Đen và trắng
Chương 34
CHƯƠNG 34: "THUỐC ĐẶC HIỆU"
Cao Minh, Mục Nhất Dương trở lại khách sạn.
"Hãy đến Nghi Giang, sư phụ tôi đang ở đó. Tôi sẽ thuyết phục ông ấy." - Mục Nhất Dương dự tính.
Cao Minh mỉm cười đáp lại: "Ừ. Nhưng phải đợi đến khi tôi mang viên đá cùng bức thư kia về."
"Nói mới nhớ. Anh để hai thứ đó ở đâu rồi?" - Mục Nhất Dương hòa vào trong kí ức. Kể từ lúc rời khỏi Nghi Giang, cậu không thấy Cao Minh cầm theo bức thư bị xé cùng viên đá kia.
"Sau khi bị sư phụ cậu đuổi đi, lúc tỉnh lại, tôi thấy mình trong bệnh viện. Ngay lập tức, tôi đã gửi chúng vào trong két bảo hiểm của một ngân hàng gần đó."
"Chúng ta sẽ đi tới ngân hàng đó sao?"- Mục Nhất Dương đã hiểu Cao Minh nói gì.
"Đúng vậy!"
"Vậy thì mau lên đường!"
Cao Minh cười nham hiểm. "Trước tiên, hãy giải quyết triệt để luôn cái việc mà chúng ta đang làm dở!"
Mục Nhất Dương ngây thơ, không biết nguy hiểm đang đến gần: "Có chuyện gì sao?"
"Đêm đó...căn nhà giam..." - Cao Minh nhắc khéo.
Nghe thấy những lời này, Mục Nhất Dương mặt đỏ bừng bừng, xấu hổ mà nghĩ lại chuyện hôm đó. Cao Minh đã "làm" cậu đến tận sáng, lại còn ở bên tai chọc ghẹo, nói những lời quá sức ôn nhu. Theo lời kể lại, sau khi uống hết loại thuốc kia, hai người "nắm tay nhau" ngủ trọn vẹn năm ngày. Trời ơi, là năm ngày đó!. Cảm giác đau xót còn dư âm lại đến tận bây giờ. Cậu run rẩy, hướng Cao Minh mà lắp bắp: "Anh đừng có... được đà mà lấn tới. Tôi mệt rồi, còn phải nghỉ ngơi.!"
Cao Minh dường như đoán được Mục Nhất Dương đang suy nghĩ điều gì, bất giác cười phá lên: "Haha.... Cậu nghĩ gì vậy? Tôi cũng không định tiếp tục "làm" cậu."
Mục Nhất Dương nhất thời ngẩn người, Cao Minh lại tiếp tục nói: "Lần trước chúng ta "làm" việc đó, không có dầu bôi trơn, cũng không sử dụng biện pháp an toàn... từ hôm đó tới giờ cậu không tắm rửa qua, không làm sạch "nơi đó", rất dễ bị nhiễm trùng. Tôi đây là định đi mua thuốc về cho cậu, không ngờ... " Cao Minh không ngừng trêu chọc Mục Nhất Dương.
Mục Nhất Dương càng xấu hổ hơn nữa. "Mẹ kiếp, anh dám gài tôi? Cao Minh, tôi nguyền rủa anh... aaaaa", trong lòng gào thét không ngừng.
Cao Minh đi ra khỏi khách sạn, trên đường đi tới hiệu thuốc, miệng lúc nào cũng tủm tỉm cười.
Chủ tiệm thuốc là một bà thím lớn tuổi, nhìn thấy Cao Minh liền mời gọi. "Chàng trai, nào, vào đây, cậu cần mua gì?"
Thoáng thấy Cao Minh ngập ngừng, lại tìm kiếm quanh co, bà chủ "thông thạo lối đời" đã đoán ra tất cả. "Có phải cậu muốn mua thuốc tránh thai?" - Một câu nói đúng trọng tâm.
Cao Minh đen mặt, trầm ngâm không nói - sự im lặng này đã thay thế cho tất cả.
