Đệ Nhất Lười Phi Khuynh Thành
Chương 58 : Nhớ lại lúc trước ác chỉnh Mục Thịnh [ văn bản VIP ]
Editor: Hàn Ánh Nguyệt =.=
Nhưng mà hiện tại lại bất đồng, kể từ khi Vương phi gả vào, Mục Kỳ liền bắt đầu thay đổi. Mặc dù Mục Kỳ và Tịch Nhược sống chung thời gian không lâu, thậm chí là chỉ trừ đêm động phòng hoa chúc đó, bọn họ chưa gặp mặt lại lần nào, nhưng Lưu Toàn lại ngạc nhiên phát hiện nụ cười trên mặt Mục Kỳ càng ngày càng nhiều.
Vào ngày hôn lễ đó, Mục Thịnh ở trước mặt mọi người cười to, đó là nụ cười mà hắn chưa từng nhìn thấy trước đó, đơn thuần, vui vẻ, tỏa ra từ trong ra ngoài, lập tức làm trong lòng người khác ấm áp.
Còn bây giờ, Mục Kỳ mới trở lại từ biên quan, thân thể còn mệt mỏi không chịu nổi, nhưng hắn lại giả bộ tức giận chạy đến đây, cho dù bị Liễu Tịch Nhược đùa giỡn, cũng không thấy sắc mặt giận dữ trên mặt hắn, ngược lại khóe mắt còn mang theo ý cười vui vẻ làm Lưu Toàn kinh dị.
Những thứ này, làm cho Lưu Toàn không để ý đến Mục Kỳ đang ở trước mặt, cũng không quan tâm đến thân phận chủ tớ, mở miệng cười ha ha ha.
Đợi đến khi Lưu Toàn ôm bụng ngừng cười,, Mục Kỳ mới xoay người, nhìn như tùy ý nói câu: “Quant gai cười đủ chưa? Nếu như cười đủ rồi, chúng ta sẽ đi một vòng nữa.”
Lập tức Lưu Toàn ngay ngốc tại chỗ.
Mục Kỳ không nói lời nào, dẫn đầu đi ở ở phía trước, hắn phải biết được đây là xảy ra chuyện gì?
Vương phi mới cưới lại bắt Vương gia phải chờ ở ngoài cửa, có Vương phi như vậy sao? Nàng như vậy thì làm Vương phi thế nào, hắn nhất định phải xông vào vườn dạy bảo lại Liễu Tịch Nhược làm thế nào để làm Vương phi.
Mục Kỳ tìm cho mình một lý do đầy đủ, đi vào đường nhỏ một lần nữa.
Mà Lưu quản gia phía sau hắn cũng tận lực cúi thấp đầu, tuyệt đối là một bộ dáng không quan tâm.
Sớm biết thì vừa rồi có đánh chết hắn cũng nhịn không được cười, hắn sao lại quên mất chứ, Vương gia nhà mình còn có một mặt đen tối khác.
Một con đường nhỏ bình thường, không dài cũng không tính là ngắn, nhưng mỗi một ngày Mục Kỳ cũng sẽ đến nơi này mấy lần, hơn nữa sau khi trở về lại suy tư nghiên cứu một lần.
Kết quả là, ba ngày trôi qua, Mục Kỳ vẫn không thể nghĩ ra biện pháp đi ra khỏi khu vườn đó. Nhưng mà, mệt mỏi nhất là Lưu Toàn, bởi vì mỗi ngày Mục Kỳ đều muốn nghiên cứ chuyện này, vậy nên mỗi ngày hắn nhất định phải đi theo phía sau Mục Kỳ một lần lại một lần lượn lờ mấy vòng, sau đó giúp Mục Kỳ tìm các bộ sách và tài liệu, nhưng cuối cùng Mục Kỳ lại không tra ra kết quả gì.
Mặt trăng lên cao, ban đêm mê hoặc.
Mục Kỳ ngồi ngay ngắn trước bàn đọc sách vắt óc suy nghĩ, bất đắc dĩ thở dài một cái.
Nếu như Lưu Tịch ở đây thì tốt rồi. Nói một câu như vậy trong suy nghĩ, một nụ cười vô ý xuất hiện bên khóe miệng Mục Kỳ, đồng thời, trong đầu của hắn lập tức hiện lên một khuôn mặt tuyệt mỹ. Mục Kỳ không thể không nói, chỉ có mặt của hắn ta mới có thể dùng từ mỹ để hình dung, hắn toàn thân bạch y, cầm trong tay phất trần màu trắng, càng làm cho hắn giống như một vị tiên nhân.
Mục Kỳ khẽ thở dài một cái, trở về Thượng kinh cũng được vài ngày rồi, nhưng vẫn không thấy Tần Lưu Tịch. Nhắc tới cũng kỳ lạ, mặc dù hai người đã xưng huynh gọi đệ, nhưng cũng chỉ liên quan đến phương diện tình hữu nghị, chưa bao giờ hỏi chỗ ở của đối phương hay là tên họ thật sự. Mà hắn cũng chưa bao giờ yêu cầu hắn ta tháo mặt xuống.
Thật ra thì hai người bọn họ cũng biết rõ, quan hệ của bọn họ cũng chỉ là trên phương diện tình hữu nghị mà thôi, một khi liên lụy đến lợi ích, đến các môn phái thì sợ rằng rất nhanh sẽ khiến cho tình hữu nghị của bọn họ biến dị, mà bọn họ giấu riêng lý lịch của mình. Bảo vệ mình kỳ thực cũng là bảo vệ đối phương.
Nhưng với sự thông minh tài trí của tần Lưu Tịch, nếu như phải giải quyết cái vấn đề này thì phải là một chuyện vô cùng dễ dàng rồi.
Nói đến Mục Kỳ biết đên Tần Lưu Tịch, sợ rằng phải nhắc lại từ nửa năm trước lúc Mục Kỳ mới vừa đến biên cảnh trở về sau.
Khi đó, đại quân Dông Thịnh quốc đã chuẩn bị xong để tấn công Mục Thiên quốc, nhưng mà bởi vì Mục Thiên quốc vội vội vàng vàng chạy đến, đường xá xa xôi, cả người mệt mỏi, lại không có thời gian điều chỉnh đã phải bắt đầu trận chiến đầu tiên, vậy nên trận chiến đầu tiên thất bại.
Mà Đông Thịnh quốc đã có chuẩn bị, không chỉ có binh lính hung mãnh, ngay cả tướng quân cũng dụng binh như thần, làm cho Mục Thịnh ngạc nhiên.
Vì thế, Mục Kỳ và Mục Thịnh bể đầu sứt trán, mà bởi vì mình chạy xe ngựa mệt nhọc, lại bị thua trận làm sĩ khí binh lính thấp xuống, trong ngoài đều gặp khó khăn chật vật.
