Tây du đại giải trí
Chương 1 : xuyên tới đại đường
Trương Minh Hiên đứng giữa đường lớn vẻ mặt ngơ ngác, không biết phải làm sao nhìn dòng người qua lại tấp nập, không nghĩ ra tại sao ban nãy mình còn đang ở trong phòng ngủ phát sầu lên vì chuyện việc làm, thế mà chỉ trong nháy mắt lại xuất hiện ở trên đường lớn. Đây là xuyên không ư? Lại còn là cổ đại?
Trương Minh Hiên lặng lẽ bước qua một góc ven đường, ngồi sụp xuống góc tường, quan sát cái thế giới xa lạ này, lặng lẽ rơi lệ trong lòng, xuyên không hoàn toàn không đẹp đẽ như trong sách viết, cổ đại thì thực nguy hiểm a!
Trương Minh Hiên thầm nghĩ trong lòng: " Hệ thống đại gia! Ngón tay vàng! Mau xuất hiện đi!"
Một lúc lâu sau, Trương Minh Hiên không thể không thừa nhận một sự thật tàn khốc, hắn hoàn toàn không có những thứ kiểu như ngón tay vàng, cũng chính là nói hắn hoàn toàn không phải nhân vật chính, như này thì nghiêm trọng thật rồi, không phải nhân vật chính thì sẽ không có kiểu định luật nhân vật chính sẽ không chết. Trương Minh Hiên xoa cái bụng đang đói sôi sùng sục, thở dài đau khổ, bây giờ tới việc lấp cho no cái bụng cũng đã là vấn đề.
Trương Minh Hiên đứng dậy, xoa xoa cái chân tê, rồi chen lẫn vào dòng người qua lại. Hai bên đường lớn bày bán đầy rẫy thương phẩm, những người bán hàng rong nhiệt tình rao hàng, phía trong các quán ở hai bên đường khách đông như mắc cửi, thật là một cảnh tượng phồn hoa hưng thịnh.
Trương Minh Hiên lẩm bẩm:"Kiểu hưng thịnh này đói chết người mất!”
Bản thân hắn cũng không chắc chắn liệu đây có phải cổ đại hay không. Trương Minh Hiên nhìn phía trước có quán rượu lớn. Hắn chần chừ một lát rồi bước vào bên trong.
Lập tức tiểu nhị mặt mày niềm nở bước ra nghênh đón: “Khách quan, ngài đi mấy người?”
Trương Minh Hiên ngại ngùng nói: “Ta không tới ăn cơm, xin hỏi các người có cần người làm không?”
Tên tiểu nhị thu lại gương mặt niềm nở ban nãy, ánh mắt vẻ dò xét: “Ngươi là đầu bếp?”
Trương Minh Hiên lắc đầu nói: “Không phải!”
Ngành học trước đây của bản thân vốn chẳng liên quan gì đến khoa đạo diễn điện ảnh với đầu bếp cả.
Tiểu nhị xòe hai tay nói: “Vậy thì chẳng còn cách nào, chỗ chúng ta không tuyển người, mau ra ngoài.”
Trương Minh Hiên không cam lòng nói: “Ngươi không vào hỏi ông chủ sao?”
Tên tiểu nhị cười khà khà: “Ông chủ là cậu của ta, ta nói là được, mau ra ngoài! Ra ngoài!”
Tiểu Nhị liền đuổi Trương Minh Hiên ra ngoài.
Trương Minh Hiên đứng ở bên ngoài khóc không ra nước mắt, cảm nhận người bên cạnh đang nhìn mình, tìm công việc ở đây so với trái đất còn khó hơn nhiều, đạo diễn làm được cái con khỉ gì! Ban đầu chi bằng học ở Tân Đông Phương cho rồi! Trương Minh Hiên lại tiếp tục kiếp tìm việc của mình. Mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, Trương Minh Hiên không nhịn nổi đói khát, lau mồ hôi trên trán, bước vào quán thứ hai.
Trương Minh Hiên bước vào mới phát hiện ra đây là một thư điếm, không ồn ào giống như bên ngoài. Trong quán hết sức thanh tịnh, chỉ có vài nho sinh vẫn đang lưu luyến chỗ mấy giá sách.
