Đệ Nhất Lười Phi Khuynh Thành

Chương 57 : Hồng Độc Tước 3

“Hồng Độc Tước, hôm nay coi như ngươi may mắn, nếu lần sau gặp lại, nhất định sẽ không bỏ qua.” Nam tử này sợ chết lấy một cái cớ, rồi liền thúc ngựa chạy đi. Bạch Sơ Cẩn khoanh hai tay trước ngực, hừ lạnh một tiếng, “Lần sau gặp lại, đương nhiên sẽ không khinh xuất.” Với sự xuất hiện của hắn ngày hôm nay, lần sau gặp lại, không biết chừng sẽ trực tiếp độc chết hắn luôn. “Bọn họ là ai? Sao lại truy sát ngươi?” Người nọ vừa đi, Mục Hữu liền khôi phục bộ dáng ‘bất cần đời’, ghé vào đầu vai Bạch Sơ Cẩn hỏi. Bạch Sơ Cẩn nhìn thoáng qua nơi chúng vừa biến mất, sau đó nhẹ nhàng dùng một ngón tay chạm vào trán đẩy Mục Hữu ra, làm cho hắn chậm rãi rời khỏi bả vai của mình, không chút để ý mới nói: “Nếu ta đoán không nhầm, hắn là người của Quỷ vực.” “Quỷ vực?” Mục Hữu kinh hãi lắp bắp. Quỷ vực nằm ở vùng biên cương của Mục Thiên và phía Đông của Thịnh Quốc, nơi giao giới là tổ chức bí mật, đồng thời cũng do bọn họ chiếm đóng, tục truyền, bọn họ võ công cao cường phi thường, hơn nữa, bọn họ hiểu rõ đường đi trong Quỷ Cốc – một mảnh rừng dày đặc cùng đầm lầy tạo thành địa khu kỳ quái, bên trong mãnh hổ, dã thú đều có, người bình thường căn bản không thể tiến vào, hơn nữa cho dù có vào được thì trong chốc lát cũng liền mất mạng. Nhưng bọn chúng chỉ tung hoành ở Quỷ Cốc, bình thường rất ít khi xuất cốc, lần này lại làm sao có thể đi vào Mục Thiên quốc lấy tính mạng của một tiểu cô nương đây? “Ừ, mấy ngày trước ta cẩn thận từng bước độc mù Tam công tử của Quỷ vực.” Bạch Sơ Cẩn không chút để ý, nói tiếp: “Nhưng việc này cũng không thể oán ta được, ai bảo hắn đi đường lại đùa giỡn nữ tử nhà lành, lại bất hạnh bị ta đánh cho, rồi nhịn không được liền…” Mục Hữu kinh ngạc há to miệng, qua một hồi lâu mới tiêu hóa hết lời nói của nàng. Nàng lại độc mù mắt của quỷ Tam công tử, nhưng lại nói một cách phong khinh vân đạm, giống như chuyện nhỏ bình thường. Mục Hữu đi lên đi xuống, đánh giá Bạch Sơ Cẩn một lượt, rõ ràng không tin vào ánh mắt của mình. “Ngươi là ai?” Thu hồi ánh mắt, Mục Hữu lại hỏi. “Ngươi có biết Hồng Độc Tước không?” Bạch Sơ Cẩn quay đầu lại, tùy ý hỏi một câu. “Hồng Độc Tước?” Mục Hữu bỗng nhiên nhớ lại người kia mở miệng là gọi Hồng Độc Tước. Chẳng lẽ nàng là Hồng Độc Tước? Rồi Mục Hữu cao thấp lại đánh giá Bạch Sơ Cẩn một lần nữa. Đối mặt với ánh mắt đánh giá liên tục, Bạch Sơ Cẩn lại không giận dữ, chậm rãi phồng má, cong môi. “Phốc ——” Mục Hữu cười ha ha “Ngươi cười cái gì?” Bạch Sơ Cẩn vểnh môi, vẻ mặt bất mãn. “Ha ha ha, ngươi đừng nói, ngươi là Hồng Độc Tước nha, như ngươi, đánh chết ta, ta cũng tin, đường đường là đệ nhất nữ độc giang hồ lại có bộ dáng nghèo túng như ngươi sao.” “Ngươi…” Bạch Sơ Cẩn chán nản, cẩn thận nhìn lại, tối nay đúng là nghèo túng, đầu tiên