô sẽ không đói đến chết. Còn có, ai dám nói lần đầu tiên gieo trồng, hái ngắt đều do chính mình tự động thủ, về sau mới có thể tự động hoàn toàn này đó hoa quả? Hiện tại bộ dáng cô chỉ là một con mèo nhỏ thì có thể làm được sao? Có thể sao? Có thể sao? Thầm oán lại thầm oán, hoàn hảo cô trước kia trồng rất nhiều cây ăn quả, rau dưa gì đó, tất cả đều vì cung cấp cho tửu lâu, khách sạn của bang hội. Kho hàng bên trong cũng còn chứa nhiều vật phẩm này nọ, đủ cho cô ứng phó một đoạn thời gian. Có ăn có uống, Đào Yêu xuất ra vạn phần nhiệt tình bắt đầu cố gắng dốc lòng tu luyện. Meo meo a, cô muốn sớm ngày biến hình, tuyệt đối không thể làm một con mèo. Mấy tháng trôi qua, chờ đến thời điểm Đào Yêu biến hóa, cô khóc. Ngũ quan cô ước chừng năm, sáu tuổi, không vì cái gì cũng trắng nộn. Hai lỗ tai mèo dài, một đuôi mèo ngắn, chớp hai mắt mèo to tròn loli kia rốt cuộc là ai! Dùng bộ dáng này đi ra ngoài, tại địa phương loạn thất bát tao này làm thế nào tồn tại được?! Phải, đối với hoàn cảnh sinh tồn bên ngoài Đào Yêu đã đi dò xét. Ban đầu vốn tưởng rằng hình dạng giống như một con mèo hẳn là rất an toàn, không nghĩ tới cuộc sống con người nơi này lại không có nguyên tắc như vậy! Một con mèo như Đào Yêu, ở trong mắt bọn họ chính là đại tiệc. Một lần Đào Yêu đi ra ngoài, chỉ tình cờ gặp gỡ liền bị đuổi giết bảy lần. Từ đó, cô liền thành thành thật thật trốn ở bên trong Đào Nguyên tu luyện, quyết định nếu thực lực không đủ để bảo vệ chính bản thân mà yếu đuối giống như trước, nhất định sữ không đi ra ngoài. Hiện tại cô thật vất vả biến hình, cảm thấy chính mình hẳn là có đủ khả năng tự bảo vệ. Ban đầu vốn tưởng hóa thành một hỏa lạt lạt mỹ nhân, một đường đạp bay địa phương chết tiệt này, cô không tin tất cả thế giới này đều giống như vậy. Đến lúc đó, cô muốn tìm một nơi sơn minh thủy tú, kiếm vài soái ca để hoàn thành giấc mộng không yên của cô kiếp trước. Ai nghĩ tới hình tượng sau khi biến hóa lại là loli tai mèo, muốn đáng yêu thừa đáng yêu, bộ dạng hiện tại bước ra ngoài lại càng thêm nguy hiểm, còn không bằng một con mèo. Cô hồi tưởng kỹ năng biến hình, meo meo, lúc này thuyết minh mới chịu xuất hiện. Mụ nội nó, hóa ra nguyên nhân chính là do đây chỉ là biến hóa cấp một, muốn biến hóa toàn bộ còn phải đợi thăng cấp. Đợi cho đến khi đạt đến cấp hai, tai mèo, cái đuôi mới có thể biến mất. *Hỏa lạt lạt mỹ nhân: đại khái là mỹ nữ nóng bỏng. *Sơn minh thủy tú: chính là nơi có cảnh đẹp. *Loli: Bé gái đáng yêu. Meo meo... Mỹ nhân chân dài của cô, dáng người nóng bỏng của cô rốt cuộc còn phải chờ đến khi nào! Hơn nữa, Đào Yêu theo mỗi lần tu luyện cấp bậc càng thêm sâu sắc phát hiện, cô càng ngày càng giống loài mèo, ưu điểm khuyết điểm mà miêu tộc sở hữu đều hoàn mỹ dung hợp ở trên thân thể của cô. Tỷ như, thời điểm biến thành