Dày mặt đen lòng
Chương 56 : Mối thù mười năm
Bên ngoài thành Cửu Giang, một tên ăn mày mặt mũi nhem nhuốc, quần áo rách rưới nhìn tường thành chằng chịt vết thương nhỏ giọng lẩm bẩm : “Thành Cửu Giang bị chiếm rồi sao? Thành Cửu Giang bị công phá rồi sao?” Mình nhẫn nhục sống qua ngày, trèo đèo lội suối gần cả tháng mới về đến Cửu Giang, không ngờ thành Cửu Giang lại biến thành địa bàn của người ta. Không biết Sách nhi bọn họ ra sao rồi? Không được, mình nhất định phải vào thành xem thử. Trước tiên đi tìm một vũng nước soi thử bộ dạng mình hiện giờ có thể bị nhận ra hay không!
Vết bẩn bám đầy trên mặt, hoàn toàn nhìn không ra gương mặt vốn có. Kéo tóc xuống một tí che mắt lại. Áo quần trên mình được lấy từ một nạn dân chết bên đường, có lẽ không có sơ hở nào đâu. Còn chỗ nào chưa ổn không nhỉ? Đôi giày! Ta đang mang đôi ủng chiến! Vứt đi là xong, đi chân trần là được rồi, còn phải thêm chút bùn đất lên chân! Giờ chắc không còn sơ hở, tiếp theo tìm một nơi chôn kỹ ngọc tỷ!
Bước vào thành, ta phát hiện trong thành dường như không hề bị chiến tranh ảnh hưởng quá lớn, vẫn khung cảnh yên bình như thuở nào. Mọi người vẫn tiếp tục làm công việc của mình. Không ai có chút phản ứng với việc đổi thành chủ sao? Chẳng lẽ trước đây ta công chính vô tư không tham ô của dân, mọi người không nhớ nhung ta chút nào sao?
“Nghe gì chưa? Thái thú Tôn Kiên trước đây hóa ra là tên tiểu nhân bỉ ổi, lại dám giấu ngọc tỷ làm của riêng mưu đồ tạo phản”.
“Đã nghe từ lâu rồi, trước đây còn tưởng hắn là vị quan tốt, không ngờ lại vô sỉ như vậy. Bản thân hắn muốn mưu đồ tạo phản cũng thôi đi, lại còn kéo chúng ta xuống nước, hi vọng hắn không được chết nhẹ nhàng!”
“Mấy bà đều không biết hết đâu! Em rể của chị dâu của anh họ của con trai của bà cô ta vốn là binh lính dưới trướng thuộc hạ của thằng Tôn Kiên! Trước đây tưởng rằng Tôn Kiên là người tốt, còn muốn liều chết chiến đấu cho hắn. Lần này theo hắn đi đánh phương Bắc còn cho là chiến đấu vì trung nghĩa có thể lưu danh thiên cổ, nào biết được thằng Tôn Kiên đó lại cướp lấy ngọc tỷ! Sau đó bị thứ sử Kinh Châu là Trần đại nhân phát hiện đuổi theo rồi liều chết đánh nhau, nó còn lừa binh lính dưới trướng cùng Trần đại nhân đánh một trận, hại chết hơn một vạn anh em Giang Đông! Cũng may là Trần đại nhân nhân từ, không truy xét tội trạng của những binh lính bị lừa này, còn đưa những người còn sống về nhà! Em rể của chị dâu của anh họ của con trai của bà cô ta còn nói sau này mà gặp thằng Tôn Kiên trời đánh thì phải lột da rút gân hắn mới được!”
“Tôn Kiên còn chưa phải là tên ác độc nhất đâu! Người hèn hạ bỉ ổi ác độc nhất không ai khác ngoài tên thuộc hạ của Tôn Kiên là Hoàng Cái, Trần đại nhân phái người đến bắt Tôn gia, tên Hoàng Cái đó lại lừa bịp bà con trong thành nói giặc đến cướp bóc, lừa cho mọi người đều đi thủ thành, may là bà con còn chưa lên đến tường thành thì thành bị phá mất rồi, nếu không thì còn không biết phải chết thêm bao nhiêu người! Tên Hoàng Cái đó sau khi thua trận không còn mặt mũi gặp người bèn tự thiêu, mặt mũi đều không còn nhìn rõ nữa, nhưng hắn chết cứ thì chết đi, trước khi chết lại chém chết toàn bộ người hầu trong nhà, quả thật là con chó điên mất hết tính người!”
“Còn nữa …”
Nghe mấy bà tám ở bên đường tán phét với nhau, Tôn Kiên chỉ cảm thấy tối tăm mặt mũi. Xong rồi, cuộc đời mình hoàn toàn xong rồi, vĩnh viễn đừng nghĩ tới việc đặt chân ở đất Giang Đông nữa!
Hắn theo bản năng ngây ngốc lê bước đến phủ Thái thú vốn là nhà của mình, từ xa nhìn về cánh cửa lớn đã đổi lính gác, nhất thời đau thương nổi lên trong lòng, mình đã sảy chân tạo thành mối hận thiên cổ, vì sao lại tham lam khối ngọc tỷ đó? Làm bản thân mình giờ thân bại danh liệt, hai bàn tay trắng!
“Đi theo ta!” Một tên ăn mày mặt mũi đầy vết bỏng nặng đột nhiên khẽ va vào mình ta rồi nhỏ giọng nói một câu sau đó thản nhiên bước đi.
Chẳng lẽ hắn nhận ra mình? Nhưng đối phương không hề la lớn kêu gọi người đến bắt mình, có lẽ không có ác ý! Hơn nữa đi theo xem thử đối phương có ý đồ gì, chỉ cần không kinh động tới quan phủ thì mình cũng chẳng có gì phải sợ cả!
