Đêm sáu năm trước
Chương 1
Mở đầu:
Trong khu nhà cao cấp trên đỉnh Dương Minh, trên sàn nhà cẩm thạch có thể soi rõ bóng người, một đôi chân ngọc trắng nõn, nhón nhẹ mũi chân, giống như một chú bướm nhẹ nhàng xoay tròn.
Tô Linh Kiều khẩn trương ôm ngực, đôi mắt to đen thông minh nhìn xung quanh, đã nửa đêm, trong phòng khách chỉ còn lại ánh trăng in lại cái bóng nhỏ của cô. Phía sau hai vai đeo một túi thật to, đi nhẹ bằng mũi chân về phía cửa lớn, miệng còn lẩm bẩm:" cũng may, cũng may, không ai phát hiện"
" Không ai phát hiện cái gì?" Giọng nói đàn ông trầm thấp mà uy nghiêm, giống như một tia chớp phá vỡ bầu không khí, sét đánh không kịp bưng tai chớp sáng hiện rõ bóng Tô Linh Kiều đang muốn lẻn trốn lên.
Trong khoảnh khắc khi vừa dứt lời, đèn trong phòng khách lập tức được thắp sáng, bóng tối trong nháy mắt sáng ngời lên, chiếu sáng lên căn phòng huy hoàng với những vật trang trí hoa mỹ.
Người đàn ông bước những bước trầm ổn đến giữa phòng khách, từ bóng tối đi ra một người đàn ông bóng dáng cao lớn, ông xoay người lại, lộ ra ngũ quan anh tuấn, khuôn mặt gọn gàng mà nghiêm túc, ánh mắt sắt bén lạnh lùng không mang theo độ ấm nào, hơi có dấu vết của năm tháng, nhưng lại làm cho ông thêm có hương vị tự nhiên mê người.
" Cha, người sao còn chưa ngủ?".
Cô gái hờn dỗi dậm chân, đã bị phát hiện rồi, cô cũng hoàn toàn không muốn che giấu ý tứ, đặt mông ngồi xuống bên cạnh người đàn ông, nịnh nọt kéo cánh tay
" Mẹ đâu? Sao mẹ lại chưa trở về, đảo Bali chơi có vui không? Có mang quà về tặng con hay không?”
" Nếu không trở về chỉ sợ ngay cả con gái cũng tìm không thấy nữa."
Một tuần trước Tô Triệu Hằng đến đảo Bali hưởng tuần trăng mật thứ tám với vợ yêu, theo hành trình là hai ngày sau mới trở về, nhưng bởi vì công ty ở Đài Bắc có việc gấp cần ông tự mình quyết định, nên mới vội vội vàng vàng để vợ ở lai trở về một mình, không nghĩ tới về đến nhà liền thấy con gái lén lút giống như ăn trộm.
" Con cũng không có đi đâu cả, đây không phải là ngoan ngoãn canh giữ ở nhà, chờ cha với mẹ trở về sao."
" Con xem cái này gọi là ngoan ngoãn chờ ba và mẹ trở lại sao?"
Tô Triệu Hằng nhìn cái túi trên vai cô, nhíu mày, nhìn cô mặc áo Tshirt rẻ tiền và quần bò nhưng vẫn xinh đẹp như cũ.
Tô Linh Kiều là đứa con mà ông với vợ vô cùng yêu thương, nuôi con trăm tuổi, đã lo đến 99, huống chi cô lại là con gái như hoa như ngọc, Tô Triệu Hằng chính là lo lắng mới cố ý rút ngắn thời gian về nhà xem, không ngờ.....
Tô Linh Kiều cũng méo miệng, biết rằng Tô Triệu Hằng đang nổi nóng, hiện tại nếu còn không thành thật thì chính là đổ thêm dầu vào lửa, tốt hơn là nên sáng suốt yên lặng nghe "cha" dạy bảo.