Mục Kỳ bất đắc dĩ. Nhìn các binh lính cúi đầu ủ rũ trong lòng một trận khó chịu. Mặc dù hắn và Mục Thiên luôn đối nghịch nhau, nhưng hắn cũng biết phân chia nặng nhẹ rõ rãng, ích lợi của quốc gia hắn vẫn hiểu, vậy nên lần này, hắn khó được thu hồi tính tình phóng túng không kiềm chế được, bắt đầu nghiêm túc xử lý chuyện này, nhưng mà cũng chính bởi vì chuyện này khiến Mục Thịnh và Thành phi nổi lên ý định giết hắn.
Nhưng mà Mục Kỳ không ngờ vào lúc này lại nhận được tin tức, nói là Môn chủ Thiên Cơ môn đã đi đến chỗ biên cảnh này, giờ phút này đang đi đến cùng với Quỷ vực.
Mục Kỳ sững sờ, đang kinh ngạc thấy quái lạ vì sao Tần Lưu Tịch đổ mồ hôi lạnh, rồi lại vội vàng thay đổi y phục nhân lúc trời tối đến Quỷ vực. Quỷ vực, đó không phải là một nơi mà người bình thường có thể đến được, nơi đó không chỉ có “Quỷ lâm” ngăn trở, hơn nữa bên trong còn có đa dạng phong phú các loài dã thú, phần lớn đều là những giống loài mà người bình thường chưa từng thấy qua.
Đã nhiều năm trước đây, cho dù là người có võ công cao cường đi nữa cũng chưa bao giờ đi vào Quỷ vực, hơn nữa, từ trước đến này khu rừng Quỷ lâm này đều là chỉ có vào mà không có ra. Trừ phi là có người trong Quỷ vực có “Hỏa khí” quỷ vực dẫn vào, nếu không, không có người nào có thể đi vào.
Mục Kỳ không biết mình đang lo lắng cái gì. Đến lúc hắn biết được Tần Lưu Tịch đã đến Quỷ vực, tim của hắn chợt treo lên. Tựa hồ như có một cỗ lực lượng vô hình dẫn dắt hắn, khiến cho hắn liều lĩnh chạy đến phía trước. Mà trong lòng của hắn phảng phất như có một giọng nói yếu ớt nói cho hắn biết, nhất định phải đi theo Tần Lưu Tịch, nếu không ngươi sẽ hối hận.
Mục Kỳ phi ngựa chạy một mạch, nhưng không ngờ, hắn còn chưa đến chỗ Quỷ lâm trong Quỷ vực thì đã nhìn thấy một nam tử tuyệt mỹ nằm trên lưng hổ từ trong rừng cây nhảy ra.
Chỉ thấy sắc mặt nam tử kia tái nhợt, giống như là bị kinh hách, khuôn mặt xinh đẹp bởi vì bị đau đớn mà nhăn lại thành một cục, khuôn mặt tuyệt mỹ, một thân bạch y, chính là Tần Lưu Tịch.
Mà ở chỗ trên vai hắn không biết bị cái gì cào xé mà tạo thành một hổng lớn, thấp thoáng có thể thấy được máu thịt be bét trộn lẫn với nhau, mà dòng máu tươi chảy ra rõ ràng đã có chút biến thành màu đen. Mà lúc này, Mục Kỳ mới phát hiện đôi môi Tần Lưu Tịch đã tím bầm, giữa ấn đường cũng từ từ đen lại.
Mục Kỳ kinh hãi, vội vàng giục ngựa chạy đến đó.
Nhưng hắn mới vừa đến gần hơn một chút, bạch hổ đang nhắm mắt chợt đứng lên, nhe răng, bộ mặt hung ác nhìn hắn. Tần Lưu Tịch trên lưng hổ cũng giống vậy, nhanh chóng ngồi thẳng người lại, gương mặt cảnh giác nhìn Mục Kỳ, không, phải nói là Ngọc Tích Tề.
Ngọc Tích Tề sửng sốt, lúc này mới ý thức được hành động vừa rồi của mình có chút đường đột.
Hắn lại muốn cứu hắn ta? Hắn phải cứu Tần Lưu Tịch? Ngay cả chính hắn cũng không nghĩ ra được vì nguyên nhân gì, cơ hồ là theo bản năng, hắn đã giục ngựa chạy tới.
“Thế giới này thật đúng là nhỏ bé, không nghĩ đến ở chỗ này cũng có thể nhìn thấy Môn chủ La Sát môn Ngọc Tích Tề.” Tần Lưu Tịch cười khẽ, khóe miệng xinh đpẹ đỏ tươi nhếch lên về phía trước, chậm rãi nói, “Nhưng mà, theo ta được biết, lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn, không phải là tác phong của Ngọc Môn chủ.”
Mục Kỳ giống như là cười khẽ, nhìn sắc mặt nam tử ngồi trên lưng hổ trước mặt càng ngày càng tái nhợt, cố ý nói: “Đây quả thật không phải là tác phong của Ngọc mỗ, có thể ở chỗ này mà gặp được Tần Môn chủ cũng đã làm cho tại hạ rất kinh ngạc, cho nên, Tần môn chủ cứ yên tâm chữa thương đi.”
Tần Lưu Tịch sửng sốt, trên mặt tái nhợt thoáng qua môt tia kinh dị, há mồm muốn nói gì đó, nhưng một ngụm máu tươi đè nặng trong ngực phun ra, ngăn chặn lại tất cả lời hắn muốn nói.
Ngọc Tích Tề thấy trong miệng tần Lưu Tịch phun ra một ngụm máu tươi, cũng không kịp nói gì, vội vàng phi thân đi lên, trước khi Tần Lưu Tịch và Tiểu Bạch phản ứng cũng đã kéo hắn bay đến một mảnh đất trống.
Tốc dộ của Ngọc diện la sát cũng không phải là ai cũng có thể đạt được.
Con bạch hổ thấy Tần Lưu Tịch bị Ngọc Tích Tề bắt đi, hung tợn nhe răng gào to một tiếng, vội vàng chạy đuổi theo. Mà khi nó nhìn thấy Tần Lưu Tịch hoàn hảo vô khuyết đang ngồi trên đất trống, cho đến khi Mục Kỳ ngồi sau lưng hắn dùng nội lực bức độc ra cho hắn, nó mới từ từ ngừng lại, sau đó ngồi chồm hổm xuống.
Nó ngồi ở bên người Tần Lưu Tịch, mặt hướng Ngọc Tích Tề, một cặp mắt hung ác càng không ngừng di động nhìn lên người trước mặt, đồng thời cảnh giác nghe động tĩnh bốn phía, nghiễm nhiên trở thành một con hổ canh chừng.
