Đệ nhất pháp sư
Chương 2 : Đề nghị kết bạn
Thực vật quý giá.
Cho dù đã thoát ly mạt thế, trong thời gian ngắn, giá trị cảm quan đã ăn sâu bén rễ của Dạ Sắc không đổi được.
Cô không thích chiếm không tiện nghi của người ta, nhận lấy thực vật xong ngay lập tức giở ba lô ra, đem đồ vật đánh được trong ba ngày qua lấy ra một chút, nói lời ít mà ý nhiều: "Trao đổi."
Đại thần chính là đại thần, ra tay tuyệt đối không giống bình thường!
Sách kỹ năng Hỏa tường, đao Thánh Quang, nhẫn Cốt Hoàn...
Dán mắt vào những vật phẩm đó, mắt của hai người Bách Quỷ và Tà Tâm đều thẳng rồi, nhất thời đã quên ý định ban đầu tìm đại thần xin chỉ bảo thao tác.
"Ngao ngao ngao!" Bách Quỷ tru lên tiếng sói trước: "Mình muốn đổi đao Thánh Quang!"
Vẻ mặt mơ mộng Tà Tâm nói theo: "Mình muốn đổi Hỏa Tường..."
Nói đến một nửa, cô bỗng nhiên tỉnh hồn lại, vỗ mạnh một phát vào ót Bách Quỷ nói: "Ngươi không biết xấu hổ hả?"
Cầm thực vật ném xuống đất chưa chắc đã có người nhặt, đi đổi lấy bất kỳ vật gì đều quá chiếm tiện nghi, đừng nói chi tới sách kỹ năng và vũ khí màu xanh lam cấp tốt nay đã được xào thành giá trên trời.
Tà Tâm chưa từng coi mình thành người có nhân phẩm mẫu mực, bình thường chiếm được đến một chút ít tiện nghi cũng sẽ trộm vui vẻ nửa ngày, thế nhưng tiện nghi lần này chiếm quá lớn rồi, trong lòng cô thực bất an: "Hay là mua đi, chúng mình trả tiền."
Bách Quỷ bưng đầu, bất mãn liếc nhìn cô nói: "Ngươi đủ tiền không? Thì là giảm giá cho ngươi, ngươi cũng không góp đủ số lẻ nhé!"
Trên thực tế hai người bọn họ chính là không mua nổi vũ khí tốt và sách kỹ năng, mới tới đây đánh Khô lâu thăm dò vận khí, không phải trò chơi vừa mới đưa vào hoạt động, một trăm phần trăm bọn họ vẫn chưa có thói quen tự mình thể nghiệm, thì đâu dám đến bản đồ đầy rẫy nguy hiểm này.
"Ngươi không nói ra sẽ chết sao?" Tà Tâm bị hắn nói được ỉu xìu, quay sang Dạ Sắc nói ngập ngừng: "Cái kia, tiền ở trên người mình không đủ lắm...làm tờ giấy nợ, trả tiền theo từng đợt có được không?..."
Dạ Sắc nhìn bọn họ, không tỏ rõ ý kiến, một lát sau mới hỏi: "Hiện tại là Công nguyên năm bao nhiêu?"
Vấn đề này rất quái lạ rất đột ngột, hai người bị hỏi đến đều ngây ngẩn cả người.
Vẫn là Tà Tâm phản ứng nhanh một chút: "Bạn hỏi niên đại bối cảnh trò chơi à?"
Dạ Sắc lắc đầu: "Bên ngoài."
Thần sắc Tà Tâm có chút cổ quái, nhưng vẫn chăm chú đáp: "Công nguyên năm 2108."
Công nguyên năm 2108 a...
Dạ Sắc ngớ ra, cô rõ ràng nhớ kỹ, khi còn bé, mẹ cô nói qua không chỉ một lần, Mạt thế là đến Công nguyên năm 2090, cô sinh ra ở năm sau đó, năm nay mười bảy tuổi.
Nói như vậy, cô không về đến quá khứ, cũng không vượt qua tới tương lai, mà là thất lạc ở thế giới song song?
Dạ Sắc không suy nghĩ nhiều vấn đề này, bởi vì suy nghĩ cũng không có tác dụng gì, cô hoảng hốt một chút, rồi rất nhanh lấy lại tinh thần, thấy đôi mắt của Bách Quỷ và Tà Tâm vẫn trông mong nhìn mình, cô liền đem đao Thánh Quang và sách kỹ năng Hỏa Tường giao cho bọn họ.
Hai người lập tức hưng phấn lên, Tà Tâm học ngay sách kỹ năng, phóng ra hai phát Hỏa Tường Thuật về phía xa, Bách Quỷ cũng sử dụng đao Thánh Quang, chém hai phát vù vù vào không khí sau, đi tới đi lui diễu võ dương oai.