Nhìn dáng vẻ uất ức của cô, khuôn mặt mỹ lệ giống vợ yêu như đúc, dù Tô Triệu Hằng có tiếng bá vương trên thương trường cũng không cách nào nhẫn tâm trách cô, âm thầm thở dài một tiếng dưới đáy lòng.
" Quyết định?" Tô Triệu Hằng hỏi.
" Đúng vậy, cha!" Tô Linh Kiều lập tức hiểu rằng ông đã ngầm đồng ý, cười khẽ, ngay ngắn đứng nghiêm chào một cái theo quân lễ.
" Ngày mai lại đi." Tô Triệu Hằng thả lỏng khóe miệng cong lên một chút
" Yes, sir"
Liêm, công ty thiết bị chất lượng thượng hạng.
Diêm Triệu Dục chỉ nhớ được cái ghế sa lon không mấy thoải mái mà anh đã nằm trên đó vài đêm, nhưng bây giờ anh lại không nhận ra chiếc ghế này nữa, thì ra cái ghế sa lon này màu vàng nhạt.
Liếc nhìn qua bên cạnh ghế salon, một thân hình nhỏ nhắn hấp dẫn ánh mắt của anh.
Lúc này, Diêm Triệu Dục mới nhớ tới, trước đây mẹ từng kể cho anh nghe chuyện cổ tích "Cô nàng ốc bươu vàng[1]".
[1] Cô nàng ốc bươu vàng: truyện kể Thiên Đế thấy Tạ Đoan từ nhỏ mồ côi, cơ đơn, rất đồng tình chàng, lại thấy chàng cần cù tiết kiệm, an phận thủ thường, cho nên phái thần nữ ốc bươi vàng xuống phàm trợ giúp chàng.
Diêm Triệu Dục cười chế nhạo vài tiếng, anh nhất định là làm việc quá lâu nên mới mơ hồ, chuyện cổ tích làm sao có thể xảy ra ở đời thực được, vì thế trừng mắt nhìn, nhưng bóng hình xinh đẹp đang dựa vào sô pha mà ngủ vẫn còn ở đó.
Diêm Triệu Dục phải lục lọi trí nhớ một lần nữa, cô ấy hình như tên là Tô........... Tô Kiều Kiều?
Diêm Triệu Dục chỉ nhớ đó là một cô gái xinh đẹp, nhất là làn da trắng nõn của cô, dường như chỉ cần dùng một chút lực cũng có thể tan biến như chạm vào nước vậy, nhưng không phải cô mặc bộ váy trắng tới đây sao? Bây giờ sao lại thành quần bò với T-shirt?
Anh không thể tin, đi đến ngồi xổm xuống bên cạnh sô pha, tóc dài lúc sáng còn xõa phía sau giờ đã được buộc chặt lên, khuôn mặt cô nhìn càng thêm rõ ràng, còn có cái lỗ tai với vành tai nho nhỏ, đáng yêu đến mức người khác không tự chủ được muốn vuốt ve vài cái, lại còn lông mi dài thật dài cũng là thật.
Anh nhìn thật kĩ cô gái đang ngủ, thật là người có dáng vẻ yểu điệu lúc sáng sao?
Diêm Triệu Dục thấy cô còn cầm trên tay cái khăn lau đen thui, trên ngón tay còn dính một chút bẩn.
Nói thật, cô gái như cô thoạt nhìn không giống người có thể làm những chuyện như vậy, nhưng mà, lúc này rốt cục anh có thể xác định, cô gái xinh đẹp này đã thật sự đã dọn dẹp quét tước phòng làm việc sạch sẽ không có hạt bụi giống như lúc vừa khai trương, không ngờ cô cũng có thể làm được như vậy.
Ngũ quan nghiêm nghị của Diêm Triệu Dục lần đầu tiên biểu hiện nhu hòa, tiếc là Tô Linh Kiều không nhìn thấy được.
Anh chậm rãi lấy khăn lau trong tay Tô Linh Kiều, dịu dàng đắp áo khoác trong phòng làm việc của mình lên người cô, nhìn ra ngoài cửa thấy năm, sáu túi rác lớn bị nhét đầy, anh biết cô thật sự rất mệt.
