Đêm sáu năm trước
Chương 2
Nhìn cánh tay mảnh khảnh nhỏ nhắn của cô ấy đang kéo theo rương hành lý nặng nề, giống như sắp bị bẻ gẫy, làm cho lòng Diêm Triệu Dục như bị ai đó nhéo nhéo vài cái.
" Em chớ đi, tôi nhận em là được!" Lời nói vừa thốt ra nhưng tay của anh còn nhanh hơn đã lôi kéo hành lý của Tô Linh Kiều đến bên cạnh, anh cơ hồ muốn tát vào mặt mình vài cái, anh sao lại xúc động đến nỗi muốn nhận cô vào làm chứ.
Tô Linh Kiều cúi đầu cười rạng rỡ, mà Diêm Triệu Dục lại nhăn mày nghiêm mặt, ai cũng không thể đoán ra được dưới ngũ quan lạnh lùng đó anh đang âm thầm ảo não.
Tô Linh Kiều kéo hành lý theo phía sau Diêm Triệu Dục, nhìn anh một tay cầm chìa khóa, một tay cầm cánh cửa nhưng lại chậm chạp không chịu mở cửa, không lẽ anh muốn đổi ý sao ?
Diêm Triệu Dục quay đầu lại nhìn Tô Linh Kiều nhu mì xinh đẹp vài lần, mỗi lần nhìn trên vầng trán anh lại có thêm nhiều nếp nhăn, Tô Linh Kiều kiềm chế không được lo lắng, sợ anh đổi ý, bởi vì sau vẻ mặt lạnh lùng cô không tài nào đoán được tâm tư của anh. Tô Linh Kiều vì quá lo lắng lập tức quên những gì Chu Cận dặn dò, đưa tay đoạt lấy chìa khóa trong tay Diêm Triệu Dục.
" Đàn anh Diêm Triệu Dục, để em mở cửa ra cho." Tô Linh Kiều cười ngọt ngào với Diêm Triệu Dục, nghịch ngợm nháy mắt vài cái, tích cách hoạt bát mới thực sự là cô.
Diêm Triệu Dục đang lo lắng chuyện kế tiếp, cũng chú ý tới vừa rồi cô dịu dàng nhu nhược đã hưng phấn hoạt bát hẳn lên, nghĩ rằng nếu cô đã đồng ý thôi thì tùy cô đi, dù sao chuyệ nên đến cũng sẽ đến thôi.
"A..........." Tại sao có thể như vậy? Tô Linh Kiều kinh ngạc hô to.
Diêm Triệu Dục nghe thấy tiếng hô Tô Linh Kiều, đại khái đã biết chuyện gì xảy ra, muốn tránh cũng tránh không khỏi, xem ra chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ thôi.
" Có vấn đề gì sao ?" Diêm Triệu Dục lần đầu tiên cảm tạ mẹ của mình vì sinh ra anh có khuôn mặt cho dù chuyện gì xảy ra cũng không thay đổi sắc mặt hơn nữa luôn lộ ra vài phần lạnh lùng, thế nên bây giờ thoạt nhìn sẽ không nhận ra là anh đang xấu hổ như vậy.
" Nơi này......nơi này..........một năm rồi không có quét dọn sao ?" Tô Linh Kiều không thể tin nhìn phòng làm việc không đên sáu mươi mét vuông thế nhưng đồ bỏ đi có thể tích tụ đến tình trạng này, nào là vỏ trái cây, nào là giấy vụn, bản vẽ, nào là mì ăn liền, hộp tiện lợi, chẳng lẽ anh không biết cầm đi ra ngoài vứt bỏ sao?
" Không tới một năm, tôi thuê nơi này còn chưa đến một tháng." Diêm Triệu Dục mặt không đổi sắc đá văng đồ bỏ đi, ngồi vào phía trước máy tính của mình, có dáng như đang làm việc, giống như đang nghiêm túc sữa chữa trình tự gì đó, nhưng chỉ có anh mới biết, thật sự là anh đang đối chiếu những tài liệu trống rỗng với trình tự phức tạp trong đầu mình mà thôi.