mèo, cô yêu nhất là lăn lộn đầy đất, thời điểm nhàm chán liền đuổi theo cái đuôi của chính mình chơi, trước kia cô không thích ăn cá, hiện tại nhìn đến cá liền thèm thuồng! Liền ngay cả nói chuyện cũng bất giác kêu meo meo. Ai, cô cuối cùng lại biến thành một miêu nữ đầy đủ tư cách. Tuy rằng dùng bộ dạng loli đi ra ngoài rất nguy hiểm, nhưng là biến thành mèo đi ra ngoài ít ra còn đủ để tự bảo vệ mình. Vì thế Đào Yêu ban ngày tu luyện, buổi tối ra ngoài chơi. Cái gì? Các người hỏi cô vì sao không đi ra ngoài vào ban ngày, một con mèo trắng chạy ra ngoài vào buổi tối còn không phải là một mục tiêu lớn hơn nữa sao? Ai, làm một người thuộc miêu tộc đủ tư cách, ban ngày ẩn nấp lặng lẽ, ban đêm ra ngoài mới là trụ cột. Cứ như vậy, với chân của con mèo nhỏ, cộng thêm chạy một tháng, trừ bỏ đống rác cô sẽ không phát hiện bất cứ phong cảnh nào khác. Đồng thời, cô còn phải trốn tránh độc thủ của những kẻ tùy thời muốn ăn cô, meo meo... Như vậy, cũng quá mệt mỏi. Một tháng sau Đào Yêu khóc không ra nước mắt nhìn cảnh vật toàn rác vĩnh viễn không thay đổi, tâm trạng của cô quả thực hỗn độn trong gió. Con mèo nhỏ ủ rũ quay về trốn trong ổ nhỏ của chính mình, meo meo... Trời sáng rồi, mau ngủ thôi! Trở lại ổ mèo, ách, Đào Yêu đã sớm đem Đào Nguyên định nghĩa thành ổ mèo. Trước tiên nhảy vào trong hồ tắm rửa một lúc, lại tự nhẩm lại pháp quyết, dùng khả năng khống chế bắt hai con cá, cô lưu loát leo lên bờ. Dùng một pháp quyết thích hợp đem nước trên người vẩy đi, lại dùng hỏa cầu nhỏ đem cá nướng chín. Meo meo! Có cá ăn thật hạnh phúc! Cô lại biến trở về con mèo nhỏ Đào Yêu, ăn ngon vui vẻ. Ăn xong cơm rồi lại tiếp tục vui vui vẻ vẻ nhảy lên trên một chiếc giường lớn trong phòng, cuốn chăn bao quanh người. Meo meo... Ngủ ngủ, cho dù có là chuyện lớn động trời, chờ tỉnh ngủ rồi hãy nói sau. Ha ha a, ta thực có trách nhiệm nói cho ngươi, mau ngủ đi, ngươi cũng có thể ngủ được một giấc an ổn. Rốt cục, Đào Yêu tỉnh ngủ, cong người đứng dậy, lười biếng duỗi thắt lưng, mềm mại tao nhã khẽ bước, đi xuống giường. Cô biến trở về hình người, rửa mặt, tắm rửa, ăn cơm chiều, cuối cùng là tu luyện. Đào Yêu nhập định giữa chừng thì tỉnh lại, quyết định lại đi ra ngoài chạy, dù sao hướng tới một cái phương hướng đi thẳng tắp, một ngày nào đó cô nhất định có thể đi ra khỏi địa phương chết tiệt này. Tai mèo của tiểu loli trái xoay xoay, phải ngọ nguậy, làm tốt công tác chuẩn bị, mới hóa thành mèo, chợt lóe sáng rời khỏi Đào Nguyên. Đào yêu mới vừa ra ngoài, liền nhạy bén ngửi được mùi máu tươi. Cô vểnh tai, đè thấp thân mình, cẩn thận lắng nghe. Tốt lắm, gần đây chỉ có một tiếng người hít thở. Con mèo nhỏ từng chút, từng chút từ vị trí ẩn nấp lộ ra. Trước tiên cô thò cái đầu ra dò xét, trái phải xem xét xem xét, phát hiện không có người mới