Trương Minh Hiên đảo mắt một lượt, bắt gặp một đôi mắt xinh đẹp, trong trẻo, dịu dàng. Chủ nhân của đôi mắt lập tức chuyển ánh nhìn ra chỗ khác, gương mặt ửng đỏ. Trương Minh Hiên cũng phản ứng lại, hình như cảm thấy bản thân có chút thất lễ rồi.
Trương Minh Hiên hắng giọng một cái, bước mấy bước tới trước quầy hàng, lần này có thể nhìn rõ gương mặt nữ tử đó. Nước da trắng treo, ngũ quan tinh tế sắc sảo, đôi mắt chứa vẻ dịu dàng của làn nước mùa thu, lông mày cong tựa lá liễu. Cho dù Trương Minh Hiên đã nhìn quen mỹ nữ nhưng trong nháy mắt cũng phải thất thần.
Nữ tử mặc trên mình bộ váy dài màu xanh lơ, trong lòng ôm một đứa trẻ còn đang mặc tã, hỏi Trương Minh Hiên: “Công tử, người có việc gì?”
Mấy nho sinh cũng đưa ánh mắt khó hiểu về phía Trương Minh Hiên, nhìn hắn với ánh mắt cảnh cáo. Quả nhiên mỹ nữ ở thời đại nào cũng là đối tượng mà đám nam nhân tranh nhau theo đuổi. Trương Minh Nhiên không nhìn thẳng ánh mắt của bọn họ, ta cũng sắp chết đói tới nơi rồi, ai mà thèm quan tâm ánh mắt cảnh cáo của các ngươi.
Trương Minh Hiên học được một tư thế trên tivi, chắp tay cúi đầu nói với nữ tử: “Tiểu thư, ta tới đây tìm việc!”
Nữ tử bỏ qua tư thế của Trương Minh Hiên, ngờ vực hỏi: “Tìm việc?”
Trương Minh Hiên xoa bụng, mặt đầy đau khổ nói: “Không giấu gì tiểu thư, tại hạ đã ba ngày nay chưa được ăn cơm rồi, ở nhà mất mùa, tại hạ chạy nạn tới đây, lạ nước lạ cái, xin tiểu thư cho tại hạ bát cơm ăn!”
Trương Minh Hiên vừa nói xong, bụng lại phát ra tiếng kêu.
Trương Minh Hiên nghĩ bụng: “Đúng lúc thật! Cái bụng này đúng là không chịu thua kém!”
Nữ tử nghe Trương Minh Hiên nói, ngờ vực hỏi: “Nạn đói! Chưa từng nghe nói ở trong Đại Đường có nạn đói”
Trương Minh Hiên bắt đúng được từ “Đại Đường”, hóa ra đây là Triều đại nhà Đường!
Trương Minh Hiên đành phải giải thích: “Vùng nhỏ thôi, chỗ chúng tôi là một thôn nhỏ.”
Nữ tử gật đầu, không tra hỏi thêm nữa, nếu không Trương Minh Hiên cũng không biết phải bịa ra thế nào.
Nữ tử cúi đầu nhìn đứa trẻ: “Chỗ ta làm ăn cũng không tốt, nếu ngươi không ngại có thể ở lại.”
Trương Minh Hiên gật đầu không ngớt nói: “Không ngại, không ngại!”
Nữ tử khẽ mỉm cười nói: “Ta tên Lý Thanh Nhã, có thể xưng hô với ngươi thế nào?”
“Trương Minh Hiên, ngươi có thể gọi ta là Minh Hiên.”
Lý Thanh Nhã đứng dậy nói: “Ngươi nếu đã bằng lòng ở lại đây, thì giúp ta trông coi quán đi! Có chuyện gì thì gọi ta.”
Trương Minh Hiên liên tục gật đầu nói: “Hiểu rồi! Ta biết rồi!”
Lý Thanh Nhã gật đầu mỉm cười, ôm đứa trẻ, chân bước nhẹ nhàng đi vào cửa sau của thư điếm. Lý Thanh Nhã vừa rời đi, đám nho sinh lập tức vây tới. Một người trong đó vẻ mặt dữ tợn không giống thư sinh, đập một phát vào cái bàn trước mặt Trương Minh Hiên, tức giận nói: “Tiểu tử, ngươi muốn làm gì?”