Một tháng.......Một tháng mà có thể đến mức như vậy. Chẳng lẽ anh không sợ Tiểu Cường* hay sao ? Tô Linh Kiều nhìn xuống chân mình chỉ lộ ra giày sandal, đứng ở ngoài cửa, không biết nên đi váo hay vẫn là đứng bên ngoài tốt hơn nữa.
Tiểu Cường* là con gián
" Em nếu không có thói quen làm những việc này thì có thể đi." Người nào đó đã ngồi vào chỗ của mình, lại từ từ nói ra một câu.
Diêm Triệu Dục nhìn chương trình mới vừa rồi còn chạy liên tục, hiện tại lại có thể ngừng lại, đứa con này của anh thật sự là muốn anh bất đầu bận rộn với máy tính nữa rồi, chương trình này ngày mai sẽ phải giao cho khách hàng, đã đến lúc khẩn cấp cuối cũng rồi, thật sự không thể xảy ra vấn đề được, vì thế anh bắt đầu xem xét từng hàng từng hàng mật mã.
Tô Linh Kiều cắn răng không chịu thua, cô nghĩ rằng chắc chắn không để cho anh toại nguyện đâu, cô tuyệt đối không thể không đánh mà lui, vì thế cô đem hành lý đẩy ra trước mặt lợi dụng nó quét ra một lối đi, cuối cùng cũng vào trong phòng làm việc an toàn.
Đi đến buông mành cánh cửa chớp đang ngăn ánh mặt trời, lập tức trong phòng tràn ngập ánh sáng và khống khí thoải mái, mà người đàn ông tập trung suy nghĩ phía bên kia đang nhìn chằm chằm màn hình máy tính đang sáng, ánh mắt chuyên chú đó Tô Linh Kiều hết sức quen thuộc, cái loại quên mình vì công việc đó cho dù là ai cũng không thể quấy rầy.
Cô mở rương hành lý ra, lấy giầy thể thao ra thay, sau đó lại ra quần áo theo thói quen vẫn hay mặc là T-shirt với quần bò, đi đến nàh vệ sinh của tòa cao ốc thay, tiếp theo là đến chỗ mấy dì lao công mượn chổi.
Mặc dù là thiên kim tiểu thư của Tô gia, từ nhỏ đã có một đám người hầu vây quanh, nhưng mẹ của cô lại muốn dạy con gái làm việc nhà, mẹ cô cũng thích tự mình sửa sang trong nhà, bởi vì bà ấy cảm thấy đây là tổ ấm của mình. Vậy nên Tô Linh Kiều bắt đầu thấy cảm tạ chính mình không phải là một người vụng về trong việc dọn dẹp nhà cửa, bằng không sẽ bị Diêm Triệu Dục đuổi ra khỏi cửa cũng không chừng.
Khi Diêm Triệu Dục cuối cùng cũng tìm ra lỗ hổng, đem toàn bộ chương trình bù lại chỗ hổng hoàn thiện đã là bốn giờ chiều, anh đẩy cái kính gọng đen trên mũi, cho dù là khung kính thô như vậy cũng không thể nào hoàn toàn che đi ánh mắt sắt bén đến lợi hại của anh.
Nơi này là............Diêm Triệu Dục nhìn bốn phía xung quanh, nghĩ thầm đây không phải là phòng làm việc của mình sao ? Ghế dựa không có đổi, cái bàn cũng không có di chuyển, máy tính cũng là của anh, thế nhưng bên trong là nơi nào ?
Gạch men trong phòng làm việc của anh sao lại biến thành màu trắng ? Ai đã kéo rèm cửa sổ lên, thì ra phòng làm việc của anh lấy ánh sáng tốt như vậy sao ?
Thật ra lúc trước muốn thuê nơi này làm việc là chủ ý của Hồng Kì Lâm, anh ấy nói cái gì là tiền thuê rất rẻ, phòng cũng đủ lớn có thể phân ra một nửa để anh làm việc, một nửa khác có thể làm nơi tiếp khách.
