Dày mặt đen lòng
Chương 55 : Lí do căm thù phù tang
Thành Tương Dương, ta trở lại rồi đây.
Bên ngoài thành, bà con đứng chờ chật hai bên đường, ánh mắt đảo khắp bốn phía mong tìm được người thân trong đoàn quân khải hoàn trở về. Người tìm được thì vui mừng mãi không thôi, kẻ không thấy thì trong lòng thấp thỏm không yên. Tiếng hoan hô và tiếng khóc than xen lẫn nhau vang lên.
Ở cổng thành, Khoái Lương dẫn theo các quan chức lớn nhỏ tiến lên nghênh đón, “Chúc mừng đại nhân thắng trận trở về !”
Đúng thế ! Ở trước mặt bà con trăm họ chúng ta cũng chỉ có thể chiến thắng trở về, Khoái Lương ngươi thật biết điều, “Đều nhờ vào binh lính đồng tâm, tướng sĩ quên mình ! Tử Nhu, ngươi giúp ta đi chuẩn bị một chút, đêm nay ta muốn khao thưởng ba quân !”
“Thuộc hạ sớm đã chuẩn bị ổn thỏa cho đại nhân rồi !”
“Ha ha ha ~ Tử Nhu thật hiểu ta !”
Thấy ông già vợ cũng ở trong đoàn người, ta lập tức tiến lên chắp tay làm lễ, nhỏ giọng nói với ông ta, “Con rể phụ sự ủy thác của nhạc phụ, áy náy vô cùng !”
Thái Ung không ừ hử gì cả mà nhỏ giọng trả lời : “Nơi này đông người, đợi về nhà nói rõ với ta sau cũng được !”
Ơ hay? Ông già vợ không phải là người tính cách quật cường thẳng thắn sao ? Sao cũng hiểu việc chính trị thế ? Lúc nãy ta sợ ông bỗng dưng nổi khùng nên mới cố ý tới chào hỏi, không ngờ ông cũng thật biết điều đó !
Sau đó là các kiểu chúc mừng và xã giao rối rắm. Ài ! Chủ nghĩa hình thức kiểu này không phải lúc nào cũng tốt. Lại phải tốn mất bao nhiêu tiền của ta đây.
Khó khăn lắm mới kết thúc mọi chuyện, cuối cùng đã có thể đi tìm ông già vợ để bày tỏ nỗi lòng. Cầu trời cho ổng đừng có trách ta, ta muốn được cùng Văn Cơ động phòng rất lâu rồi !
“Nhạc phụ, Viễn Chí đến nhận lỗi đây !”
“Trước tiên đừng nhắc tới việc nhận lỗi, ngươi kể lại tỉ mỉ chuyện thảo phạt Đổng Trác lần này cho ta nghe đi !”
Sau đó vì Văn Cơ ta chỉ có thể kiên nhẫn báo cáo tỉ mỉ cho ông già vợ nghe. Khi kể đến đoạn chiến Hoa Hùng trước ải Tỵ Thủy, ông già vợ bỗng đứng dậy chữi lớn “Vô dụng, vô dụng, một đám ăn hại !”
Đệch ! Thế này không phải là ta cũng bị chửi lây sao, hèn chi ông không lăn lộn trong triều đình được. Mà thôi, vì vợ yêu ta phải nhịn.
Khi kể đến đoạn Hứa Chử ném đao chém Hoa Hùng, ông già vợ lại hét to : “Giết hay lắm Giết hay lắm, nhất định phải đi gặp vị tráng sĩ Hứa Chử này”.
Hiện giờ hắn đang nằm trên giường nhúc nhích không nổi rồi, con heo đó không kể cũng được ! Sau đó lại kể đến đoạn Lữ Bố ở trước ải Hổ Lao đánh cho quân hùng bỏ chạy như vịt, rồi một mũi tên của ta dọa cho Lữ Bố phải bỏ chạy, chỉ thấy ông già vợ lúc thì giận dữ lúc thì vui mừng, còn khen ta võ nghệ cao cường, là thanh niên có triển vọng !
Sau đó lại kể đến đoạn Đổng Trác ép buộc hoàng thượng và dân thường dời đô về Trường An. Ông già vợ lại nhịn không nổi nữa, vừa nhảy vừa mắng Đổng Trác vô liêm sỉ !
