Đen và trắng

Chương 35 : cậu ấy là vợ tôi!

CHƯƠNG 35: CẬU ẤY LÀ VỢ TÔI! Trải qua một đêm đầy đả kích, Cao Minh cuối cùng cũng lấy lại tinh thần. Mục Nhất Dương đêm ngủ cũng không sâu, mỗi lần tỉnh dậy là một lần nghe thấy tiếng mở cửa phòng tắm, sau đó là tiếng nước xối xả. Sáng nay tỉnh dậy, hai người toàn thân mệt mỏi. Một người ngủ không đủ, một người đấu tranh tư tưởng cả đêm. Cái này phải trách ai đây? Hai người họ quyết định lên đường, nhưng Mục Nhất Dương cứ nhất quyết đòi tới Nghi Giang gặp sư phụ trước. Cao Minh lặng lẽ suy nghĩ. Cổ nhân có câu: "Phàm là những chuyện trọng đại thì về nhà hỏi vợ, vợ bảo sao, cứ làm ngược lại, ắt sẽ thành công! "Được, quyết định vậy đi! "Chúng ta đi tới ngân hàng trước". Cao Minh dõng dạc tuyên bố. "....." .................................................... Michael loay hoay giữa ngã ba. "Mẹ nó, rốt cuộc ngân hàng ở đâu vậy?" Sử dụng bản đồ cả nửa ngày vẫn chưa tìm thấy địa điểm mong muốn, Michael cáu giận, thầm chửi bới xung quanh."Haiz, đường trở về khách sạn còn không nhớ!" "Please show me the way to go to that bank!"(Làm ơn chỉ tôi cách để đi đến ngân hàng này!). Michael thành tâm hỏi một người khách qua đường, tay chỉ vào bản đồ. Người này không biết tiếng anh, lại thấy khuôn mặt Michael phờ phạc bên cạnh, khó chịu mà lướt qua. Michael có chút chán nản, muốn giao tiếp với mọi người bằng tiếng mẹ đẻ nhưng chợt nhận ra, phát âm của mình không chuẩn, vốn từ vựng cũng không nhiều, cách đặt câu có vấn đề. Tiếp tục hỏi đường, lần này Michael nhìn thấy một cậu học sinh đang tiến về phía mình nên nhờ giúp. "Please show me the way to go to that bank!"(Làm ơn chỉ tôi cách để đi đến ngân hàng này!).  Cậu học sinh ấy ngơ ngác, mãi một lúc lâu sau mới hiểu ra liền nói: "Oh, go left three steps then go right five steps, then go left and go right..." (Ồ, đi bên trái ba bước sau đó đi bên phải năm bước, sau đó đi bên trái sau đó đi bên phải..) :))) Michael "....." (hiểu chết liền) Đây là do cậu học sinh này, có hiểu một chút tiếng anh nhưng không đủ khả năng chỉ đường. Cậu ta nhầm "turn left, turn right" (rẽ trái, rẽ phải) thành "go left, go right" (đi bên trái, bên phải). Nghe cứ như kiểu đi bên trái đường xong lại sang đi bên phải đường, cứ đi mãi là đến nơi :)))) Michael hết chịu nổi, bước đến hỏi một cô gái đang ngồi trong quán nước. Thấy Michael đang tiến lại gần, cô gái khó tính quan sát một hồi, lòng thầm nghĩ "các vụ lừa đảo gái xinh đều là do bị bọn trai đẹp lưu manh dụ dỗ." Nghĩ thế nào làm vậy, cô gái đứng phắt dậy, nhanh chân rời khỏi đó, không để Michael có cơ hội bắt chuyện. "...." Và anh Michael, anh quá là na na đen :)) Phải nhờ cậy đến người thứ n, Michael mới tìm thấy điểm đến. Vác cái xác đã quắt khô tới trước cửa ngân hàng, Michael mệt nhọc, chán nản... "Kia chẳng phải là Henry sao?" - Cao Minh bất ngờ xuất hiện, Michael ôm một chút hi vọng. Michael góp toàn bộ sức lực còn lại, lớn tiếng gọi: "Henry!" Cao Minh nghe thấy tiếng gọi, không để tâm nhiều lắm. Cái tên Henry này...nghe quen quen! Michael bán sống bán chết gọi Cao Minh một lần nữa: "Henry!" Cao Minh lúc này mới quay lại, nhìn cái người mang bộ dạng nhếch nhác đứng đằng kia, sửng sốt một hồi. "Michael!" Mục Nhất Dương đang đi bên cạnh, thấy Cao Minh dừng lại, phóng tầm mắt ra phía sau, hiếu kì hỏi: "Anh quen người đó à?" "Ừ, bạn tôi!". Cao Minh trả lời qua loa xong tiến dần về phía Michael. Mục Nhất Dương tự giác theo sau. Michael thì không cần phải nói, hắn ta mừng rỡ hẳn lên, cứ như kẻ đói lâu năm bắt được mâm vàng, hết sức mà ngấu nghiến, nuốt sạch mọi sự trợ giúp. "Why are you here?" (Tại sao cậu lại ở đây?) - Cao Minh hỏi. "I want to visit you!" (Tôi muốn tới thăm cậu!) - Michael cười xuề xòa. Cao Minh nhếch mép cười, cái suy nghĩ của cậu - ông đây không phải là nhìn thấu rồi sao? "Dont tell a lie!" (Đừng nói dối!) "I know you came here to play!"