Thiết bị bên trong cũng là Hồng Kì Lâm chọn lựa mua về, tuy rằng không giống như phong cách của Hồng đại thiếu gia luôn xa hoa, nhưng cũng là vật đẹp giá thấp, thiết bị có tính chất thượng hạng.
Diêm Triệu Dục chỉ nhớ được cái ghế sa lon không mấy thoải mái mà anh đã nằm trên đó vài đêm, nhưng bây giờ anh lại không nhận ra chiếc ghế này nữa, thì ra cái ghế sa lon này màu vàng nhạt.
Liếc nhìn qua bên cạnh ghế salon, một thân hình nhỏ nhắn hấp dẫn ánh mắt của anh.
Lúc này, Diêm Triệu Dục mới nhớ tới, trước đây mẹ từng kể cho anh nghe chuyện cổ tích "Cô nàng ốc bươu vàng[1]".
[1] Cô nàng ốc bươu vàng: truyện kể Thiên Đế thấy Tạ Đoan từ nhỏ mồ côi, cơ đơn, rất đồng tình chàng, lại thấy chàng cần cù tiết kiệm, an phận thủ thường, cho nên phái thần nữ ốc bươi vàng xuống phàm trợ giúp chàng.
Diêm Triệu Dục cười chế nhạo vài tiếng, anh nhất định là làm việc quá lâu nên mới mơ hồ, chuyện cổ tích làm sao có thể xảy ra ở đời thực được, vì thế trừng mắt nhìn, nhưng bóng hình xinh đẹp đang dựa vào sô pha mà ngủ vẫn còn ở đó.
Diêm Triệu Dục phải lục lọi trí nhớ một lần nữa, cô ấy hình như tên là Tô........... Tô Kiều Kiều?
Diêm Triệu Dục chỉ nhớ đó là một cô gái xinh đẹp, nhất là làn da trắng nõn của cô, dường như chỉ cần dùng một chút lực cũng có thể tan biến như chạm vào nước vậy, nhưng không phải cô mặc bộ váy trắng tới đây sao? Bây giờ sao lại thành quần bò với T-shirt?
Anh không thể tin, đi đến ngồi xổm xuống bên cạnh sô pha, tóc dài lúc sáng còn xõa phía sau giờ đã được buộc chặt lên, khuôn mặt cô nhìn càng thêm rõ ràng, còn có cái lỗ tai với vành tai nho nhỏ, đáng yêu đến mức người khác không tự chủ được muốn vuốt ve vài cái, lại còn lông mi dài thật dài cũng là thật.
Anh nhìn thật kĩ cô gái đang ngủ, thật là người có dáng vẻ yểu điệu lúc sáng sao?
Diêm Triệu Dục thấy cô còn cầm trên tay cái khăn lau đen thui, trên ngón tay còn dính một chút bẩn.
Nói thật, cô gái như cô thoạt nhìn không giống người có thể làm những chuyện như vậy, nhưng mà, lúc này rốt cục anh có thể xác định, cô gái xinh đẹp này đã thật sự đã dọn dẹp quét tước phòng làm việc sạch sẽ không có hạt bụi giống như lúc vừa khai trương, không ngờ cô cũng có thể làm được như vậy.
Ngũ quan nghiêm nghị của Diêm Triệu Dục lần đầu tiên biểu hiện nhu hòa, tiếc là Tô Linh Kiều không nhìn thấy được.
Anh chậm rãi lấy khăn lau trong tay Tô Linh Kiều, dịu dàng đắp áo khoác trong phòng làm việc của mình lên người cô, nhìn ra ngoài cửa thấy năm, sáu túi rác lớn bị nhét đầy, anh biết cô thật sự rất mệt.
Lúc này, Hồng Kì Lâm đang đứng ngoài cửa, vốn tính buổi tối tới chỗ Diêm Triệu Dục lấy đĩa CD phần mềm lập trình để ngày mai tặng cho khách hàng, không ngờ vừa vào liền thấy bạn tốt của anh chưa bao giờ để ý tới con gái, lại để một cô gái nằm ngủ ở phòng làm việc, lại còn dịu dàng đắp áo khoác giúp cô ấy.