Mục Kỳ nhìn hành động của bạch hổ, có chút buồn cười co rút khóe miệng. Ánh mắt của hắn híp lại, khóe miệng tà mị hơi nhếch lên, một nụ cười khiếp người nhìn về phía Tiểu Bạch.
Nhưng Tiểu Bạch cũng chỉ giữ vững tư thế ngồi như cũ, hoàn toàn không bị bất luận kẻ nào ảnh hưởng, vẻ mặt của nó dường như là đang nói, trừ chủ nhân nhà ta, người khác cũng sẽ không làm ta hứng thú.
Ngọc Tích tề từ từ nâng cao cánh tay của mình, sau đó đặt xuống phần lưng Tần Lưu Tịch, rất nhanh liền tìm được huyệt vị.
Nhưng thời điểm Ngọc Tích Tề đặt tay lên lưng Tần Lưu Tịch, lại chợt sửng sốt.
Hắn, quá mức gầy yếu, hắn, thoạt nhìn còn gầy yếu hơn nhiều.
Ngọc Tích Tề từ từ vận khí, rất nhanh, một cỗ nội lực hùng hậu theo cánh tay Ngọc Tích Tề từ từ truyền vào trong cơ thể Tần Lưu Tịch. Sau đó hắn chợt đề khí một lần nữa, lại một cỗ nội lực cường đại tiến vào trong cơ thể Tần Lưu Tịch.
Tần Lưu TỊch chỉ cảm thấy nội lưc ấm áp truyền tới từ sau lưng của hắn, rồi từ từ truyền khắp toàn thân hắn. Đột nhiên, một cỗ nội lực mạnh mẽ đánh tới, Tần Lưu Tịch cảm thấy trong ngực một trận nặng nề, mãnh liệt đánh thẳng vào làm hắn cau mày, hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Nhưng vào lúc này, Tần Lưu Tịch lại cảm thấy trong cơ thể có một cỗ khí lưu chợt xông phá ra, miệng của hắn chợt mở, liền phun ra một ngụm máu đen.
Tần Lưu Tịch che lồng ngực của mình, đích thực là độc trong cơ thể của hắn đã được Ngọc Tích Tề bức ra, mà hắn cũng nhờ việc này mà bảo vệ được tính mạng. Còn Mục Kỳ cũng vì vậy mà nguyên khí bị tổn thương nặng nề.
“Theo ta được biết, giúp đỡ người bị thương cũng không phải là tác phong của La Sát môn chủ.” Tần Lưu Tịch chống đỡ thân thể suy yếu nhìn Ngọc Tích Tề đang vận công, nói.
Ngọc Tích Tề nhìn mặt Tần Lưu Tịch tái nhợt vô lực, một lát sau mới nói: “Quả thật không phải là tác phong của Ngọc mỗ ta.” Đây quả thật không phải là tác phong của Ngọc Tích Tề, uy chấn giang hồ, hoàng cung, thậm chí là cả đại đế quốc, Ngọc diện la sát ngoại trừ đánh cướp quan lại tham ô chia tiền cho người nghèo, từ trước đến nay sẽ không làm bất kỳ một chuyện gì mà không có quan hệ với chuyện của mình.
“Tại sao lại cứu ta?” Tần Lưu Tịch nhẹ nói, trong giọng nói lạnh như băng có nhiều hơn mấy phần ý khác.
“Không biết, trong lòng có một giọng nói nói cho ta biết, ta nhất định phải cứu ngươi.” Ngọc Tích Tề nhíu mày lại, nói ra một lý do đủ để làm cho người ta hộc máu.
“Ta...” Tần Lưu Tịch đang muốn nói gì đó, chợt một bóng dáng màu xanh đen che mặt phóng tới, không nói hai lời liền đặt kiếm trên cổ Ngọc Tích Tề. Ngọc Tích Tề sững sờ, nhưng bởi vì vừa mới giúp Tần Lưu Tịch chữa thương nên hao phí đại lượng nguyên khí, lúc này hoàn toàn không có khí lực phản kháng.
Đại sư... Huynh... Đừng... Là hắn đã cứu đệ... Khụ khụ... Khụ khụ." Tần Lưu Tịch suy yếu lôi kéo vạt áo màu xanh lam, trong giọng nói đứt quãng chứa sự vộ vàng.
Nam tử kia nghe được giọng nói của Tần Lưu Tịch, từ từ quay đầu lại nhìn Tần Lưu Tịch một cái, mới hơi không cam lòng lấy thanh kiếm ra, sau đó trở về bên người Tần Lưu Tịch, đỡ hắn dậy, một tay đặt ở trên cổ tay hắn, sau khi xác định không có chuyện gì mới thở phào nhẹ nhõm.
"Tại sao không chờ ta đã tự mình tiến vào, đệ có biết bên trong đáng sợ cỡ nào hay không, đệ sao lại cũng như Tiểu sư muội không hiểu chuyện vậy. Hơn nữa Nhị sư huynh đã truyền đến tin tức, sư muội cũng không bị bọn họ bắt đi. Lần này nếu không có vị công tử này tương trợ, nếu không... Ai!" Lời trách cứ của nam tử áo lam càng càng càng trở nên nhẹ nhàng, càng ngày càng xa, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài một cái, "Thật là hết cách với đệ."
Ngọc Tích Tề bất động thanh sắc nhìn hai người trước mặt, ánh mắt híp lại.
Hắn nhìn nam tử áo lam. Có thể dễ dàng kề kiếm đặt trên cổ hắn, nói rõ võ công người này không thấp. Mà sau khi hắn nhìn thấy Tần Lưu Tịch, cũng không làm quá nhiều động tác dư thừa, mà trực tiếp cầm cổ tay của hắn lên nhưng chỉ một hồi đã để tay xuống, trên mặt là một vẻ mặt thở phào nhẹ nhõm. Từ những điều này có thể nói rõ, người này biết y thuật, hơn nữa y thuật rất cao siêu.
Ngọc Tích Tề cười khẽ, lúc này nam tử áo lam đang nhìn Tần Lưu Tịch, mà Ngọc Tích Tề lại thấy được từ trong đôi mắt nam tử lộ ra sự đau lòng và----- cưng chiều.
"Lần này là ngoài ý muốn, đệ không ngờ đến bên trong sẽ có một con rết ngàn năm..." Giọng nói đột nhiên ngừng lại,Tần Lưu TỊch như có điều gì suy nghĩ nhìn Mục Kỳ luôn ở bên cạnh một cái.