là bị Sư tỷ lấy hết độc dược, rồi bị Thủ Ky áp bức, sau đó lại cùng Mục Hữu phát sinh tranh chấp, lại sau đó bị người của Quỷ vực đuổi giết, còn may được Mục Hữu giúp mới thoát được thân. Cẩn thận nghĩ một chút, Hồng Độc Tước không thể bi thảm như vậy được. Hai người bọn họ một câu cũng không nói chuyện, tiếng vó ngựa dồn dập từ đằng xa truyền đến. Mục Hữu ngạc nhien đứng lên, rất xa đã nhìn thấy đám người hồi nãy đã cưỡi ngựa quay trở lại. “Bọn chúng đúng thật là giảo hoạt.” Mục Hữu thản nhiên nói một câu, rồi chậm rãi kéo Bach Sơ Cẩn. Hắn nhẹ nhàng vòng qua hông nàng, cánh tay dung sức, Bạch Sơ Cẩn kinh hãi hét một tiếng, nàng đã bị hắn ôm vào. Mục Hữu điểm nhẹ mũi chân, than ảnh hồng sắc liền phi thân lên, ở phía trên đứng thẳng lên. “Lần này bọn chúng đã có chuẩn bị, không thể lại dọa chúng, cho nên lần này chúng ta chỉ có thể chạy trốn.” Mục Hữu nói cười vài câu, bóng dáng hồng sắc chậm rãi biến mất trong bóng đêm. Cũng là Mục Thiên Hoàng tứ hoàng tứ hôn, cũng là động phòng hoa chúc, nhưng Liễu Tịch Nhược bên kia kinh tâm động phách, thì Liễu Tịch Họa bên này lại ảm đạm hơn. Đón được Tân nương, sau khi từng bước đến Thịnh Vương phủ, Mục Thịnh mới chậm rãi xuống ngựa. Nhưng hắn cũng không dựa vào lời nói của bà mối mà đá kiệu môn, mà lạnh lùng liếc cỗ kiệu đỏ thẫm một cái, sau đó xoay người đi vào Vương phủ. “ Vương... Vương gia...” Mục Thịnh quay đầu lại, ánh mắt lạnh lẽo liếc bà mối một cái. Bà mối hoảng sợ, liền cảm thấy cả người lạnh như băng, còn định nói nốt nhưng trong nháy mắt liền nuốt hết vào bụng. Bà mối đành chịu, Mục Thịnh lạnh lung tàn bạo, cuối cùng đành phải rút gọn lễ tiết, trực tiếp dẫn Tân nương Liễu Tịch Họa vào chính đường. Trên chính đường, mẫu thân của Mục Thịnh – Thành phi mặc một thân cung trang màu đỏ đang ngồi. Nàng thấy Mục Thịnh một mình đi vào, mà Tân nương một lát sau mới được bà mối dắt vào, liếc mắt nhìn Mục Thịnh một cái, dường như biết được suy nghĩ của hắn, vì mặt mũi nên thần sắc không thay đổi, tiếp tục cười. Sau khi vái Thiên]Địa, lạy cao đường, người chủ trì hô lớn một tiếng: “Phu thê giao bái.” Âm thanh lanh lảnh tràn ngập trong chính đường, Liễu Tịch Họa sửng sốt, thuận thế hạ bái, mà Mục Thịnh lại đứng thẳng tắp, không có bái. Mọi người nhìn thâm thúy, đầu của Liễu Tịch Họa cúi thật sâu, cũng một phen đầy mồ hôi. Lúc này, Thành phi không tức giận ho khan hai tiếng. Mục Thịnh quay đầu lại, chăm chú nhìn Thành phi thật sâu một cái, mới chậm rãi cúi người, cúi đầu. Sau khi kết thúc buổi lễ, Liễu Tịch Họa được đưa vào hỉ phòng, mà Mục Thịnh thì lại chuẩn bị rời đi. Thành phi thấy thế, vội vàng sai người ngăn Mục Thịnh lại, cũng đưa hắn tới hậu đường, vào trong nhã phòng. “Hôm nay ngươi làm sao thế?” Thật không hổ danh là người nổi bật nhất hậu cung, vừa vào cửa, Thành phi liền quát, khí