Hai người một trước một sau bước ra khỏi thành, đến một nơi kín đáo bốn bề không một bóng người, tên xấu xí mặt mày bị thiêu hủy này mới quay người lại cẩn thận đánh giá mình, Tôn Kiên cũng nhân cơ hội quan sát kỹ lưỡng đối phương. Từ lúc đi theo sau đối phương đã cảm thấy bóng lưng của đối phương rất quen thuộc nhưng mình như thế nào cũng không nhớ nổi đối phương là ai, đang muốn dò hỏi thì đối phương đã mở miệng trước “Hoàng Cái tham kiến chúa công!”
Là Hoàng Cái? Tôn Kiên nhất thời không dám tin tưởng vào mắt mình “Công Phúc? Là ngươi sao? Mặt ngươi sao vậy?”
“Hiện giờ Trần Bình đang dán cáo thị truy nã chúng ta ở khắp nơi, Cái tin rằng chúa công nhất định sẽ trở về thành Cửu Giang nên để có thể thuận lợi hoạt động trong thành chỉ còn cách tự hủy khuôn mặt! Vừa rồi Cái ở trong thành thấy bóng dáng của chúa công rất quen thuộc nên mới dẫn chúa công ra khỏi thành tra xét cho rõ, không ngờ thật sự là chúa công!”
Nhin khuôn mặt bị thiêu hủy của Hoàng Cái, Tôn Kiên khó có thể đè nén nước mắt đang chảy xuống, có huynh đệ thế này thì bây giờ có chết cũng không tiếc, “Công Phúc, ngươi sao lại ngốc thế này, ta giờ đã trắng tay rồi, không đáng để ngươi làm thế này!”
“Chỉ cần chúa công còn sống thì đại nghiệp của chúng ta còn hi vọng! Hơn nữa chúa công không phải đã trắng tay, già trẻ lớn bé của Tôn gia vẫn đang đợi người trở về!”
Nghe đến đây, cõi lòng Tôn Kiên vốn đã như tro tàn bỗng sống lại, kích động hỏi “Cái gì? Ngươi nói người nhà của ta vẫn không sao?”
“Không sao! Cả nhà đều không sao, trước khi quân đội của Trần Bình đến công thành ta đã đưa bọn họ ra khỏi thành! Hiện giờ đang ẩn náu tại hồ Phàn Dương phía đông thành, ba ngày trước ta mới tìm được bọn họ, toàn bộ đều an toàn không sao cả!”
“Mau đưa ta đi gặp bọn họ!”
………………………………
“Phu nhân!”
“Phu quân!”
Gặp lại nhau sau cảnh cửu tử nhất sinh khiến cõi lòng luôn lo lắng suốt cả tháng của người Tôn gia cuối cùng đã nhẹ nhõm, toàn bộ người trong nhà đều ôm chặt nhau khóc nức nở.
Hoàng Cái ở bên cạnh lặng lẽ chờ đến khi cả nhà Tôn Kiên trút hết tâm sự trong lòng mới mở miệng nói : “Chúa công, hiện giờ chúng ta phải nghĩ xem nên làm sao để Đông Sơn tái khởi, báo mối huyết thù này!”
Nghe Hoàng Cái nói xong Tôn Kiên từ trong hạnh phúc tỉnh táo lại, khẽ trầm ngâm một lúc mới nó,i “Mấy ngày nay ta đã nghĩ về vấn đề này rất lâu. Hiện giờ chúng ta đã không còn chỗ đặt chân ở Giang Đông, chỉ có thể đến trung nguyên để phát triển. Viên Thuật còn thiếu ta một ân huệ, hơn nữa hắn có dã tâm nhưng năng lực lại không tương xứng, ta mang ngọc tỷ đến đầu nhập hắn, hắn nhất định sẽ thu nhận chúng ta! Chờ thời cơ chín muồi, đoạt lấy cơ nghiệp của hắn thì có thể chiếm hết vùng trung nguyên! Nhưng để đề phòng việc ngoài ý muốn, Công Phúc, Quyền nhi (Tôn Quyền), Hử nhi (Tôn Hử), Khuông nhi (Tôn Khuông) và Thượng Hương (người đẹp này chắc không cần phải giới thiệu nhỉ?) vẫn còn nhỏ, ngươi dẫn bọn chúng ở lại Giang Đông mai danh ẩn tích …”
Hoàng Cái nghe Tôn Kiên lại không dẫn mình đi mới vội nói “Chẳng lẽ chúa công chê Cái vô dụng sao?”
“Công Phúc đợi ta nói hết, bốn người bọn nó vẫn còn nhỏ, gương mặt vẫn chưa định hình, chờ mười năm sau khi bọn chúng trưởng thành thì ở Giang Đông e là đã không còn người có thể nhận ra bọn chúng! Mà gương mặt của ngươi đã bị hủy hoàn toàn, càng không có người nhận ra ngươi! Nhiệm vụ của ngươi chính là trong vòng mười năm này dạy võ nghệ binh pháp cho bọn chúng. Mười năm sau, nếu Trần Bình vẫn chưa chết thì đi đầu nhập vào hắn, ngươi hiểu suy nghĩ của ta chứ?”
“Kế hay lắm chúa công! Quân tử báo thù mười năm chưa muộn! Hi vọng mười năm này Trần Bình không chết, sau mười năm thì … ha ha ha ha ha …”
Truyện khác cùng thể loại
60 chương
26 chương
123 chương
100 chương