Đến đây ta hiểu là không nên kể tiếp nữa, ông kích động như vầy ta sợ lỡ như ông lên cơn đau tim ngỏm mất thì khổ. Ông ngỏm rồi ta cũng không đau lòng gì lắm nhưng Văn Cơ lại phải chịu tang ba năm, nếu như vậy thì ta vô cùng đau lòng !
Sau đó ta mời ông già vợ uống li trà cho nguôi giận.
Thấy tâm trạng của ông già vợ có lẽ đã bình tĩnh lại rồi, ta mới hỏi thăm, “Nhạc phụ nguôi giận chưa vậy ?”
“Ổn rồi, ta không sao, ngươi kể tiếp đi !”
“Thật sự ổn rồi chứ ?”
“Thật sự ổn rồi !”
“Chắc chắn đã ổn ?”
“Ngươi còn không kể tiếp theo xảy ra chuyện gì thì ta thật sự chắc chắn là sẽ có chuyện đó !”
Dưới ánh mắt giết người của ông già vợ ta chỉ có thể thật thà kể tiếp, ta kể sau đó quân hùng chiếm được Lạc Dương thì ngừng lại không tiến tới như thế nào, ta hiên ngang lẫm liệt, anh dũng can đảm, chí công vô tư, hùng tài vĩ lược, đa mưu túc trí, nhìn xa trông rộng, đại hiển thần thông, hiên ngang lẫm liệt, nghịch chuyển càn khôn, thế như cầu vồng, khí thế sục sôi, khí thôn sơn hà, kiên cường bất khuất, cố gắng tới cùng, vô tiền khoáng hậu, dù chết không sờn, vì nước quên thân, vì dân phục vụ, phong vân biến sắc, dời non lấp biển, sóng to gió lớn, sấm vang chớp giật, kinh thiên động địa, tận dụng thời cơ, hùng tài đại lược, tráng chí lăng vân, mưu sâu kế hiểm, kiên trì nhẫn nại, cái thế vô song, cẩn thận tỉ mỉ, nắm rõ tình hình, anh minh quyết đoán,… đuổi theo Đông Trác như thế nào, cuối cùng đụng độ Lữ Bố, đánh đến trời đất mù mịt, giết sạch quân mai phục của Lữ Bố ! Đáng tiếc binh lính quá ít, chỉ có thể giữa đường quay về ! Vốn định cố gắng chỉnh đốn lại quân chư hầu để quyết chiến với Đổng Trác, nhưng mà Tôn Kiên lại giấu ngọc tỷ mưu đồ làm phản, ta chỉ có thể trở về để đuổi theo Tôn Kiên !
Sau khi Thái Ung nghe xong trầm tư một lúc lâu, cuối cùng không thể không thở ra một hơi nói, “Các phương chư hầu đều có lòng riêng, không thể đồng tâm hiệp lực, chẳng lẽ ông trời thật sự muốn diệt đại Hán ta sao ?” Sau đó lắc lắc đầu, đi hai vòng rồi đột nhiên chạy đến nắm lấy tay ta “Con rể, ta biết lần này con đã cố gắng hết sức rồi, có thất bại cũng không thể trách con, ta cũng sẽ không nuốt lời. Tháng tới cứ chọn một ngày lành tháng tốt cho con với Văn Cơ thành hôn ! Nhưng con phải hứa với ta nhất định phải giúp đỡ nhà Hán, tận trung với đại Hán ta !” Nói xong trồi cặp mắt ếch lên nhìn chằm chằm vào ta.
Đệch ! Hứa hẹn với ta mà nói chỉ là gió thoảng bên tai, hứa thì cứ hứa với ông thôi. Đúng rồi, được dịp nhắc lại lời nói năm đó đã nói trước mặt hoàng thượng, “Nhạc phụ, Viễn Chí nhất định tận trung với nước, lo trước nỗi lo của thiên hạ, vui sau niềm vui của thiên hạ. Vì sự phồn thịnh của xã tắc đại Hán dù chết không từ !” Nghe không hiểu thì đáng đời ông !
“Tốt ! Tốt ! Tốt! Giang sơn đại Hán sau này phải trông cậy vào con rồi ! Nhất định đừng làm ta thất vọng !”