Trương Minh Hiên nhìn hắn cao hơn mình một cái đầu, MD cao là có thể dọa người hay sao? Ngươi hung dữ với ta thì ta sẽ sợ ngươi sao? Trương Minh Hiên cũng trừng mắt nhìn hắn, chỉ một lát sau liền cúi đầu xuống, không còn cách nào khác tại bọn họ đông người!
Trương Minh Hiên nhìn bọn họ ai ai cũng trợn tròn mắt, sắn tay áo, giơ sẵn nắm đấm, liền lùi về phía sau hai bước, mạnh miệng nói: “Các … các ngươi đừng có mà kích động! Ta là người của Thanh Nhã tỷ tỷ!”
“Thanh Nhã tỷ tỷ!” Tất cả bọn họ đều nghiến răng nhìn Trương Minh Hiên.
Trương Minh Hiên sợ run một cái, cười theo nói: "Ta chỉ là một kẻ thấp kém, các người tranh hơn thua với một kẻ thấp kém như ta làm gì ? Kẻ hèn mọn như ta sao có thể uy hiếp các người được.”
Một người trong đó vẻ thanh tú như thư sinh suy tư một lát rồi gật đầu nói: “Nghe cũng có lý.”
Trương Minh Hiên liên tục gật đầu, nhìn bọn họ bằng ánh mắt tha thiết.
Các thư sinh nhìn nhau, nếu nói muốn đánh Trương Minh Hiên một trận thì không ai dám hạ thủ. Ra tay ở chỗ của Lý tiểu thư, lại còn đánh người của Lý tiểu thư, trừ khi không muốn sống nữa, nàng ta họ Lý, thiên hạ này vốn là của Lý gia.”
Tên thư sinh mặt mày hung dữ lầm bầm câu gì không nghe rõ, chắc cũng không phải câu hay ho gì, vỗ vai Trương Minh Hiên một cái nói: “MD! Đi thôi!”
Trương Minh Hiên ngã sụp xuống đất, vẻ mặt thống khổ. Tên thư sinh mặt mày hung dữ cũng ngây người, tay vẫn ở trên không trung. Các thư sinh lập tức đứng cách xa tên thư sinh mặt mày hung dữ, một thư sinh không tin nổi nói: “Lão Trình! Ngươi dám động thủ sao!”
Tên thư sinh họ Trình vội vã rút tay về giải thích: “Không phải, không phải ta, ta không có dùng sức!”
Tên thư sinh họ Trình lo lắng nhìn bọn họ, bọn họ nhìn Trương Minh Hiên đang nằm rạp trên đất, liền nhìn tên thư sinh họ Trình bằng ánh mắt “ngươi xem như ta bị mù hay sao”.
Tên thư sinh họ Trình lo lắng nói: “Ây da! Các ngươi sao có thể không tin ta chứ!”
Một tên thư sinh mặt mũi tuấn tú nhíu mày nói với tên thư sinh họ Trình: “Trước tiên đỡ hắn đứng lên đã.”
Tên thư sinh họ trình vội vàng gật đầu nói: “Đúng! Đúng!”, vội vàng luống cuống đỡ Trương Minh Hiên dậy, Trương Minh Hiên ôm vai, hít một hơi khí lạnh.
Tên thư sinh họ Trình nói với tên thư sinh mặt mũi tuấn tú ban nãy: “Đỗ Hà, sau đó phải làm thế nào?”
Đỗ Hà nói: “Có bệnh trị bệnh, bị thương thì trị thương a!” Trương Minh Hiên nghe được một cái tên quen thuộc, Đỗ Hà, đó không phải là đứa con thích đùa giỡn ba mình sao?Trương Minh Hiên lén nhìn Đỗ Hà, vẻ ngoài không tệ thảo nào có thể làm phò mã, thế nhưng không có não!Tên thư sinh họ Trình lấy trong lồng ngực ra một bình ngọc, đổ ra một viên linh đan, không thèm để ý tới sự phản đối của Trương Minh Hiên, trực tiếp vỗ tay vào miệng Trương Minh Hiên.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
34 chương
22 chương
4 chương
28 chương