Nàng ta luôn bảo mình ôn nhu thiện lương, nhưng hôm nay không biết vì sao lại không quản được miệng, trong lòng cũng vô cùng bực bội. Nữ nhân Thượng Quan Thiến này không im ngay cho nàng ta thì nàng ta cũng không biết mình còn nói ra gì nữa. Vì kế hoạch hôm nay, nàng ta chỉ có thể đả thương nàng ấy rồi nói sau. Nghĩ đến đây, Mặc Thiên Tuyết cũng rút kiếm của mình ra, thân ảnh tuyết trắng vọt lên trời, đẹp đẽ nhẹ nhàng. Nếu vào lúc bình thường, chắc chắn sẽ nhận được tiếng reo hò của cả sảnh đường. Nhưng tình huống hôm nay như vậy, nhiều người xung quanh đều đang xem trò hay thôi. Thành tích khảo nghiệm của tông Huyền Vân đứng hạng bảy, sao có thể tùy tiện bịa ra? Ánh sáng trên bảo kiếm của Mặc Thiên Tuyết sáng rực lên, kiếm khí đánh xuống, Thượng Quan Thiến kia mới vào trình độ trung kỳ tầng một, sao có thể cản được? Xem ra hôm nay không thấy chút máu là chuyện không thể. Hoa Hi cũng tràn đầy phấn khởi. Mặc Thiên Tuyết và Thượng Quan Thiến luôn cấu kết với nhau để làm chuyện xấu, lúc trước không biết Thượng Quan Thiến đã sỉ nhục Mặc Hoa Hi bao nhiêu lần rồi. Bây giờ nhìn bọn họ nội đấu thật sảng khoái. Chỉ là, trước mắt chợt lóe lên một bóng đen, trước khi kiếm khí của Mặc Thiên Tuyết đánh lên người Thượng Quan Thiến, thân thể người sau lập tức bị người khác kéo ra. Sau đó, kiếm khí mạnh mẽ hơn nghênh tiếp Mặc Thiên Tuyết. m thanh giống như kim thiết giao kích, kiếm khí của Mặc Thiên Tuyết bị chặn lại, một kiếm khí khác thì nhanh chóng thu hồi. Mặc Thiên Tuyết nhanh chóng lui lại hai bước. Nàng ta ngẩng đầu lên, khó tin nhìn người ra tay cứu Thượng Quan Thiến. "Thái, thái tử điện hạ..." Trong nháy mắt, sắc mặt Mặc Thiên Tuyết thật sự trắng bệch như tờ giấy, miệng run rẩy, không nói nổi một câu. Chẳng phải nói là Hoàng Thượng phái thái tử điện hạ ra ngoài làm việc sao? Sao hắn lại ở chợ Tây? Nếu nàng ta biết trước thái tử cũng ở đây thì có chết nàng ta cũng không ra tay. Mà Thượng Quan Thiến thấy thái tử cứu mình, lập tức thay đổi tư thái liều mạng mạnh mẽ vừa rồi với Mặc Thiên Tuyết, yếu đuối lảo đảo, dựa vào Long Càn Ngọc, nước mắt liên tục rơi xuống. "Điện hạ, hu hu... Đa tạ điện tạ cứu giúp, nếu không e là hôm nay Thiến nhi đã bỏ mạng ở Hoàng Tuyền..." "Ngươi nói bậy! Ta hoàn toàn không có ý tổn thương tính mạng của ngươi! Ta chỉ muốn đánh cho ngươi không thể nói chuyện mà thôi!" Mặc Thiên Tuyết quát to lên. Nhưng lời vừa ra khỏi miệng, xung quanh đều xôn xao. Chẳng phải tiên nữ tố ý trong truyền thuyết còn không nỡ giẫm chết một con kiến sao? Nhưng lời nàng ta nói ra lại hoàn toàn không phải như thế mà. "Điện hạ, tiện này này luôn có ý xấu, còn muốn dụ dỗ ngài, ta chỉ sợ..." Mặc Thiên Tuyết rơi lệ, lời nói ra lại khiến nàng ta muốn cắt rớt đầu lưỡi của mình. "Đủ rồi!" Long Càn Ngọc lạnh nhạt nói: "Lúc trước ngươi không phải là người dễ kích động như vậy." "Ta..." Mặc Thiên Tuyết có khổ nhưng không thể nói. Nàng ta cũng không biết mình bị gì mà lại không quản được miệng mình. Lúc này, thiếu nữ xinh đẹp trên đài mở miệng cười: "Công tử nói Mặc tiểu thư nói lời thật lòng, đều nói ra những suy nghĩ chân thật trong lòng mình là vì ngươi ăn đan chân ngôn." Mặc Thiên Tuyết chợt ngẩng đầu, thốt ra: "Không thể nào! Rõ ràng ta ăn đan chuyển linh mà!" Nói xong, nàng ta vội che miệng mình lại, vẻ mặt sợ hãi chợt hiện lên. Chuyện bảo khố của Mặc gia bị trộm còn chưa truyền ra, vì vậy người vây xem cũng chỉ thán phục. Mặc Thiên Tuyết thật sự sinh ra ở đại gia tộc, còn có thể ăn loại đan dược cực phẩm như đan chuyển linh. Chỉ tiếc là uống lộn thuốc... Trên mặt thiếu nữ xinh đẹp hơi phát lạnh, nói: "Công tử chẳng những tinh thông thuật phù chú mà còn nắm rõ đan dược như lòng bàn tay, Mặc tiểu thư đang chất vấn công tử nhà ta sao?"