Lúc này, Hồng Kì Lâm đang đứng ngoài cửa, vốn tính buổi tối tới chỗ Diêm Triệu Dục lấy đĩa CD phần mềm lập trình để ngày mai tặng cho khách hàng, không ngờ vừa vào liền thấy bạn tốt của anh chưa bao giờ để ý tới con gái, lại để một cô gái nằm ngủ ở phòng làm việc, lại còn dịu dàng đắp áo khoác giúp cô ấy.
Xem ra tình duyên của Diêm Triệu Dục đã đến rồi.
Hồng Kì Lâm lặng lẽ rời khỏi, thầm nghĩ ngày mai anh đến lấy thì hơn.
Người bạn tốt này của anh rõ ràng là rất dễ mềm lòng, nhưng lại cố tình bày ra khuôn mặt như núi băng, hơn nữa tính cách lại không dễ gần, cho dù có yêu mến ai đó cũng sẽ không chủ động tỏ tình, bây giờ anh nên nghiên cứu quan hệ của hai người một chút.
Sáng sớm, trong không khí còn tràn ngập hơi nước, hơi ẩm ướt, ánh sáng mặt trời chiếu lên những giọt sương trên lá, khúc xạ ra một hào quang bảy sắc cầu vồng, bắt đầu một ngày mới tốt lành, sự tĩnh lặng của sáng sớm bị những âm thanh bận rộn của mọi người dần dần phá vỡ.
Mặt trời đã lên cao, ánh sáng mặt trời chiếu rọi vào từng góc nhỏ, bao gồm khu chung cư đã cũ kĩ, trước mặt khu chung cư là văn phòng ở cao ốc có nóc màu xám đã cũ.
Tòa cao ốc đã có chút dấu vết của năm tháng, rất khó nhìn ra khung cảnh phồn hoa lúc trước, vì xa trung tâm thành phố và trung tâm thương mại, lại nằm sau nội thành, nên tiền thuê không cao, vì thế hiện tại trong tòa cao ốc này có không ít những công ty nhỏ vừa mới mở chưa có danh tiếng gì trên thương trường.
Giống như những công ty chưa có tiếng tăm gì “công ty Internet khoa học kĩ thuật Tề Huy” cũng chiếm một góc của tòa nhà màu xám này. Nhưng hôm nay, những nhân viên ra vào tòa nhà, liên tục nhìn về phía công ty nhỏ này nhiều hơn bình thường.
Không phải bởi vì nó có người tạt sơn đỏ viết "thiếu nợ thì trả tiền”, cũng không phải vì công ty đang có công trình lớn mà chúc mừng, mà vì ngoài cửa lớn của công ty có một cô gái đang kéo va ly đứng đó, dung mạo xinh đẹp, làm cho người khác liên tục dừng chân ngoái đầu nhìn lại.
Váy lụa trắng tung bay trong gió, tóc đen dài với đuôi tóc hơi lộn xộn, đây là cảnh đẹp trong mộng của bao nhiêu người, kết hợp với làn da trắng nõn, bề ngoài xinh đẹp, có lồi có lõm, quan trọng hơn là khí chất tựa như thiên sứ, mỹ nhân như vậy, sao lại có thể xuất hiện ở chỗ này.
Người ra vào liên tục ngừng chân, tò mò nhìn mỹ nhân đang để hành lý bên chân, là nguyên nhân gì, khiến cho thiên sứ xuống trần, còn lạc vào chốn bình dân thế này.
Tô Linh Kiều năm nay 22 tuổi, mới tốt nghiệp đại học, một người mới bước chân vào xã hội, giáo dục tốt, gia thế đàng hoàng, cơ bản là không cần lo lắng kế sinh nhai cũng như không sợ kiếm không được việc làm tốt.