Ngọc Tích Tề hiểu ý, đang muốn chắp tay liền nghe thấy nam tử áo lam nói: "Lần này da tạ công tử tương trợ, sau này nếu như muốn tại hạ giúp một tay, chắc chắn sẽ hết sức giúp đỡ, nhưng hôm nay, tại hạ phải mang sư đệ đi trước để trị thương, cho nên cáo từ." Nói xong cũng ôm lấy Tần Lưu Tịch đặt trên lưng hổ rồi phi thân rời đi.
Ngọc Tích Tề sững sờ, đứng tại chỗ nhìn phương hướng Tần Lưu Tịch biến mất, thật lâu không nói gì.
Thật ra thì, căn bản Mục Kỳ không có nghĩ đến, hôm đó sau khi vội vàng đến Thịnh Vương phủ mà còn có thể gặp được Tần Lưu Tịch, hơn nữa còn lấy phương thức ôn tồn như vậy, càng không nghĩ đến bọn họ có thể gặp mặt lần thứ ba.
Phía trước chiến sự căng thẳng, phía sau Tướng quân vội vàng. Đối mặt với thế sự cấp bách, mỗi ngày Mục Kỳ không thể không bận rộn đến mức mẻ đầu sứt trán.
Hôm đó, là bởi vì Mục Kỳ cần phải xử lý chút chuyện bên trong La Sát môn, nên Mục Kỳ rất bất đắc dĩ, chỉ đành phải triệu tập mấy nhân vật quan trọng đến bên bờ sông, cho đến sau khi bọn họ sắp xếp công việc cụ thể xong xuôi, mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng lúc hắn đang muốn xoay người đi lại nhận ra sau lưng có người, bước chân hắn dừng lại xoay người ngay lập tức một lá cây cũng nhanh chóng bắn ra, chỉ thấy dưới bóng đêm một bóng đen ở trên cây lật người một cái liền nhẹ nhàng tránh thoát.
Mục Kỳ kinh ngạc, một nụ cười khé thoáng qua trên khóe miệng, lại là một cao thủ.
"Không nghĩ đến lễ ra mắt của Ngọc Môn chủ lại kích động lòng người như vậy."
Mục Kỳ nghe được một giọng nói quen thuộc truyền đến, thân thể chợt run lên, sau đó mới bừng tỉnh đại ngộ nói tiếp: "Đáng tiếc phần lễ ra mắt này Tần Môn chủ cũng không nhận không phải sao?"
"Ha ha" Người trên cây cười khẽ hai tiếng, nhánh cây nhẹ lay động, trong đêm tối một bóng dáng gầy yếu nhanh chóng trở mình, một thân bạch y bay xuống từ trên cây, chính xác đứng ngay trước mặt Mục Kỳ.
"Ta là đặc biệt đến cảm tạ ân cứu mạng của Ngọc Môn chủ, còn có thể thu được lễ vật tốt như vậy của Ngọc Môn chủ nữa." Tần Lưu Tịch chắp tay nói, khẩu khí tiêu chuẩn của người trên giang hồ. Lúc này, trong mắt hắn vẫn xa cách như cũ, nhưng trong con ngươi lạnh nhạt lại phủ thêm một sự chân thành.
"Ha ha." Mục Kỳ khẽ cười một tiếng, "Được. Nhưng mà, Thiên Cơ môn thật đúng là làm cho người khác kinh ngạc, ngay cả Ngọc mỗ xuất hiện ở đâu cũng sẽ tra ra được nhất thanh nhị sở?"
Tần Lưu Tịch bĩu môi, "Đây cũng không phải là Thiên CƠ môn chúng ta tra, Thiên Cơ môn chúng ta còn không có bản lãnh này, có thể chính xác không sai tra được hành tung của Ngọc Môn chủ. Chẳng qua ta chỉ thử vận may một chút thôi, không nghờ đến thật đúng là để cho ta gặp được."
"Hả?" Mục Kỳ cười khẽ, "Xem ra Tần Đại Môn chủ liệu sự như thần, nhưng mà không phải đều đúng, sao mà con rết to lớn ngàn năm ở trong rừng kia không dự liệu được."
"Ngươi..." Đầu tiên là Tần Lưu Tịch lấy làm kinh hãi, sau mới hiểu được đây là Ngọc Tích Tề cố ý chửi hắn, là ghi hận đêm hôm đó hắn muốn nói mà không được. Cho nên khóe miệng hơi có chút gượng ép cười cười, không nói thêm gì nữa.
Cơ hồ không có mấy người biết, Tần Lưu Tịch, cũng chính là Liễu Tịch Nhược sợ nhất chỉ có hai thứ. Một trong số đó chính là con rết.
Nàng ghét động vật nào nhiều chân, cho dù võ công của nàng có cao hơn đi nữa, thời điểm nàng nhìn thấy con rết sẽ nhịn không được không ngừng run rẩy, thét chói tai, mất đi toàn bộ sức chiến đầu, thậm chí là đến cả một cô nương tay trói gà không chặt cũng không bằng.
Từ sau đó, quan hệ của hai người trở nên dần thân thiết hơn, sau đó, hai người bọn họ thường đi ra ngoài uống rượu, ngâm thơ, Mục Kỳ bội phục một phần khí chất bẩm sinh của Tần Lưu Tịch, bội phục hắn có đầu óc thay đổi linh hoạt, càng bội phục hơn nữa hắn có khí thế trầm ổn loạn mà không sợ hãi.
Mục Kỳ thử nói chuyện chiến trường cho Tần Lưu Tịch nghe, nhưng làm Mục Kỳ kinh ngạc là, hắn có thể nói mấy câu đơn giản liền phân tích chiến sự bây giờ rõ ràng, hơn nữa còn có thể nói ra mấy loại phương pháp đối chiến, thậm chí có thể viết ra một bộ "Phương án tác chiến", làm cho mọi người ngạc nhiên hơn nữa, dĩ nhiên đây là do tần Lưu Tịch tự mình chấp bút.
Có nói như này, hắn dụng binh như thần, nhưng đáng tiếc lại từ chối không muốn tham dự vào. Dùng lời của hắn mà nói chính là, ta có sự đam mê của ta, đam mê của ta không phải là chiến trường, tất nhiên là sẽ không liên quan đến chuyện chiến trường. Hơn nữa làm không được còn bị liên lụy, mạng của ta chỉ có một cái, tự ta mà không quý trọng thì ai quý trọng.
Kết quả là, vào một đêm gió lớn, một nam tử tuấn mỹ mặc bạch y cầm một cây quạt giấy màu trắng và một nam tử mang mặt nạ hình đầu lâu một nửa mặc áo xanh lặng lẽ lẻn vào trong trại lính, sau đó cố ý giả bộ dáng lén lút đi tới trước doanh trướng của Mục Thịnh, sau đó hai người liếc mắt nhìn nhau, cười đùa một tiếng liền ném một gói đồ vào trong.