(Tôi biết cậu tới đây chơi bời!) Michael biểu tình "cậu đoán trúng rồi". Gặp được Cao Minh ở đây, ta cũng rất may mắn đi, hắn ta chớp lấy thời cơ: "Oh, my friend! Do you mind if I live in your home?" (Ồ, bạn thân à! Có sao không khi tôi muốn sống ở nhà cậu?) Cao Minh do dự một hồi, liếc nhìn Mục Nhất Dương và nói: "I dont mind, but someone will mind" (Tôi không để tâm, nhưng có người để tâm!) Thoáng thấy biểu hiện đó, Michael lúc này mới chú ý đến Mục Nhất Dương đang đứng bên cạnh. "He is....?" (Cậu ấy là...?") Mục Nhất Dương đứng đây nãy giờ, cơ hồ cũng kha khá hiểu được nội dung cuộc trò chuyện, thấy trọng tâm ánh mắt Michael đặt lên người mình liền đáp. "Im his friend!" (Tôi là bạn anh ấy!) "Nice to meet you!" (Rất vui được làm quen với cậu!). Mục Nhất Dương mỉm cười đáp lại "Me too!" (Tôi cũng vậy!) Mục Nhất Dương thân thiện như vậy, Michael lập tức quay trở lại vấn đề chính: "Do you live with Henry?" Im homeless now. Can we live together?" (Cậu đang sống cùng Henry? Tôi hiện tại là người vô gia cư. Chúng ta có thể sống cùng nhau không?) Mục Nhất Dương nhìn sang Cao Minh, anh biết cậu nghĩ gì, liền lắc đầu không ngừng: "Cái tên đó rất phiền phức, chúng ta tốt nhất không nên dây dưa với hắn!" Mục Nhất Dương cười gian: "Phiền phức hả? Vậy tôi để hắn ta phiền phức chết anh!". Cậu mang khí thế mãnh liệt, thể hiện mình là "nữ chủ nhân trong nhà", hào phóng nói: "Yes of course. We will live together!"  (Tất nhiên rồi. Chúng ta cùng sống với nhau.) "Ai bắt anh không nghe lời tôi, hứ!" - Mục Nhất Dương nghĩ thầm. Cao Minh cảm nhận được luồng không khí lạnh lẽo xung quanh, "lần này, mình chết chắc rồi!" ........................................ Quay trở lại căn hộ đó, Cao Minh nhanh chân vào nhà trước, giấu đi tờ di chúc trên bàn, "tuyệt đối không thể để hắn ta biết được chuyện này" Được sự chấp thuận của Mục Nhất Dương cùng sự đối đãi không tệ của cậu ta, Michael hí hửng, chạy lung tung trong nhà, mồm không ngừng luyến thắng "cái này, cái kia...." Mục Nhất Dương mới đầu cao hứng, xong vì Michael lắm mồm quá cũng không chịu được. Cậu biết rằng, mang hắn ta về đây là một sai lầm lớn, ánh mắt tìm kiếm Cao Minh. Không cần nói cũng biết, Cao Minh tâm trạng xấu chẳng kém, biểu tình trên mặt: "Tôi đã bảo mà!" Buổi chiều, đi siêu thị, Michael lanh chanh chọn đồ, cứ bám riết lấy Cao Minh, hỏi này hỏi nọ, Mục Nhất Dương lủi thủi đi theo sau. Lúc ăn cơm, Michael nhanh tay giành được cái ghế bên cạnh Cao Minh, ngồi nói chuyện không ngừng, Mục Nhất Dương đã bị ném đến tận nơi nào.. Đến tối, Michael còn đòi tắm chung với Cao Minh. Trán Mục Nhất Dương lúc này đã nổi gân xanh nhưng vẫn phải kiềm chế. Cao Minh thấy Mục Nhất Dương biểu hiện như vậy, trong lòng có chút đắc ý. Ngồi xem ti vi đêm, Michael vẫn không thể ngừng nói, hắn ta lại kể về hồi học thạc sĩ, Cao Minh cùng hắn luôn đi cùng nhau, thân thiết thế nào... những lời này, Mục Nhất Dương vô tình ghi nhớ, khó chịu trong lòng. "Cảm giác này là sao chứ?" Cho đến lúc đi ngủ, Michael nằm sẵn trên giường, ý muốn cùng Cao Minh ngủ, Mục Nhất Dương sẽ ngủ ghế. Giới hạn chịu đựng của con người không thể là vô hạn, Mục Nhất Dương tức giận, ra ngoài phòng khách, đóng cửa "rầm" một cái. Cao Minh vừa mừng vừa giận. Hận trời khi không thể đá Michael ra ngoài ngay lúc này, mừng vì Mục Nhất Dương bực tức. "Hey, my best friend! Lets sleep together!" (Này người bạn tốt nhất của tôi. Hãy ngủ chung nào!) - Michael nói với giọng điệu buồn nôn. "No, I will sleep with him!" (Không, tôi sẽ ngủ cùng cậu ấy!) Michael nhất thời hồ đồ: "Why?" "because.... he is my wife!" (bởi vì..... cậu ấy là vợ tôi!)