Cô đối chiếu tờ giấy trên tay với cánh cửa cũ nát trước mắt, trong lòng không khỏi thở dài một tiếng.
Trước khi xuất phát cô đã chuẩn bị tâm lý, nhưng sự thật trước mắt càng nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng, đúng là nơi này, nhìn cửa chính cũ kỹ, anh Diêm lớp trên từ trước đến nay luôn kiêu ngạo nay lại phải uất ức ở chỗ này.
Chỉ là, anh làm được, cô nhất định cũng có thể làm được.
Âm thầm tự nói chính mình cố lên, Tô Linh Kiều đưa tay gấp tờ giấy bỏ vào trong túi, nhìn bảng hiệu trên cửa lớn đề "Công ty internet khoa học kĩ thuật Tề Huy", cô nở nụ cười hết sức rực rỡ.
Đêm qua trò chuyện với Chu Cận một đêm, kết quả Chu Cận còn nhỏ hơn mình một tuổi, cũng đã thu phục được thanh mai trúc mã vào trong túi, càng ngoan ngoãn phục tùng cô ấy, làm cho người khác không thể không hâm mộ.
Đã có gương tốt trước mắt, cô tất nhiên phải noi gương theo rồi, nên học hỏi kinh nghiệm một chút.
Chu Cận khuyên rằng đàn ông luôn luôn yêu thích mái tóc dài đen mượt của phụ nữ, làm theo phương pháp này thành công sẽ nâng cao 3 phần.
Vậy nên, Tô Linh Kiều vứt bỏ tác phong ăn mặc áo T-shirt với quần bò, hôm nay cô mặc chiếc váy lụa trắng mỏng, hơi lộ vai, mang một đôi giày đế thấp, làm lộ ra đường cong của đôi chân thon dài.
Hiện tại, ánh mắt mọi người cứ liên tục nhìn cô , Tô Linh Kiều đã thành công kiểm chứng lời khuyên của Chu Cận thật sự thấy vài phần có lý.
" Reng Reng Reng......" trong văn phòng vắng vẻ, chuông điện thoại vang lên không ngừng, vẫn không ai bắt máy, làm cho người gọi không khỏi nghi ngờ điện thoại có phải bị hỏng rồi không.
Diêm Triệu Dục đứng lên từ vài chiếc ghế xếp thành cái giường nhỏ, anh mở mắt, xoa mí mắt, tóc rối như tổ quạ, bởi vì mới thức dậy nên cũng không để ý những sợi tóc ngắn đang dựng đứng trên đỉnh đầu.
Bàn tay to ấn vào chiếc đồng hồ báo thức đang điên cuồng reo, chuông điện thoại cũng ngưng hẳn, để tăng cường hiệu quả đánh thức anh, Diêm Triệu Dục đã cài tiếng chuông báo thức thành chuông điện thoại.
Diêm Triệu Dục vuốt mặt, mở mắt, nhìn chằm chằm vào màn hình bảo vệ máy tính đang chuyển động, Diêm Triệu Dục người chưa tỉnh hẳn đã theo thói quen bắt đầu làm việc, một tay dời con chuột vài cái, màn hình bảo vệ nháy mắt biến mất, cho thấy hình ảnh công việc còn chưa làm xong.
Đã gần một tuần nay, mỗi ngày, anh ngủ chỉ có hai giờ, cuối cùng 3 giờ sáng hôm nay lập trình đã viết xong, tiếp theo chỉ cần cho nó chạy lại một lần, nếu không có vấn đề gì thì việc lớn đã xong.
Vì vậy, rạng sáng hôm nay nhấn " ENTER" mở khóa, lúc máy tính bắt đầu chạy, Diêm Triệu Dục cuối cùng không chịu nổi nữa nằm trong phòng làm việc vừa nhắm mắt đã ngủ.
Diêm Triệu Dục mặc dù là một con cú đêm, nhưng mỗi ngày vẫn duy trì thói quen chạy bộ vào buổi sáng.