Lúc ấy, Mục Thịnh đang chuẩn bị nghỉ ngơi, chợt thấy một gói đồ từ ngoài doanh trướng nem vào, hắn lấy làm kinh hãi, vội vàng rút kiếm ra hướng về phía cửa doanh trướng, lúc này, mấy binh lính giữ cửa cũng nghe được tiếng vang, vội vàng chạy vào, lại nhìn thấy Mục Thịnh nhìn một gói đồ nho nhỏ màu trắng ngẩn người.
Mấy binh lính có hơi ngạc nhiên, quay đầu len lén nhìn một chút.
"Phì-----" mấy tiếng, mấy binh lính nhất thời không nhịn được bật cười.
Mục Thịnh ngẩng đầu lên hung hăng trợn mắt nhìn bọn họ một cái, bọn họ mới thu lại nụ cười đứng sang một bên.
Bởi vì trên đó viết một hàng chữ: Vật này là vũ khí bí mật để đối kháng quân địch, chỉ có một món này, tuyệt đối không có cái thứ hai. Nếu như làm mất, nhất định hối hận cả đời.
Mục Thịnh suy nghĩ một chút, sử dụng kiếm lật gói đồ này lên, chỉ thấy phía sau viết: Nhắc nhở hữu nghị, vì tạo uy tín tốt cho Thịnh Vương gia ngươi, bản nhân đặc biệt nhắ nhở ngươi nhất định phải len lén nhìn, không nên để binh lính canh giữ ở bên cạnh. Nhân cách là chuyện nhỏ, mất mặt là chuyện lớn. Trò chơi nguy hiểm, xin đừng bắt chước.
Thấy những lời này, Mục Thịnh lập tức nổi giận nổi đình, cái gì gọi là nhân cách là chuyện nhỏ, mất mặt là chuyện lớn, chẳng lẽ Mục Thịnh hắn còn có thể sợ một cái bọc đồ nho nhỏ này sao?
Nên hắn đặc biệt lệnh mấy tên binh lính ở bên cạnh cạnh giữ, mình đi tới từ từ mở cái gói đồ màu trắng ra.
Sau khi mở ra, Mục Thịnh mới bi ai phát hiện bên trong lại là một vải bọc màu đỏ nữa.
Mục Thịnh chảy mồ hôi, lại mở bọc quần áo màu đỏ ra, nhưng bên trong lại là một lớp vải bọc màu vàng.
Khẽ cắn răng, lại mở ra, bên trong lại xuất hiện một lớp vải bọc màu xanh biếc.
Mấy binh lính co quắp khóe miệng, trên mặt cố gắng nhịn cười, nhìn Mục Thịnh căm hận mở ra lớp vải màu xanh biếc.
Lần này bên trong không còn lớp vải nào nữa, mà là một cái hộp nhỏ bằng gỗ cây tử đàn được chạm trổ, cái này ngược lại rất tinh xảo, nhưng lúc này Mục Thịnh đã không còn kiên nhẫn, cầm cái hộp lên không nói hai lời liền mở ra.
Mầy binh lính chỉ nghe "Đùng" một tiếng, bỗng nhìn thấy trong hộp chợt lóe ánh lửa, sau đó xung quanh bị khói trắng bao phủ, mà đợi đến khi khói trắng tiêu tán, bọn binh lính hai mặt nhìn nhau cùng nhìn Mục Thịnh một cái, sau đó cúi đầu thật sâu, mà phía dưới là khóe miệng có nén ý cười.
Tay bọn họ bấu thật chặt thịt bắp đùi mình, đầu cố gắng cúi thấp hơn, tận lực không để cho mình bật cười, hoặc là không để cho Mục Thịnh phát hiện bọn họ đang cười.
Còn Mục Thịnh hiển nhiên là bị cảnh tượng thình lình xuất hiện làm cho sợ hết hồn. Vào một khắc khi mở nắp hộp ra đột nhiên nhìn thấy trong hộp bắn ra rất nhiều ánh sáng, ánh sáng mãnh liệt làm cho hắn không mở mắt được, hơn nữa chùm ánh sáng này còn rất nóng, táp vào trên mặt của hắn làm trên người hắn cũng cảm thấy đau đớn.
Hắn kinh sợ, đây là cái gì?
Nhưng, hắn còn chưa kịp suy nghĩ, nhứng thứ ánh sáng này lại đột nhiên biến mất, thay vào đó lại là một lường khói trắng, chậm rãi tản ra từ tỏng hộp, từ từ chặn lại tầm nhìn của hắn.
Đây là? Mục Thịnh thất kinh, sau đó nhanh chóng đề cao cảnh giác nhìn bốn phía, một tay nắm chặt cây kiếm trong tay, còn một cái tay còn lại từ đầu đến cuối vẫn nắm chặt cái hộp tử đàn.
Vì vậy, sau khi khói mù tan hết, mấy binh lính nhìn thấy thân thể Mục Thịnh nửa ngồi chồm hổm cảnh giác nhìn bốn phía, một tay hắn cầm kiếm, một cái tay khác cầm hộp nhỏ đó. Mà buồn cười nhất chính là mặt của Mục Thịnh có lẽ là do nguyên nhân có quan hệ với tia lửa vừa rồi, hiện tại cả người biến thành màu đen, cả gương mặt trừ đôi mắt và hàm răng là màu trắng, còn lại đều là màu đen. Mà thời điểm hắn cảnh giác nhìn bốn phía, mấy binh lính nhìn thấy lòng mắt trắng của hắn không ngừng di chuyển, đặc biệt tức cười.
Mà tóc của hắn cũng biến đổi xốc xếch dựng thẳng lên, thoạt nhìn giống như nổ tung đầu ngày nay. Hơn nữa khuôn mặt hắn đen thui như một người Ấn Độ da đen bỗng nhiên xuất hiện.
Nhưng mà, tựa hồ như Mục Thịnh không phát hiện mình đã biến thành cái bộ dáng này. Hắn chẳng qua là xác định không có nguy hiểm mới từ từ đặt kiếm xuống, sau đó chậm rãi cẩn thận đến gần cái hộp gỗ tử đàn.
Lần này, trong hộp không có tia lửa linh tinh gì đó mà ở dưới đày hộp có đặt một quyển sách, mà phía trên có đặt một cái gương nhỏ tinh xảo.
Mục Thịnh nghi ngờ lấy hai đồ vật này ra, trước tiên lật xem mấy tờ giấy, chỉ thấy trên đó viết bốn chữ to "Phương án tác chiến".
Nhìn tới đây, Mục Thịnh càng thêm nghi ngờ, định trực tiếp lật nhìn, một lát sau, đột nhiên hắn ho to một tiếng: "Tốt." Sau đó ha ha nở nụ cười.