Xem ra tình duyên của Diêm Triệu Dục đã đến rồi.
Hồng Kì Lâm lặng lẽ rời khỏi, thầm nghĩ ngày mai anh đến lấy thì hơn.
Người bạn tốt này của anh rõ ràng là rất dễ mềm lòng, nhưng lại cố tình bày ra khuôn mặt như núi băng, hơn nữa tính cách lại không dễ gần, cho dù có yêu mến ai đó cũng sẽ không chủ động tỏ tình, bây giờ anh nên nghiên cứu quan hệ của hai người một chút.
Đáng tiếc, Hồng Kì Lâm nghiên cứu một chút mà đã đến sáu nắm, suốt sáu năm, anh hoàn toàn không nhìn không ra Diêm Triệu Dục có tình cảm gì với Tô Linh Kiều hay không.
" Công ty internet khoa học kĩ thuật Tề Huy " lúc trước nằm trong tòa cao ốc cũ kỷ nay đã chuyển toàn bộ đến Đài Bắc xa hoa nhất, nằm trong tòa cao ốc cao cấp nhất. Lúc trước chỉ có Diêm Triệu Dục, Hồng Kì Lâm và Tô Linh Kiều ba người nay đã có được mười mấy lỹ sư đứng đầu, biến thành một trong những công ty khoa học kỹ thuật có giá trị cao, nổi tiếng nhất Đài Loan.
Lúc trước Tô Linh Kiều đến phỏng vấn chỉ để làm tạp vụ, nhưng sau này Hồng Kì Lâm phát hiện, cô gái này thật không hổ danh là sinh viên tốt nghiệp đại học T, cho dù là năng lực giao tiếp, năng lực đám phán buôn bán hay là năng lực phân tích thị trường đều không thua kém mình.
Quan trọng hơn là cô có thể trị bọn công trình sư đầu óc tài ba mà cứ ham ở trong nhà kia cho ngoan ngoãn, thật không biết Diêm Điềm Dục đến tột cùng dùng lý do gì, lại có thể thuc phục mấy người tài ba này về công ty mình.
Vậy nên lúc trước khi " công ty internet khoa học kỳ thuật Tề Huy" tổ chức lại, Hồng Kì Lâm cố gắng lôi kéo Tô Linh Kiều vào Hội đồng quản trị, anh cùng với Tô Linh Kiều chiếm 25% cổ phần của Tề Huy, Diêm Triệu Dục chiếm 30%, còn lại 20% phân cho những kỹ sư có thành tích xuất sắc.
Diêm Triệu Dục là tổng kỹ sư, Hồng Kì Lâm là tổng giám đốc, Tô Linh Kiều lúc trước là nữ tạp vụ giờ đã thành giám đốc ban quản lí phụ trách phân phối công tác cho toàn bộ kỹ sư.
Rõ ràng là chuyện giống nhau, khi Hồng Kì Lâm giao việc cho các kỹ sư, nhóm kỹ sư này mặt chau mày ủ, giống như anh mấy tháng rồi không phát lương cho họ, mà khi Tô Linh Kiều ra tay đưa việc cho họ, lại người nhận người cười, cho dù công việc vô cùng khó khăn vẫn không hề nhíu mi một cái, đây đúng là sức mạnh của mỹ nữ nha.
" Phanh ". Cửa văn phòng tổng kỹ sư lại một lần nữa bị đá văng ra.
Hồng Kì Lâm biết, hầu như tháng nào cũng sẽ trình diền tiết mục như vậy một lần.
" Diêm Triệu Dục anh nói rõ cho tôi, lần này là vì sao, vì sao gạt tôi bỏ qua hợp đồng lần này, anh có biết tôi đánh bại bao nhiêu đối thủ mới có thể giành về hợp đồng này không ?. Anh có biết hiện tại hợp đồng này rơi vào tay ai rồi không ? Là Hữa Thành, là đối thủ mạnh nhất của chúng ta đây."