Dạ Sắc cười một tiếng, cúi đầu xem bản đồ.
"Bạn phải đi à?" Tà Tâm phản ứng đến: "Cùng nhau đi, đi trong thành ký phần khế ước, để hệ thống đem tiền của bọn mình kiếm được mỗi ngày khấu trừ một nửa cho bạn, đến khi nào trả hết nợ mới thôi."
"Không cần." Dạ Sắc lắc đầu liền đi.
Tà Tâm vội vã lật túi tiền: "Vậy ít nhiều bạn nhận một chút tiền đi."
Dạ Sắc không để ý, Càng đi càng xa.
Tà Tâm có chút không biết phải làm sao, mãi lúc Bách Quỷ đẩy cô mới tỉnh ngộ, gửi một đề nghị kết bạn đến: "Vậy chúng ta kết bạn với nhau được không? Lần sau bạn có việc cần hỗ trợ, có thể trực tiếp tìm bọn mình."
Đợi một hồi lâu, bóng người cũng mau nhìn không thấy, Dạ Sắc bên kia vẫn chưa đáp ứng.
Tà Tâm cười khổ cùng Bách Quỷ liếc mắt nhìn nhau, trong lòng đang cảm thán đại thần đây thật đúng là chuyện ta ta làm, cá tính đặc biệt thì bỗng nhiên nghe thấy hệ thống nêu lên: "Dạ Sắc đã đồng ý đề nghị kết bạn của bạn."
...
Không biết Bình Nguyên Tử Vong là bản đồ đẳng cấp quá cao, không thích hợp luyện cấp hiện nay, hay là hoàn cảnh quá âm u khủng bố, không ai muốn đi, hoặc giả cả hai nguyên nhân đều có, dù sao Dạ Sắc vòng vo trong này đã ba ngày, chỉ gặp thấy hai người Bách Quỷ và Tà Tâm, nhưng vừa ra khỏi phiến địa đồ này tình huống thì có thay đổi, không nói màu sắc trước mắt trở nên rực rỡ hơn, người chơi gặp thoáng qua giống như cô cũng càng ngày càng nhiều.
Chưa từng gặp qua nhiều người như vậy, quả thực hoa cả mắt.
Lúc đầu Dạ Sắc không có thói quen, luôn luôn đều bị vây trong trạng thái khẩn trương đề phòng, về sau phát hiện chỉ cần hai bên không khởi xung đột, những người chơi thông thường đều không làm phiền nhau, ai làm việc nấy, cô cũng dần dần buông lỏng xuống, tương lực chú ý chuyển đến cảnh sắc bên đường. Thời gian trong trò chơi dường như đồng bộ với hiện thực, nhưng thời tiết theo mùa một tháng biến đổi một lần.
Lúc này chính là cuối mùa xuân, chim bay cỏ mọc, gió ấm áp kèm theo hương thơm, trên đường đi Dạ Sắc nhìn đến say mê, đến lúc đi tới ngoài trấn Yar, cô mới hoàn toàn tỉnh táo lại, đem chuyện phải làm nghĩ kỹ lại ở trong lòng một lần nữa.
Đầu tiên phải đi học kỹ năng.
Trên bản hướng dẫn trò chơi nói, trong các thành trấn lớn đều có NPC chỉ bảo kỹ năng chuyên nghiệp, mỗi một nhân vật có thể chọn lựa hai loại trong đó để học tập. Cô cho rằng không có gì trọng yếu hơn bảo toàn sinh mệnh, không chút do dự chọn đúng Thảo dược học và Luyện kim thuật.
Thứ hai vẫn là học kỹ năng.
Trừ kỹ năng chuyên nghiệp ra, còn có kỹ năng nấu nướng, câu cá, trồng chọt và cấp cứu vân vân... có thể cung cấp cho người chơi học tập, với lại không hạn chế số lượng học.
Cuối cùng cô cần phải thanh lý một chút ba lô đầy đến sắp tràn ra ngoài, sau đó lại bổ sung một số vật phẩm dùng được.
Tính toán đâu đấy xong, Dạ Sắc đi đến chỗ thủ vệ đang tuần tra ở ngoài trấn, hỏi thẳng nơi ở của Thảo dược học giả và Luyện kim sư, căn cứ vào chỉ điểm, rất nhanh tìm được NPC muốn tìm.