Điều này thật sự tốt quá, trên mấy tờ giấy này ghi lại cụ thể phương pháp dùng binh pháp để đối phó quân địch đúng là đúng ý của hắn. Đây là do người nào viết, thật là làm cho người ta kinh ngạc. Có những thứ này, cũng đủ để hắn đánh thắng một trận, khiến cho những người Đông Thịnh quốc đó nếm chút khổ sở.
Nghĩ tới đây, Mục Thịnh cười càng thêm sung sướng.
Nhưng mấy binh lính bên cạnh hắn lại nổi da gà. Nếu là lúc bình thường, Mục Thịnh cười như vậy, bọn họ nhất định sẽ vô cùng vui vẻ, nhưng mà bây giờ, đối mặt với Mục Thịnh giương ra một khuôn mặt đủ để làm người Châu Phi kinh sợ, bởi vì cười to mà lộ ra hàm răng trắng tinh, đầu hơi ngẩng lên thoạt nhìn giống như ánh mắt trợn trắng của hắn, cũng đủ hù chết bọn họ.
Bọn họ tò mò ngẩng đầu lên nhìn Mục Thịnh một cái, sau đó nhanh chóng cúi đầu xuống. Bởi vì bọn họ không có dũng khí đối mặt với gương mặt kia của Mục Thịnh.
Một lát sau, Mục Thịnh mới nhớ đến trong tay mình còn có một cái gương, vì vậy liền quay ngược gương lại nhìn xem cái gương này có gì khác.
Nhưng, khi hắn nhìn thấy mặt của mình, tiếng cười chợt ngưng lại.
Hắn quay đầu nhìn mấy binh lính đang bấu chặt bắp đùi của mình cũng không nhịn được nụ cười ở khóe miệng, đột nhiên ngực bị nghẹn lại, thiếu chút nữa thì nghẹn đến không thở được.
Mà cách đó không xa trên thân cây, hai người Tần Lưu Tịch và Ngọc Tích Tề một người thì nhàn nhã nằm trên cành cây, còn một người khác thì đứng chắp tay trên cành cây.
Tần Lưu Tịch lười biếng chớp mắt mấy cái, sau đó liếc nhìn Ngọc Tích Tề, nói: "Cũng nhanh."
Vừa dứt lời, liền nghe thấy tiếng gầm lên giận dữ, "Đều đi ra ngoài cho ta." truyền đền từ bên quân doanh.
Sau đó thấy mấy binh lính từ bên trong chạy ra, chạy một lúc thật xa mới mở miệng ha ha cười lớn.
Tần Lưu Tịch làm bộ như bị hoảng sợ nắm chặt cành cây, sau đó nói một hơi: "A, từ đầu ta đã nói cho ngươi biết đừng xem ở trước mặt binh lính rồi mà, ai nói ngươi không nghe lời chứ. Nhưng mà không nghĩ tới, phát nổ lại mạnh như vậy, cả chỗ đó cũng bị rung chấn, may nhờ ta nắm chặt, nếu không thì chắc chắn ta đã ngã xuống rồi."
Ngọc Tích Tề buồn cười nhìn qua Tần Lưu Tịch vẫn đang làm bộ một cái, hơi buồn cười nói: "Đường đường là Môn chủ Thiên Cơ môn mà lại rớt từ trên cây xuống sao? Cái này mới là chuyện cười đó."
Tần Lưu Tịch ngẩng đầu trợn mắt nhìn hắn, không nói gì.
"Tần Môn chủ cần gì phải ở chỗ này giả bộ ngớ ngẩn, Mục Thịnh này vốn là người đa nghi, ngươi cố ý viết như vậy không phải là để dẫn hắn mắc câu hay sao?"
"Ngọc Môn chủ làm sao lại quen thuộc với tính tình của Mục Thịnh như vậy hả?" Tần Lưu Tịch trở mắt xem thường một cái, tiếp tục dùng giọng nói ôn hòa nói.
Thân thể Ngọc Tích Tề run lên một cái, "Ngươi nghĩ rằng La Sát môn chúng ta là ngồi không sao?"
"Đi thôi." Nói xong cũng kéo Tần Lưu Tịch bay từ trên xuống.
Tần Lưu Tịch kinh sợ, không ngờ rằng Ngọc Tích Tề sẽ kéo mình, mới rơi xuống đất lập tức rút tay mình ra.
Tựa hồ như là dần dần trở thành thói quen, sau lần này, buổi tối Mục Kỳ thường thay y phục ở bờ sông nhỏ đó chờ Tần Lưu Tịch.
Ánh trăng lượn lờ, làn nước trong veo, gió ban đêm thường thường thổi phất qua trên mặt Mục Kỳ, nhàn hạ mát mẻ. Điều này làm cho bờ sông nhỏ vốn tĩnh lặng có nhiều thêm một phần sắc thái mập mờ lãng mạn.
Nhưng làm cho Mục Kỳ kinh ngạc là cơ hồ mỗi lần hắn đều có thể gặp Tần Lưu Tịch, hắn cưỡi trên lưng con bạch hổ, lười biếng mệt mỏi từ từ tiêu sái đi tới.
Hắn không thể không nói, Tần Lưu Tịch cũng rất lười, cho nên mỗi lần gặp hắn đều có dáng vẻ lười biếng, hắn sẽ nhớ đến Tiểu Vương phi làm biếng trong nhà, kể từ sau đêm động phòng hoa chúc bọn họ liền tách ra, không biết bây giờ nàng đang làm gì.
Có lúc Mục Kỳ rất là kinh ngạc, mình cứ dễ dàng như vậy bị một cô nương bắt được tâm của mình, từ đó mỗi khi cô độc hắn đều nhớ đên.
Mục Kỳ không thể không nói, hắn rất bội phục Tần Lưu Tịch, hắn bội phục hắn ta cho dù bất cứ lúc nào cũng có thể giữ vững tinh thần tỉnh táo để phán đoán, bội phục hắn ta suy nghĩ tinh tế tỉ mỉ, bội ohucj trong đầu hắn ta có đủ thứ, những ý tưởng vô cùng kỳ lạ, hắn còn có tư tưởng lớn mật mà lại mới mẻ, hắn còn thuận miệng nói ra đủ loại chuyện làm hắn hộc máu.
Tư tưởng của hắn không giống với những người khác, mà một cái ý nghĩ vô ý của hắn cũng đủ để làm người khác kinh ngạc.
Hắn ta nói: Người là vì mình mà sống, nếu như ngươi luôn làm theo ý muốn của người khác mà bạc đãi chính mình, như vậy, người cũng không cần thiết sống nữa.