Tô Linh Kiều giống như lốc xoáy màu trắng vọt vào văn phòng Diêm Triệu Dục, chưa bao giờ gõ cửa cũng chưa bao giờ lấy tay mở cửa, luôn luôn dùng giày cao gót mười phân của cô đá cửa đi vào, mà Diêm Triệu Dục vì sợ chân cô bị đau nêm đã sớm đem khóa cửa văn phòng phá hủy, để cho cô không cần cố sức đã có thể đá cửa đi vào.
" Lượng công việc của chúng ta đã muốn đạt đến cực điểm, cho dù em hiện tại cho đến cuối năm vẫn không giành được hợp đồng nào thì cuối năm tiền thưởng và tiền lãi chúng vẫn sẽ phát cho nhân viên không thiếu một xu."
Cặp gọng kiếng đen lúc trước giờ đã đổi thành kiếng viền vàng không gọng, năm đó tóc cách da đầu chỉ có một phân giờ đã dài ra, được anh chải cố định ra sau lộ ra cái trán đầy đặn. Năm đó Diêm Triệu Dục mới có hai mươi bốn nhưng đã có sự trầm ổn của một người đàn ông ba mươi tuổi, hiện tại khi anh ba mươi Diêm Triệu Dục lại có nghị lực mà người hai mươi bốn tuổi không có. Mà dáng người rắn chắc của anh vẫn phảng phất dừng lại ở cái tuổi hai mươi tư năm đó, làm cho Tô Linh Kiều mỗi lần đều cắn răng oán hận nói anh chính là yêu tinh sinh trưởng trái ngược.
Diêm Triệu Dục nhìn người trước mắt mặc một bộ váy công sở Chanel màu trắng bó sát thân hình, giày cao gót màu trắng, móng tay nhàn nhạt màu hồng tự nhiên, chân dài mảnh khảnh, eo nhỏ thon thả không đủ một vòng ôm, rõ ràng dáng người nhỏ nhắn nhưng bộ ngực lại đẫy đà đầy đặn, làm cho anh không khỏi nghi ngờ dinh dưỡng của cô có phải hay không đều chuyển tới ngực.
" Đạt đến cực điểm hay không tôi so với anh ai biết rõ hơn? Anh đường đường là tổng kỹ sư trừ bỏ viết chương trình, soạn phần mềm máy tính còn lại anh căn bản đều mặc kệ, bên ngoài có mấy người kỹ sư anh thậm chí còn không biết tên, lượng công việc của họ tôi là người rõ ràng nhất. Người đi giành hợp đồng cũng là tôi, anh không có lý do gì thay tôi từ chối." Tô Linh Kiều một tay chống thắt lưng, một tay vươn dài ngón tay nhỏ nhắn, giận không kiềm được chỉ vào Diêm Triệu Dục.
Lúc trước không hiểu sao mình lại bị bề ngoài của Tô Linh Kiều đánh lừa, cho rằng cô ấy là một người yểu điệu nhu nhược, trừng phạt không thể, nghiêm khắc không xong, mắng cũng không được nhỉ ?
Đây là Tiểu Hỏa Long, bộ ngực đầy đặn theo hô hấp của cô lên xuống, làm cho người ta phải miên man suy nghĩ.
Diêm Triệu Dục giả ho vài tiếng, thu lại tầm mắt từ trên người Tô Linh Kiều về lại màn hình máy tính.
" Tôi biết bên ngoài người ngồi thứ nhất bên trái là Tiểu Lý, người thứ hai là Đới Công, anh ta ở công ty của chúng ta lâu nhất, người thứ ba là Tân Hồng Ba, người thứ tư mới vào công ty chúng ta tháng trước tên là Vương......"
" Vương cái gì?" Tô Linh Kiều hai tay chống lên cạnh bàn làm việc, cúi xuống nhìn chằm chằm Diêm Triệu Dục, " Anh nói đi, cậu ấy gọi là Vương cái gì?"
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
279 chương
68 chương
15 chương
19 chương
15 chương
93 chương
13 chương
11 chương