chậm rãi đi ra. Lỗ tai tuyết trắng xù lông dựng thẳng, không ngừng nhích tới nhích lui, thám thính động tĩnh chung quanh. Di, người nằm trên mặt đất phía trước hình như không chết, thoạt nhìn tuổi thật nhỏ. Meo meo! Nên cứu hay không cứu? Ánh mắt xanh lam của con mèo nhỏ quay tròn loạn chuyển, cuối cùng cô vẫn quyết định đi qua nhìn kỹ rồi mới quyết định. Đào Yêu một bước nhỏ, một bước nhỏ cọ đến bên người người nọ, "Meo meo, thì là một bé trai!" Cô vòng vo đi quanh người kia vài vòng, nhìn hắn không có động tĩnh gì, thử đưa ra móng vuốt nhỏ của mình huých chạm vào, "Di, không phản ứng." Lòng hiếu kỳ của miêu tộc chiến thắng lý trí, Đào Yêu nhẹ nhàng nhảy tới trên người bé trai kia, tựa như tao nhã cất bước đi trên sân khấu. "Meo meo, một tiểu chính thái tóc đen! Lâu không rồi không gặp được người tóc đen, cảm giác thật thân thiết, meo meo!" Chính vì mái tóc màu đen này, cô cứu. Dù sao cũng chỉ là một đứa nhỏ, lực sát thương không lớn. Chrollo vừa mới ở phố Sao Băng khu mười một lộ ra chân dung, lại mời đến không ít người kiêng kỵ, hôm nay coi như là hắn không cẩn thận, bị người bao vây tấn công chỉ có thể tự trách chính mình, nếu hắn may mắn bất tử như trong lời đồn, hôm nay tất cả tổn thương hắn sẽ quay về trả lại gấp bội. Ha ha, hôm nay có lẽ sẽ chết ở nơi này đi, dù bị thương nặng đến mức không thể nhúc nhích, trên mặt Chrollo vẫn mang theo ý cười, chậm rãi lâm vào hôn mê. Ngay tại thời điểm Đào Yêu leo lên người Chrollo, khiến hắn từ trong hôn mê giữa chừng tỉnh lại. Khoảng khắc hắn gắng gượng mở mắt, đối ngược lại với hắn là một đôi mắt xanh lam. Chrollo có phần kinh ngạc, đứng ở trên người hắn chính là một con mèo nhỏ, đại khái chỉ lớn bằng hai bàn tay hắn. Phố Sao Bằng chỗ này xuất hiện mèo không quá kỳ quái, kỳ quái là lại xuất hiện một con mèo lông xù, trắng như tuyết. Đào Yêu lại gần mặt bé trai, một bên móng vuốt còn cào nhẹ mũi người ta, cô không kiên nhẫn đẩy ra mái tóc khô héo, bụi bặm của hắn, mới phát hiện hắn ta hóa ra lại tỉnh dậy. Đào Yêu sợ tới mức lông mao cả người đều dựng thẳng lên, lập tức nhảy tới bên cạnh, theo bản năng đè thấp thân mình cảnh giác. Giây tiếp theo, ánh mắt xanh lam của cô liền chống lại cặp mắt đen như mực kia, liền hào phóng không để ý tới bản năng ra cảnh cáo, kìm lòng không được tiêu sái lại gần hắn. "Meo meo, tóc đen mắt đen! Bộ dáng này đã lâu không gặp!" Vì bộ dạng tóc đen, mắt đen của đứa bé trông rất tiểu chính thái, Đào Yêu thật đáng yêu đối với hắn nãi thanh nãi khí kêu "meo meo" một tiếng, cũng thân mật giơ ra móng vuốt nhỏ, nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt bé trai, lưu lại một dấu ấn hình hoa mai xinh đẹp. *Nãi thanh nãi khí: Tiếng trẻ con ngây ngô. Ách... Miêu tiểu thư, nếu muốn cứu người thì làm nhanh chút được không, hắn sắp chết rồi.