Độ mô phỏng thật trong trò chơi rất cao, chỉ nói nhìn bề ngoài, thông thường rất khó phân biệt ai là người chơi, ai là NPC, nhưng khoản này trong trò chơi này rõ ràng sẽ không xuất hiện loại vấn đề ô long đó, bởi vì bối cảnh trò chơi là ảo tưởng của phương Tây, dung mạo NPC tự nhiên mang theo đặc thù của người phương Tây, sẽ không lẫn lộn cùng với người chơi phương Đông.
Dạ Sắc đã tiêu 2 đồng tiền vàng, học xong Thảo dược học và Luyện kim thuật sơ cấp.
Lúc học phối phương chế thuốc, Luyện kim sư kia lại thu thêm tiền khác của cô, mà chỉ dạy mỗi phương pháp bào chế Thuốc pháp lực và Thuốc trị liệu cấp thấp nhất. Cô muốn học thêm nhiều hơn chút nữa, Luyện kim sư liền nhìn cô nở nụ cười: "Rất xin lỗi, ta cũng chỉ biết mỗi hai cách bào chế này."
Dạ Sắc im lặng liếc mắt hắn một cái ở đây chất đầy các loại tài liệu thuốc thử, nhìn qua gian nhà lộn xộn đến rất chuyên nghiệp, sau đó bỏ tiền mua hai bộ bình thủy tinh rỗng, xoay người đi ra ngoài.
Mạt thế không cần tiêu tiền, cũng không có nơi tiêu tiền, vì thế Dạ Sắc không có khái niệm gì về tiền vàng cả, chờ cô đi dạo xong toàn bộ trấn Yar, học xong tất cả kỹ năng, đi đến trước mặt gian hàng người chơi mở ra, lúc lấy tiền mua phối phương chế thuốc mới phát hiện trong túi tiền chỉ còn lại có một đồng tiền bạc lóe sáng ở bên trong, tất cả bẩy tám đồng tiền vàng để dành được khi đánh ba ngày Khô lâu đều không cánh mà bay.
Thấy cô móc nửa ngày không móc ra tiền, người chơi bán phối phương chế thuốc nhìn chằm chằm hồ nghi cô: "Rốt cuộc ngươi có mua không? Không mua đi ra xa một chút, gian hàng này một giờ phải trả một đồng tiền bạc đấy, ngươi đừng làm chậm trễ việc buôn bán của ta."
Dạ Sắc từ trong muôn vàn chết chóc vật lộn sống sót đi ra, chỉ luôn cân nhắc vấn đề thực tế, sẽ không lưu ý ngôn ngữ vô lễ của đối phương, cô suy nghĩ rất nghiêm túc, hỏi người chơi kia: "Muốn dùng gian hàng, trả tiền cho ai?"
Người chơi kia tức giận trừng mắt cô, khóe miệng giật giật đưa tay chỉ một phương hướng.
Đợi đến Dạ Sắc tiêu nốt đồng tiền bạc cuối cùng mướn gian hàng quay lại thì phát hiện thật trùng hợp, chỉ có bên cạnh người chơi kia còn có gian hàng trống, cô bèn bình tĩnh ngồi xuống dưới ánh mắt soi mói chán ghét của người chơi kia.
Công ty đưa hoạt động vào trong trò chơi cũng không phải người chơi mở ra, đương nhiên hắn không có biện pháp đuổi người, liền cười lạnh nhìn Dạ Sắc dự định bán những thứ gì, kết quả từ trong ba lô Dạ Sắc móc ra một quyển sách kỹ năng Đạo tặc.
Dáng tươi cười của hắn cứng đờ, có chút phẫn nộ tự cảm thấy mất mặt.
Lúc này Dạ Sắc lại móc ra một quyển sách kỹ năng Mục sư.
Người chơi đó trợn thẳng mắt, trong lòng đang gầm thét: Có lầm hay không, tỷ lệ rớt sách kỹ năng thấp như vậy đều có thể đánh ra được hai quyển, trong đó còn có một quyển kỹ năng Mục sư bán chạy nhất, đây là dạng vận cứt chó gì a!
Bất quá đấy vẫn chưa xong đâu! Đợi đến khi Dạ Sắc lấy ra liên tiếp bốn quyển sách kỹ năng, cả người hắn đều không thoải mái, ánh mắt nhìn người đều lộn xộn, trong lòng lại càng chấn động đến chẳng có ý kiến gì cả.
Nhưng mà, kỳ thực Dạ Sắc không may mắn như hắn tưởng đến thế, bởi vì những người chơi hiện nay còn chưa quen thuộc trò chơi, không biết giết cùng một loại quái vật liên tục trong một thời gian dài, tỷ lệ bung rơi vật phẩm sẽ trở nên cao hơn một chút, hơn nữa, trong khi cô giết Khô lâu còn lẫn vào không ít đầu lĩnh cấp bậc tinh anh, thậm chí còn có một con boss cấp bậc Khô lâu vương, cho nên có thể rơi ra một chút thứ tốt là điêu tất nhiên.