"Cậu muốn mua dầu bôi trơn? "- Bà chủ có chút sửng sốt.
Cơ mặt Cao Minh lúc này mới dãn ra. Bà chủ ngay lập tức tiếp lời: "Chỗ chúng tôi có một loại thuốc đặc hiệu, có thể pha chế cả một xô dầu. Tinh dầu này không những giúp cho hai người "thuận lợi vượt qua" mà còn có thể khử trùng, đề phòng di chứng. (...)"
Nghe bà chủ thao thao bất tuyệt một hồi, tinh thần Cao Minh phấn chấn hẳn lên. "Tôi lấy hết chỗ đó!"
Bà chủ cũng vui mừng không kém: "Được, giao dịch thành công!!!"
Tay cầm hai bịch lớn "thuốc đặc hiệu", Cao Minh mang theo niềm vui quay trở về khách sạn.
Mục Nhất Dương một mình ở lại trong phòng.
"Bà ta rõ ràng đã biết chuyện này nên mới cố tình để lại ám hiệu ở miếu Hải Đường. Chắc chắn bà ấy cũng thông đồng với bộ tộc kia, lừa mình và anh ta lên đảo. Hừ, bà ta còn tính được chuyện sử dụng năng lực "thần giao cách cảm". Không hổ danh là chị gái của mẹ. Bác ấy nhất định rất khó đối phó!"
"Mình có nên nói cho anh ta biết về thân phận của mình? Nhưng mà, mẹ cũng không biết lí do mình chết. Đợi sau khi làm sáng tỏ chuyện này, mình sẽ nói ra tất cả."
"Cạch" - tiếng chốt cửa vang lên, đánh thức Mục Nhất Dương khỏi những suy nghĩ đó. Cao Minh đã trở lại.
"Anh mua cái gì vậy?" - Mục Nhất Dương hiếu kì khi nhìn thấy hai cái túi bóng lớn mà Cao Minh mua về.
Cao Minh nhếch mép cười: "Rồi cậu sẽ biết!"
Cách làm việc của Cao Minh luôn là như vậy, nhanh nhẹn, dứt khoát. Anh nhanh chóng vác Mục Nhất Dương rồi nhẹ nhàng đặt cậu vào trong bồn tắm.
"Anh bị điên à?" - Mục Nhất Dương cáu giận khi bản thân bị đối đãi như một đứa trẻ.
"Ừ!" Cao Minh động tác tay thoăn thoắt, lột đồ của Mục Nhất Dương, miệng ậm ừ cho qua chuyện.
Mục Nhất Dương hăng hái vùng vẫy, Cao Minh lúc này ôn nhu. "Ngoan, tôi chỉ muốn tắm rửa cho cậu, nhân tiện khử trùng "chỗ đó".
Mục Nhất Dương nghe mà phát hoảng, "không lẽ anh ta muốn kì kì cọ cọ "chỗ đó" của mình?". Cậu càng cử động quyết liệt hơn "không được, chuyện xấu hổ này không thể xảy ra."
Cao Minh có chút bực bội, đánh mạnh một cái vào cái mông căng tròn của Mục Nhất Dương. "Thành thành thật thật ở yên đó, nếu không, đừng trách tôi ở ngay chỗ này "thao" cậu thừa sống thiếu chết, một tuần không xuống được giường."
"....."
"Nếu ngay lúc này phản kháng, không phải sẽ bị thao đến rò hậu môn sao?"
"Còn nếu cứ để cho anh ta "sát trùng", uy nghiêm của mình chẳng phải sẽ mất hết sao?"
Mục Nhất Dương khóc không ra nước mắt, Cao Minh lợi dụng thời cơ, lột sạch quần áo cậu.
Cảnh xuân hiện ra trước mắt.