thế này làm cho người ta không rét mà run. Nhưng thần sắc Mục Thịnh lại bất động, vẻ mặt lạnh lung, một lúc lâu mới nói: “Con nói rồi, con không muốn thú nàng.” “Ta cũng nói rồi, ngươi phải thú nàng.” Thành phi mạnh mẽ đập vào bàn, trong chốc lát biến thành một đống củi. Mục Thịnh liếc cái bàn dưới đất, khóe miệng hừ nhẹ, “Mẫu phi, đây là đang nói với Hoàng nhi, công lực Mẫu phi lại thăng một tầng, cho nên Hoàng nhi phải ngoan ngoãn nghe lời sao?” “Ngươi…” Thành phi nhìn nhi tử của mình, chán nản một trận, một lúc lâu sau mới nói tiếp: “Ngươi nói cái gì? Ngươi không muốn thù Liễu Tịch Họa, chẳng lẽ ngươi muốn thú nữ nhân xấu xí lại còn lười biếng Liễu Tịch Nhược sao? Thành phi quát to: “Ngươi nghĩ rằng ta muốn ngươi thú nàng? Nhưng người của Liễu gia, ngươi nhất định phải thú một người, chẳng lẽ ngươi nghĩ chỉ vì việc này mà bỏ toàn bộ kế hoạch, ngươi… “Người làm sao khẳng định vì kế hoạch mà để cho ta thú Liễu Tịch Họa?” Mục Thịnh đột nhiên nổi giận gầm lên một tiếng, làm cho thanh âm của Thành phi đang sôi trào phải dừng lại. “Ngươi phải nhớ kỹ, ta vĩnh viễn là Mẫu thân của ngươi.” Vẻ mặt Thành phi khẽ biến, một lúc lâu sau mới lên tiếng, nhưng rõ ràng lo lắng thôi thì chưa đủ. “Con biết người là mẫu thân của con.” Mục Thịnh ngẩng đầu, không nhúc nhích nhìn nàng, lại cắn răng nói: “Người yên tâm, con không muốn thú Liễu Tịch Họa không phải vì người, mà vì một nữ nhân khác, một nữ nhân xinh đẹp động lòng người, lần đầu tiên thấy nàng đã nghĩ sẽ thú nàng, quan trọng nhất là, nữ nhân xinh đẹp này không phải mẫu thân của ta.” Thanh âm Mục Thịnh càng lúc càng lớn, cuối cùng như muốn hét lớn, mà Thành phi trước mặt hắn lại đứng ngơ ngác, trên mặt dĩ nhiên là vẻ mặt bi thương. “Ngươi yêu nàng, đúng không?” Dường như đã trải qua một thời gian rất dài, Thành phi mới nói ra được một câu, giọng nói của nàng mang theo vài phần đau đớn kịch liệt. “Đúng, ta yêu nàng, ta vừa nhìn lần đầu tiên liền yêu nàng, đây không phải là điều người vẫn hi vọng sao?” Mục Thịnh nói, thân thể chậm rãi gập xuống, như muốn quỳ rạp xuống mặt đất, ánh mắt đỏ lên, khuôn mặt Mục Thịnh vốn lãnh khốc không biết đã biến mất từ khi nào. Thành phi nhìn Mục Thịnh như vậy, khóe mắt cuối cùng không chịu được chảy xuống. Nàng nhìn Mục Thịnh một lúc lâu, cắn chặt răng, nén bi thương nói: “Vậy ngươi thú nàng đi, chỉ cần ngươi nói cho ta biết nàng là ai, ta giúp ngươi.” “Người…” Mục Thịnh ngẩng đầu lên, không dám tin vào mắt mình, nói thêm: “Người có thể làm được sao?” Thành phi quay đầu đi, không nhìn Mục Thịnh, nói thêm: “Thịnh nhi, ngươi yên tâm, Mẫu phi sẽ vì ngươi làm chủ.” “Chuyện lúc đó của chúng ta, ngươi đã quên sao? Phi Nhi.” Khuôn mặt Mục Thịnh ảm đạm, lại nói. Sự tình kia! Chuyện nào? Phi Nhi – Là khuê danh của Thành phi Lời nói mập mờ, nhưng vô cùng thân thiết…