Hắn ta nói: Ngươi có thể chửi ta, ngươi có thể mắng ta, nhưng nếu như ngươi để cho ta nghe được, nếu như, ngươi để cho ta nghe được, vậy thật xin lỗi, ngươi xong rồi.
Mục Kỳ còn phát hiện, cho đến bây giờ hắn ta đều không trực tiếp giết chết người khác, Mục Kỳ hỏi hắn nguyên nhân, hắn đắc ý nói rằng: Muốn một người cảm giác được thống khổ, không phải là để cho hắn ta chết, mà là để hắn còn sống, còn dư lại một hơi thở nhìn mình chết như thế nào, đây mới gọi là sống không bằng chết.
Hơn nữa hắn còn nói hôn nhân ở Mục Thiên quốc là chế độ chung một chồng, còn quê quán của hắn lại là chế độ một vợ một chồng.
Hắn nói: Chế độ chồng chung là một chế độ không công bằng nhất, tại sao một nam nhân có thể đồng thời lấy nhiều nữ nhân như vậy, nam nữ ngang hàng, một nam nhân chỉ có thể lấy một nữ nhân, đây là sự đối lập.
Hắn nói: Thật ra thì, người nam nhân có bản lĩnh nhất chính là nuông chiều lão bà của mình đến nỗi người khác không chịu được.
Hắn nói: Chuyện nam nhân kiêu ngạo nhất không phải là hắn có bao nhiêu nữ nhân, mà là hắn có thể vì một người mà cự tuyệt tất cả những nữ nhân khác.
...
Mỗi một câu nói của hắn đều làm Mục Kỳ ngạc nhiên, mỗi một chuyện hắn làm cũng làm cho Mục Kỳ kinh ngạc.
Sau đó, bọn họ kết bái huynh đệ.
Lại sau nữa, đại quân Mục Thiên đánh bại đại quân Động Thịnh, còn Tần Lưu Tịch cũng cáo từ với Ngọc Tích Tề. Kết quả là, từ ngày đó trở đi, Mục Kỳ không còn gặp lại Tần Lưu Tịch nữa.
Nhưng mà, mỗi khi hắn gặp vẫn đề gì, hắn vô ý thức nói ở trong lòng một câu: Nếu như có Lưu Tịch ở đây thì tốt rồi.
Đúng như hiện tại, Mục Kỳ làm sao cũng không vào được cửa biệt uyển của Vương phi, hắn mà muốn, nếu như là Lưu Tịch chắc chắn hắn sẽ có biện pháp.
Mục Kỳ bất đắc dĩ thở dài một cái, lập tức ném quyển sách cầm trên tay lên trên bàn, chỉ nghe "Ầm" một tiếng, một chồng sổ sách trên bàn rơi hết xuống đất.
Hắn vô lực dựa lưng trên ghế, trong lòng phiền muộn. Đường đường là một Vương gia lại còn phải hết sức nghĩ cách để vào được phòng Vương phi? Những Vương phi khác đều ước gì Vương gia vào phòng của mình, tại sao Vương phi của mình lại không giống vậy? Hơn nữa hắn còn phải khổ sở ở đây lật xem đủ loại sách, để phá giải vấn đề khó khăn mà Vương phi đưa ra.
Hắn thở một hơi thật dài, lại đứng dậy, ánh mắt lơ đãng liếc qua chồng sách tán loạn trên đất, sau đó, hắn chợt ngây ngẩn cả người, bởi vì hắn thấy rõ ràng trong chồng sách rơi tán loạn trên mặt đất có một quển sách bị lộ ra ngoài, mà trên bìa quyển sách này viết mấy chữ to rất rõ ràng: Thuật kỳ môn độn giáp ngũ hành bát quái trận.
Mục Kỳ cầm quyển sách đó lên, như có điều suy nghĩ lật xem vài tờ, sau đó, hắn cười.
Sau khi Mục Kỳ hồi kinh được bảy ngày, rốt cuộc mở được cửa vườn biệt uyển, chân chính đi vào. Kể từ lúc hắn thấy được quyển sách kia nhất thời hiểu ra, phỏng đoán nơi này nhất định là có trận pháp gì đó, liền lệnh Lưu Toàn tìm các bộ sách liên quan đến kỳ môn độn giáp và ngũ hành bát quái, cơ hồ là không ăn không uống không ngủ không nghỉ nghiên cứu bốn ngày, rốt cuộc hôm nay cũng thành công phá vỡ trận pháp của Liễu Tịch Nhược.
Sau khi phá được trận pháp, huyễn tượng (hình ảnh giả) biến mất, một khu vườn mới hiện ra trước mặt Mục Kỳ.
Vẫn như cũ là cây cối hình thù kỳ quái, tách lùm cỏ ra, núi giả kỳ lạ, ở giữa có một hồ nước màu lục bích, mà bất đồng chính là trong vườn này tràn đầy sinh khí, không hề giống như không khí trầm lặng trước đó. Mà ở chỗ cách hồ nước không xa có một đình nghỉ mát rất khác biệt, bên ngoài đình nghỉ mát là một mảnh đất trống, ở cạnh đó trồng mấy hàng bông hoa Nại Hàn đẹp mắt.
Mà làm cho Mục Kỳ kinh ngạc mừng rỡ chính là ở giữa mảnh đất ấy, bên cạnh mấy bông hoa, có một cái xích đu tạo hình kỳ lạ, mà trên xích đu đó có một cô nương mặc y phục màu trắng đang nằm, trên người của nàng có đắp hờ mảnh da chồn màu đỏ thượng hạng.
Lúc này nàng đang hướng chỗ ánh mặt trời, ánh sáng ấm áp chiếu rọi trên người nàng, đặc biệt nhàn hạ thoải mái. Mà vừa đúng Mục Kỳ đứng sau lưng nàng, chỉ có thể từ trên ghế nhìn thấy vài sợi tóc phân tán khẽ rũ hờ xuống vạt áo nàng.
Mục Kỳ cứ đứng sau lưng như vậy mỉm cười nhìn nàng, giờ khắc này lại tốt đẹp như vậy. Hắn chợt cảm thấy bảy ngày chịu đựng giày vò này chính là vì giờ phút này.
Hắn nhìn nàng nằm trên xích đu phơi nắng, hơi thở nhàn nhạt giống như đang thở bên tai hắn. Nàng tựa như con bươm bướm lộng lẫy ưu nhã lạnh nhạt cuối cùng cũng dừng lại từ từ thu hồi đôi cánh.
Như vậy, thật tốt. Không hế có tranh đấu, không hề có hiểu lầm, không hề có tranh phong với nhau.
Mục Kỳ than nhẹ một tiếng, nghĩ thầm, nếu như ta là một cành cây, nàng có thể dừng lại vì ta hay không.