Cũng may Dạ Sắc biết đạo lý tiền không phải là nụ cười thật, có thứ tốt cũng sẽ không lấy ra hết một lần, người chơi kia sẽ không chịu được kích thích và đả kích sâu hơn nữa. Hòa hoãn hơi thở hổn hển, trong lòng hắn lại chuyển nổi lên ý nghĩ khác, lần đầu tiên nghiêm túc nhìn thẳng quan sát đến Dạ Sắc.
Dung mạo nhân vật của trò chơi này, toàn bộ do người chơi điều chỉnh lẫn lộn dung mạo thật tới, kiến tạo xong nhân vật sau, người chơi có soi gương, cũng không nhận ra được mình, nhưng trừ một ít chủng tộc đặc biệt, thí dụ như tộc Tinh Linh, sẽ có gia tăng 20% dung mạo, mà tộc Người Lùn sẽ bị hạ thấp thân cao ra, cao thấp xấu đẹp của nhân vật cơ bản vẫn ngang hàng cùng với hiện thực.
Bình Nguyên Tử Vong và trấn Yar đều nằm ở đại lục Solan, trong này là lãnh địa của Nhân tộc, tự nhiên Dạ Sắc cũng là Pháp sư nhân tộc, dung mạo cô thanh lệ, nhưng còn không đến nông nỗi để cho người vừa gặp đã thấy sững sờ. Người chơi kia hai mắt liếc cô xong, thì lại quan sát đến trang bị của cô, nhìn đi nhìn lại ba lần, vẫn cho ra một loại kết luận------
Tên pháp sư này rất nghèo, hơn nữa vẫn là một Con Gà trong trò chơi!
Nói cô nghèo, là bởi vì toàn thân cô chỉ có một đôi giày trang bị màu xanh tốt đẹp, còn lại tất cả đều là trang bị màu trắng, hơn nữa không có một cái vật phẩm trang sức nào. Nói cô là gà, vậy càng liếc nhìn càng thấy ngay chuyện, có Pháp sư nào cắm cây dao găm ở bên hông? Huống chi vừa nãy cô muốn mua phối phương là sơ cấp thuốc nhanh nhẹn, một Pháp sư muốn nhanh nhẹn để làm chi, lẽ nào cô ta muốn đem mình thành Đạo tặc?
Khinh thường thì khinh thường, nhưng gà mới tốt lừa nha, đúng theo mong muốn của hắn!
Người chơi kia vẻ mặt cười cười đến gần bên người Dạ Sắc, trước tiên thổi phồng cô một câu: "Không nhìn ra được ngươi lợi hại như vậy, tùy tiện đánh một cái liền có bốn quyển sách kỹ năng."
Dạ Sắc tâm không ở yên "Ừ" một tiếng, sau đó lại không có bất kỳ phản ứng nào.
Cảm giác thật giống như đánh một quyền vào không khí, cảm giác chênh lệch thiếu chút nữa nghẹn chết người chơi kia. Tính tình hắn vốn chính là hấp tấp dễ nổi nóng, thẳng thắn luôn không chơi lòng vòng nữa, trực tiếp nói vào chính đề: "Không phải vừa nãy ngươi muốn mua phối phương chế thuốc của ta sao? Như vậy đi, phối phương và sách kỹ năng tỷ lệ rơi ra gần giống nhau, chúng ta trực tiếp trao đổi đi, liền đổi quyển Mục sư Khôi phục thuật kia của ngươi, như vậy hai ta ai cũng không mất mát gì."
Không ngoài dự tính, quả nhiên lần này Dạ Sắc có phản ứng, quay mặt đến nhìn hắn.
Tâm tình của người chơi kia đang vui vẻ, cố gắng để cho mình nhìn có vẻ thành khẩn một ít, chẳng ngờ chống lại một đôi mắt u tĩnh giống như hàn đàm, bén nhọn như ánh sao sa, thâm thúy mà lại trong trẻo, mang một loại năng lực có thể xuyên thấu linh hồn, khiến hắn có loại cảm giác ý nghĩ trong lòng bị bại lộ hoàn toàn rõ như ban ngày, không chỗ nào che giấu được.
Bị ...Bị nhìn thấu rồi?
Điều này không đúng a, Gà làm sao có ánh mắt sắc bén như vậy!
Trong lòng hắn lộp bộp giật mình, cảm thấy sự tình phát triển hình như vượt ra khỏi dự tính của hắn.
Truyện khác cùng thể loại
29 chương
8 chương
1327 chương