Nếu như lần trước, Cao Minh không kịp thưởng thức "mĩ cảnh" trên cơ thể Mục Nhất Dương do căn nhà giam quá tối thì lần này; thân thể kiều diễm ấy ở ngay đây, cứ tự nhiên mà phơi bày ra, thu hút ánh sáng xung quanh: bờ vai mềm mại, da thịt không mịn màng như thiếu nữ mà rắn chắc khỏe mạnh, đôi chân dài, eo đẹp, bờ mông cong vút. Cao Minh lại nhìn lên khuôn mặt cậu... đôi mắt biết cười ấy đã đánh cắp trái tim anh, hai hàng mi cong cong, cánh mi chớp chớp, khóe môi gợn nhẹ, mái tóc ngát hương thơm, quả thật khiến cho người ta không cách nào kiềm chế.
Thấy Cao Minh cứ nhìn chằm chằm mình như vậy, lại còn trong trạng thái lõa thể. Mục Nhất Dương mất tự nhiên, đỏ mặt gay gắt."Nhìn cái gì mà nhìn? Anh chưa nhìn thấy một người đàn ông trần truồng bao giờ hả?"
Linh hồn vất vưởng nãy giờ của Cao Minh quay trở về thực tại. "Đã từng, nhưng cậu là người duy nhất khiến tôi có cảm giác."
"Anh!" - Mục Nhất Dương cạn lời.
Cao Minh tiếp tục công việc đang làm, tắm cho Mục Nhất Dương. Đến công đoạn cuối cùng, cánh tay anh vừa mới thò xuống dưới thì...
"Tránh ra, tôi có thể tự làm!" - Mục Nhất Dương không thể che dấu được sự ngượng ngùng.
Nhìn cậu biểu hiện như vậy, Cao Minh càng muốn trêu chọc cậu: "Cậu ngại sao? Không phải lần trước chúng ta đã "làm" qua rồi sao? Tôi cũng đã nhìn thấy hết..."
"Sao anh cứ nhắc đi nhắc lại chuyện đó thế nhỉ?" - Mục Nhất Dương xù long, cào cấu cắn xé anh.
Cao Minh không nói gì nữa, chỉ ngồi đó cười hả hê, tiếp tục đưa tay xuống dưới, dùng thuốc nước đặc hiệu đã pha chế, nhẹ nhàng "xoa nắn" nơi đó của Mục Nhất Dương.
Mục Nhất Dương xấu hổ tột cùng. "Nơi riêng tư" cứ như vậy lộ ra trước mắt người khác. Đã vậy, một chút cảm giác đau xót xuất hiện.
Cao Minh trông thấy bộ dạng Mục Nhất Dương như vậy, càng ôn nhu dịu dàng hơn. Anh xoa bóp một hồi, sau khi xác định "nơi đó" đã sạch sẽ, mới cẩn thận rửa lại bằng nước, lau người, mặc quần áo ngủ cho cậu.
Chịu đựng nãy giờ đã đủ, Cao Minh đặt Mục Nhất Dương lên giường.
Và cuối cùng, điều mà chúng ta mong xảy ra, nó đã không xảy ra.
Cao Minh đắp chăn cho Mục Nhất Dương, bản thân thì nhanh nhẹn bước vào phòng tắm, quyết tâm tắm nước lạnh, dập tắt dục hỏa đang le lói nãy giờ.
Tắm xong, Cao Minh rốt cuộc cũng có thể bình tĩnh lại. Nhưng vừa bước ra khỏi cửa, nhìn thấy người đang ngủ kia, dục vọng lại tràn đầy.
"Không được, cậu ta mới hồi phục, không thể liều lĩnh..." - Thân tâm Cao Minh nhắc nhở chủ thể. Vì vậy, anh quyết định tắm thêm một lần nữa.
Tắm, tắm,...rồi lại tắm. Cũng không biết đêm đó Cao Minh đã tắm bao nhiêu lần.
Chúng ta chỉ biết, cho đến khi Mục Nhất Dương tỉnh lại,tiếng nước chảy vẫn còn...
Truyện khác cùng thể loại
41 chương
5 chương
13 chương
14 chương
11 chương