Edit: Vô Ảnh Các Nếu có ai đó phát hiện nàng không ở trong phòng thì phiền phức lớn rồi. Dù sao bây giờ người ngoài đều cho là nàng bị Mặc Kình Thiên dùng roi đánh cho không xuống được giường mà. Hoa Hi cắn răng, lại vòng ra đằng sau, gõ gõ cửa sổ đóng chặt. Một lát sau, Tiểu Quế Tử nhanh nhẹn mở cửa sổ, nhìn thấy nàng thì "òm ọp òm ọp". Hoa Hi không rảnh nói nhảm, lập tức đi vào, giật nam trang trên người xuống, ném dưới giường, mặc y phục đẫm máu hôm qua vào, chui vào chăn. "Cái gì? Mặc Hoa Hi không có ở trong sao?" "Tiểu thư vẫn luôn không ra ngoài, cửa lại không mở được, nô tỳ rất sợ hãi, hu hu..." Linh Nhi khóc nói. "Phế vật!" Mặc Thiên Tuyết mắng một tiếng, chợt đạp một cước vào cửa, xông vào: "Mặc Hoa Hi, ngươi..." Lời nói còn chưa dứt đã nhìn thấy Hoa Hi mở nửa mắt, thoi thóp dựa vào giường. "Đại... tỷ tỷ..." Hoa Hi há mồm, giọng khàn khàn như mũi kêu. Dáng vẻ yếu ớt kia giống như thở mấy hơi là sẽ chết. "Tiểu thư!" Linh Nhi nhào tới, con mắt sưng đỏ. Sao buổi sáng vẫn còn tốt mà bây giờ lại như vậy rồi? Gương mặt tái nhợt của Hoa Hi cũng không phải giả vờ, trên vai chảy không ít máu, đau đến mức nàng cũng choáng váng. "Nửa chết nửa sống thật đáng ghét!" Hôm nay Mặc Thiên Tuyết ăn đan chân ngôn, trong lòng nghĩ gì nói nấy. Đám lão ma ma ngày thường cảm thấy đại tiểu thư ôn nhu thiện lương cũng kinh ngạc. "Ta cho là cao thủ mình gặp trong rừng cây là ngươi. Sao có thể chứ? Thật buồn cười, quả nhiên Mặc Hoa Hi ngươi vẫn là phế vật!" Mặc Thiên Tuyết nói xong, hừ lạnh một tiếng, cũng không quay đầu lại. Trong lòng xác định không phải Mặc Hoa Hi cũng yên tâm không ít. Nghĩ lại cũng không có khả năng, là ai cũng không thể là phế vật này được. Huống chi phế vật này còn bị cha đánh cho nửa sống nửa chết, cho dù nàng có là cao thủ như thái tử điện hạ, cũng không thể nào khôi phục như lúc đầu chỉ trong một đêm, còn đi chợ Tây. "Tiểu thư, đại tiểu thư có ý gì vậy?" Linh Nhi lau nước mắt hỏi. "Ai biết? Hôm nay đại tỷ tỷ nói chuyện rất kỳ lạ." Hoa Hi cố ý nói. Linh Nhi gật đầu một cái: "Rất kỳ lạ, nghe nói hôm nay đại tiểu thư chửi mắng người của phủ thái tử một trận, dọa sợ không ít người." Hoa Hi âm thầm bật cười, bọn họ còn chưa chứng kiến dáng vẻ khóc lóc om sòm ở chợ Tây hôm nay của Mặc Thiên Tuyết, nếu không thì chắc chắn sẽ mở rộng tầm mắt. "Có lẽ là bị gì đó kích thích rồi." Nàng lạnh nhạt nói, e là hôm nay Mặc Thiên Tuyết chịu kích thích không nhỏ. "Chỉ sợ là vì thái tử điện hạ." Linh Nhi che miệng cười khẽ một tiếng: "Trước kia thái tử chừng từng đóng cửa không gặp đại tiểu thư, hôm nay cũng là lần đầu, thật đáng đời." Hoa Hi cười một tiếng, sau đó, e là thái tử không chỉ lãnh đạm với nàng ta, sau này thời gian của Mặc Thiên Tuyết sẽ ngày càng khó chịu. Chờ Mặc Kình Theien về, truy cứu chuyện đan chuyển linh, lúc đó chơi mới vui. "A, vết thương trên cánh tay của tiểu thư..." Linh Nhi cúi đầu nhìn tay nàng, hơi kinh ngạc nói. Cánh tay Hoa Hi lộ ra ngoài, vết thương do bị Mặc Kình Thiên đánh đã sớm khỏi, làn da tuyết trắng lộ ra ngọc trai trơn bóng. Trắng hơn cả da thịt con nít, Linh Nhi nhìn đến trợn tròn mắt. Phát hiện rồi sao? Vậy cũng không giả vờ nữa. Hoa Hi chậm rãi ngồi xuống, động tác kia nào giống người bị thương sắp chết? Trầm ổn lại bá khí khiến trái tim của Linh Nhi cũng không nhịn được mà khẩn trương.