Nhìn thoáng qua chương trình vẫn đang chạy, Diêm Triệu Dục đứng lên khởi động gân cốt, dự đoán thời gian toàn bộ chương trình chạy xong cũng phải một giờ nữa, xoa xoa cái bụng rỗng, cầm chìa khóa dự tính ra quán ăn đằng sau giải quyết cho no bụng.
Tô Linh Kiều đợi một tiếng 12 phút, trên lầu những công ty khác cũng đã làm việc được một giờ, lúc chân cô muốn tê cứng vì đứng lâu, cuối cùng cô cũng chờ được người quản lí " công ty internet khoa học kĩ thuật Tề Huy ", Diêm Triệu Dục.
Đúng là anh.....
Bốn năm trước khi cô mới vào đại học, Diêm Triệu Dục đang học năm 3, anh bề bộn với các kì thực tập ngoài xã hội, không có thời gian tham gia các hoạt động đoàn xã, cô căn bản không tìm được cơ hội tiếp xúc với anh.
Hai năm sau, cô học năm 3 đại học, thì anh đã tốt nghiệp, anh lại có lệnh nhập ngũ đến Kim Môn đi lính, chuyến đi này kéo dài tới hai năm, trong thời gian này cô ngay cả cơ hội nhìn anh cũng không có.
Một năm nữa trôi qua, cô cuối cùng đã tốt nghiệp đại học, cũng nhận được sự cho phép của cha.
Lúc này đây, cô nhất định phải thu phục được anh vào trong túi, trở thành vật sở hữu của Tô Linh Kiều cô.
Tô Linh Kiều nhìn chằm chằm người đi ra từ bên trong, không còn mặc áo sơ mi, quần bò như trong trường học mà là áo T-shirt màu đen phối hợp với quần tây cũng nàu đen, càng có thêm hương vị quyến rũ của đàn ông. Hai năm không gặp, dáng người vốn cao gầy bây giờ bởi vì tham gia quân ngũ càng trở nên cường tráng, ngực và cánh tay rắn chắc, làm cho người ta lập tức muốn được chủ nhân cánh tay này gắt gao ôm vào lòng.
Ngũ quan của anh không có gì khác biệt, chỉ có tóc cắt ngắn hơn, màu da ngăm đen hơn chút, mày kiếm anh khí, sống mũi cao thẳng, làn môi mỏng vẫn hay mím chặt, hết thảy đều giống như anh lúc trước, sau mắt kính gọng đen khí tức bén nhọn trong ánh mắt đã suy yếu đi nhiều, chắc bởi vì sống trên thương trường phải biết tiến biết lùi nên mới thu lại thôi.
Tô Linh Kiều hồn nhiên si mê nhìn Diêm Triệu Dục đi qua trước mắt mình mới sực nhớ sáng sớm tới đây không phải để tìm anh ấy sao.
" Anh Diêm Triệu Dục lớp trên !" Tô Linh Kiều gọi to, kích động đến nỗi tim muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Lần đầu tiên, đứng gần anh như vậy, gọi tên của anh, dù cái tên này đã mình thầm gọi trong lòng đã bốn năm, thế nhưng vẫn làm cho người ta thấy khẩn trương không dứt.
Diêm Triệu Dục quay đầu lại, nghi hoặc nhìn cô gái đặc sắc trước mắt, khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn phấn nộn khéo léo, cằm hơi nhọn, đôi mắt sáng ngời như giọt nước, lông mi thật dài như quạt, lông mày kẻ đen tinh tế, cái trán mượt mà, nụ cười hồn nhiên mỹ lệ, hơn nữa cô ấy mặc chiếc váy dài màu trắng làm nổi bật lên mái tóc đen dài óng ả...
Không đúng, anh mới đến tiểu khu này chưa đến vài tháng, mà chỗ ở của anh không phải tại công ty mà chính là tại căn phong nhỏ phía sau khu dân cư, căn bản không biết hàng xóm xung quanh, bạn bè cũng không hề biết anh ở chỗ này, huống chi là đàn em lớp dưới.