Chợt Liễu Tịch Nhược mở mắt.
Có người. Là ai?
Trừ ba sư huynh muội các nàng cùng với Thủ Ky, không có người nào có thể đến được nơi này, nhưng mà, âm thanh thầm thở dài này, hơi thở dường như vô ý cũng là đang rõ ràng nói cho Liễu Tịch Nhược biết có người, hơn nữa, cũng không phỉa là người quen biết.
Liễu Tịch Nhược cau mày, lấy tấm da chồn màu đỏ đang đắp trên người ra, chặn lại dung nhan tuyệt thế làm cho người ta phải sợ hãi than. Sau đó từ từ nhắm hai mắt lại.
Nàng cảm giác được người phía sau đang từ từ đi đến gần, cho dù hơi thở của hắn rất nhẹ, nhưng nàng vẫn có thể nghe được tiếng hít thở của hắn, có chút nhẹ nhàng, có chút dồn dập.
Từ từ, người nọ đứng trước mặt nàng, ánh sáng trước mặt bị chặn hơn phân nửa, cả thế giới lập tức tối sầm lại, ngay cả thân thể vừa mới phơi nắng ấm lên cũng bắt đầu trong nháy mắt trở nên lạnh hơn.
Vương gia!
Trong lòng Liễu Tịch Nhược kêu lên một tiếng, lập tức mở mắt.
Mục Kỳ kinh ngạc, một tay còn đang dừng lại trước mặt Liễu Tịch Nhược, muốn lấy ra tấm da chồn đang che lại dung mạo thật của Liễu Tịch Nhược.
"Thế nào? Đường đường là Tứ hoàng tử Mục Thiên quốc, Kỳ Vương gia thì ra còn có sở thích rình coi người khác?" Ánh mắt Liễu Tịch Nhược híp lại, một đôi mặt hẹp dài bắn ra ánh sáng nguy hiểm.
Mục Kỳ cười cười, cũng không có bởi vì suy nghĩ của mình bị vạch trần mà quẫn bách, mà là phi thường bình tĩnh thu lại tay của mình, sau đó khóe miệng khé nhếch, "Trước kia sao bổn vương lại không phát hiện, thì ra là Vương phi hiểu rõ bổn vương như vậy."
"Hiểu rõ?" Liễu Tịch Nhược mỉm cười, "Nếu là nô tỳ hiểu rõ Vương gia, làm sao có thể để Vương gia dễ dàng như thế đã đi vào được biệt uyển của nô tỳ đây? Vương gia thật đúng là làm cho người ta kinh ngạc đó."
"Hửm?" Thân thể Mục Kỳ nghiêng về phía trước, khuôn mặt giống như yêu nghiệt phóng đại vô số lần ở trước mặt Liễu Tịch Nhược, "Nhưng theo bổn vương thấy, càng làm cho người ta kinh ngạc hơn phải là Vương phi chứ! Có ai mà ngờ đến Nhị tiểu thư Liễu gia nhu nhu nhược nhược không chỉ có tài nghệ tuyệt vời mà còn tinh thông cả thuật kỳ môn độn giáp ngũ hành bát quái trận đây?"
Liễu Tịch Nhược không động đậy, hơi hé mắt cảnh giác nhìn hắn.
Mà Mục Kỳ lại cười khẽ lần nữa, " Đáng thương ta đường đường là một Vương gia, thật vất vả mới cưới được Vương phi, đáng tiếc Vương phi lại không cho vào cửa, bổn vương bất đắc dĩ, ở thư phòng khổ sở nghiên cứu bảy ngày, mới có thể thuận lợi thông qua khảo nghiệm của Vương phi."
Liễu Tịch Nhược kinh ngạc, bảy ngày! Hắn lại có thể trong bảy ngày đã có thể phá được trận pháp của nàng!
"Vậy nên, bổn vương muốn hỏi Vương phi một chút, khảo nghiệm của Vương phi đã kết thúc chưa?"
Liễu Tịch Nhược ngốc lăng, cười khé mở miệng nói: "Dĩ nhiên... Còn chưa kết thúc."
Mục Kỳ sững sờ, một lát sau mới đứng dậy ha ha nở nụ cười.
"Tiểu thư, rốt cuộc ta cũng chuẩn bị xong cho người anh đào, người có biết bây giờ anh đáo rất khó để mua được không? Ta thật vất vả mới mua được từng này..." Hoa Khê bưng một cái mâm từ bên kia đi tới, vừa đi còn vừa tự hào nói rốt cuộc mình cũng mua được anh đào rồi.
"Vương... Vương gia." Hoa Khê kinh ngạc nhìn Mục Kỳ đứng trước mặt tiểu thư nhà mình, kinh ngạc nói không ra lời.
Hắn vào đây bằng cách nào?
"Hoa Khê, nhanh đi vào cầm y phục ra cho ta." Liễu Tịch Nhược cũng không quay đầu, lớn tiếng phân phó Hoa Khê.
Sau đó nhìn về phía Mục Kỳ, "Vương gia, nô tỳ không biết Vương gia đến, nên cũng chưa chuẩn bị sẵn sàng, cho nên kính xin Vương gia chờ một lát, nô tỳ đi trang điểm lại."
Lông mày Mục Kỳ nhướng lên, khóe miệng tà mị cười một tiếng, như có điều suy nghĩ nhìn nàng, vẫn không nhúc nhích.
Liễu Tịch Nhược cau mày, biết là Mục Kỳ cố ý, lần nữa nâng lên khuôn mặt tươi cười nói, "Kính xin Vương gia tránh cho, nô tỳ phải về phòng thay đổi y phục."
"Bổn vương nhìn Vương phi của mình thay y phục còn cần tránh sao?"
Liễu Tịch Nhược chảy mồ hôi! Nàng thu hồi nụ cười cũng làm mình thấy khó chịu, khuôn mặt lạnh lùng, lười biếng nằm lại trên ghế hỏi: "Hãy nói thẳng vào vấn đề đi, hôm nay Vương gia vừa về tới còn bề bộn nhiều việc. Quan hệ của chúng ta trong lòng Vương gia biết rõ ràng, cần gì phải giả bộ nữa."
Mục Kỳ nghe trong giọng nói lười biếng của nàng không hề có khách sáo cứng nhắc nữa thì cười khẽ, rốt cuộc đã bắt đầu bộc lộ chính mình? Trong lòng mừng rỡ một hồi.
"Thăm nàng."
"Cái gì?" Liễu Tịch Nhược cau mày.
"Ta nói là ta tới thăm nàng." Thời điểm Mục Kỳ nói ra những lời này dùng "Ta" mà không phải là "Bổn vương".
Truyện khác cùng thể loại
108 chương
37 chương
67 chương
19 chương
11 chương
43 chương