" Em biết tôi sao?" Anh gãi gãi đầu, cô gái xinh đẹp như nước trước mắt Diêm Triệu Dục từ trước đến nay đều là thiên địch, cho dù anh có dáng dấp uy phong lẫm liệt, nhưng đối với những cô gái yếu đuối nhu nhược thế này anh vẫn không có năng lực chống đỡ.
" Đàn anh, xin chào, em là đàn em trong đại học T dưới anh hai lớp, tên là Tô Linh Kiều, tuy chưa từng tiếp xúc với anh quá nhiều, nhưng mà sự tích đầy hào quang của anh em đều có nghe nói qua”.
Tô Linh Kiều cẩn trọng làm theo chỉ bảo của Chu Cận, nhất định phải dịu dàng, đừng khẩn trương, ngàn vạn lần không được khẩn trương, càng không được quá si mê, kiềm chế, kiềm chế, phải kiềm chế, Tô Linh Kiều mày tuyệt đối nhìn không được đàn anh Diêm Triệu Dục mà chảy nước miếng, mặc dù da thịt rắn chắc của anh đang ở trước mắt mình, muốn đưa tay sờ lên quá.
Diêm Triệu Dục nhíu mày suy nghĩ hồi lâu vẫn không thể nhớ cô ấy là ai, chỉ xem cô là đàn em nhẫn nại chào hỏi qua loa : " Àh, chào em, tôi muốn đi ăn sáng, em đi thong thả."
Rất nhanh bỏ cô ấy ở sau lưng, Diêm Triệu Dục vẫn lạnh mặt, căn bản không liếc nhìn Tô Linh Kiều nhiều hơn lần nữa, giống như trong máy tính bấm phím "delete", đem phần tài liệu này xóa bỏ, không để lại bất kì dấu vết gì.
Trong đầu anh đã sớm cài đặt chương trình đem những cô gái xinh đẹp phân vào loại virut độc, mình tuyệt đối không ứng phó 4được, hơn nữa đối với tinh thần và thể xác đều có hại, nên nhanh chóng quét sạch đi.
Tô Linh Kiều sửng sốt 3 giây mới kịp phản ứng, cô ấy không thể ngờ là mới câu nói đầu tiên đã bị Diêm Triệu Dục đuổi đi, sao lai có thể......sao lại có thể cứ như vậy mà rời đi.
Tô Linh Kiều kích động đến nói không nên lời, trơ mắt nhìn Diêm Triệu Dục đi càng ngày càng xa, cô cúi đầu đáng giá mình từ trên xuống dưới, giấy không thành vấn đề, váy không thành vấn đề, cầm di động làm gương soi thử, khuôn mặt cũng không có vấn đề nha, vì sao Diêm Triệu Dục giống như ăn trộm ặp cảnh sát vậy, lập tức lách người.
Hừ! Cuộc chiến của cô giờ mới bắt đầu, cô làm sao có thể chưa đánh đã thua được.
Diêm Triệu Dục, người có thể chạy nhưng miếu thì không thể dời, dù sao cái mà Tô Linh Kiều cô có nhiều nhất chính là thời gian mà.
Diêm Triệu Dục cảm thấy mỹ mãn khi từ quán ăn trở về, lại phát hiện " virut độc" lúc nãy quấy nhiễu hệ điều hành của anh vẫn còn ở đây, bóng dáng màu trắng cô đơn đứng ở trước cửa chính công ty, rương hành lý thật to nổi bật bên cạnh nhìn cô hết sức nhỏ nhắn.
Diêm Triệu Dục vốn định không để ý đến, có thể không thấy thì không thấy, có thể né tránh thì né tránh, cố gắng không tiếp xúc với mối nguy hiểm đàn em này.
Nhưng chỗ Tô Linh Kiều đứng lại là bên cạnh cửa chính của công ty, cái này Diêm Triệu Dục muốn không để ý cũng không được, chỉ có thể nhẫn nại dùng giọng nói cực kỳ lạnh lùng hỏi : " Đàn em, còn có chuyện gì sao?".
Đàn em này vừa mới nói là học cùng đại học như vậy khoảng hai mươi hai tuổi, bây giờ con gái đều được chăm sóc tốt như vậy sao? Hai mươi hai tuổi vừa nhìn giống như mười tám tuổi vậy, không giống anh mới hai mươi tư tuổi đã có người nghi ngờ có phải đã có hai đứa con rồi không
.
Diêm Triệu Dục lạnh lùng nhìn Tô Linh Kiều, rò ràng trong lòng rất tò mò, nhưng vẻ mặt vẫn không thay đổi.
Thấy Diêm Triệu Dục chủ động hỏi mình, Tô Linh Kiều quyết định ngừng nguyền rủa anh ở trong lòng, cô nghĩ người trong long mình sao lai máu lạnh vô tình đến thế, coi thường chính mình là một người lưu lạc.
" Đàn anh Diêm Triệu Dục, em đến là để ứng tuyển." Tô Linh Kiều chỉ tờ giấy A4 dán trên phòng làm việc của Diêm Triệu Dục.
Thông báo là đang tuyển dụng một nữ tạp vụ, người liên hệ là Diêm Triệu Dục, ký tên là " công ty Internet khoa học kỳ thuật Tề Huy".
" Đàn em à, chúng tôi chỉ đang tuyển dụng một nữ tạp vụ, biết đánh một ít văn bản, quét dọn phòng làm việc, sắp xếp lại tài liệu mà thôi. Em tốt nghiệp đại học T hoàn toàn có thể tìm được một công việc tốt hơn."
Diêm Triệu Dục nhíu mày không thể ở trước mặt đàn em mà nhanh chóng xé nát tờ thông báo kia, đều là Hồng Kì Lâm gây họa, nói cái gì bộ mặt của công ty, phòng làm việc gọn gàng sạch sẽ đại diện cho hình tượng của công ty, nhất định phải tìm một người giúp việc tốt để quét dọn.
Nhưng mà bọn họ là mở công ty internet, anh đều là làm xong mọi thư rồi mới giao cho khách hàng, căn bản khách hàng không tới công ty, cho dù làm cho phòng làm việc của anh biến thành hoàng cung cũng sẽ không thể hấp dẫn được khách hàng, sớm đã biết không nên nghe theo chuyện hoang đường của Hồng Kì Lâm.
" Chẳng lẽ ngay cả đàn anh cũng không chịu nhận em vào làm?" Tô Linh Kiều mở to đôi mắt đem to, giả bộ dáng vẻ vô tội lại đáng thương, trong hốc mắt tràn ngập nước.
Tô Linh Kiều, mày làm tốt lắm, cũng có thể đi làm diễn viên rồi.
" Không phải tôi không thu nhận em mà là em không thích hợp." Diêm Triệu Dục lạnh lùng nói ra sự thật, nhưng mà nhìn vào đôi mắt trong trẻo kia tay chân lập tức luống cuống, rõ ràng không muốn tổn thương người đàn em này, nhưng lời nói ra lại không có độ ấm nào.
" Chẳng lẽ em ngay cả một tạp vụ cũng không làm được? Đàn anh, em vô dụng lắm phải không?" Tô Linh Kiều một chút không sợ sự lạnh lùng của anh, cô cúi đầu mím chặt môi, mái tóc đen dài theo đó chảy xuống che lấp đi nét mặt cô đơn.
Tô Linh Kiều hơi dùng giọng mũi nói : " Không quan trọng, đàn anh không thu nhận em cũng không còn quan trọng, em...... em nhất định trong ngày hôm nay sẽ tòm được công việc, em cũng nhất định sẽ tìm được chỗ ở sẽ không lưu lạc đầu đường xó chợ."
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
279 chương
68 chương
15 chương
19 chương
15 chương
93 chương
13 chương
11 chương