……………………………………
Nửa tháng sau, tin tức thứ sử Kinh Châu, Bình Nam Tướng Quân, Thiên Hạ Đệ Nhất Dũng Sĩ thành hôn đã truyền đi khắp thiên hạ. Dân cư Kinh Châu và chư hầu các nơi lục tục kéo đến dâng lễ chúc mừng. Ta cũng bỏ vốn ra bày tiệc trên con phố lớn của thành Tương Dương để mời khách quý bốn phương, không khí vui vẻ ngập tràn toàn thành ! Hai con sâu rượu Hứa Chử và Điển Vi nhân cơ hội rót lấy rót để, uống một mình còn chưa đã lại tìm ta lúc này đã đếm không nổi bàn tay có mấy ngón tay đến uống chung ! Hu hu hu hu ~ Các ngươi đừng như vậy mà, hôm nay ta còn phải động phòng …
“Rượu ngon! Nước đâu? Cho ta nước!” Đầu nhức như muốn vỡ ra, miệng mồm khô rang, uống rượu phải uống vừa phải thôi mới được. Cảm giác say rượu như thế này thật khó chịu ! Ớ ? Tay chân ta sao lại động đậy không được thế này ? Cố gắng mở to đôi mắt … Một đôi mắt long lanh cách ta chỉ mười centimet, đôi mắt đẹp thật ! Ta ngẩn ngơ rồi, đây là ngôi sao đẹp nhất trên bầu trời, đây là viên kim cương đen quý giá nhất, đây là viên trân châu đen lấp lánh nhất ! Một mùi hương thiếu nữ như có như không dịu dàng khiêu khích khứu giác của ta, khiến ta say đắm ngất ngây … Ta đang tự hỏi, chẳng lẽ đây chính là kiệt tác của thần linh sao ? Đôi mắt đẹp ấy, mùi hương mê người ấy khiến ta kìm không được nỗi khát khao muốn nhìn trộm toàn bộ dung nhan của tác phẩm nghệ thuật này … Hu hu hu hu hu hu ~ Sao ta lại bị trói thế này ?
Động tác ngọ nguậy của ta khiến đôi mắt ấy nới rộng khoảng cách với ta – Ta cuối cùng đã hiểu được vì sao người từng nhìn thấy biết bao người đẹp như Tả Hiền Vương của Hung Nô lại muốn bắt Văn Cơ về làm vương phi; vì sao Tào Tháo lại đồng ý trả ngàn vàng để chuộc lại Văn Cơ ! Nàng ta mang dáng vẻ cao quý, bên trong lại ẩn chứa sự đau thương, nàng ta có dung mạo hoàn mỹ, nói nàng là kiệt tác của thần linh chính là sỉ nhục nàng bởi vì nàng vốn là một vị thần, vị nữ thần xinh đẹp nhất !
Đôi ta cứ ngơ ngẩn nhìn nhau như vậy, quên đi thời gian, quên đi không gian ! Không biết sau bao lâu, Văn Cơ mới phá tan sự im lặng “Vì sao lại nhìn người ta như thế ? Người ta xấu lắm sao ?”
“Nàng là tiên nữ xinh đẹp nhất, sao có thể xấu chứ ? Đúng rồi, nàng trói ta lại làm gì vậy ?”
“Động phòng chứ sao !”
“Đâu ra kiểu động phòng như thế này ?”
“Có mà ! Trong quyển sách dạy làm vợ mà mẹ ta đưa vẽ như thế này đây !”
“Cái gì ? Sách gì ? Đưa cho ta xem thử !”
Văn Cơ lấy một quyển sách ở bên cạnh ra – Trung Bình Tam Niên Phù Tang Khuê Phòng Đại Toàn ( đại khái là Bách khoa toàn thư về chuyện phòng the của Nhật Bản xuất bản năm Trung Bình thứ ba )
Đm ! Đm ! Đm ! Đm ! Đm ! Đm ! Đm ! Đm ! Đm ! Đm ! Đm ! Đm ! Đm ! Đm ! Đm ! Đm ! Đm ! Đm ! Đm ! Đm ! Đm ! Đm ! Đm ! Đm ! Đm ! Đm ! Đm ! Đm ! Đm ! Đm ! Đm ! Đm ! Đm ! Đm ! Đm ! Đm ! Đm ! Đm ! Đm ! Đm ! Đm ! Đm ! Đm ! Đm ! Đm ! Đm !
Phù Tang ! Ta nhất định phải diệt ngươi !
Phu nhân, đừng màaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa !
“Ớ ớ ớ ớ ớ ớ ớ ớ ớ ớ ớ ớ ớ ớ …” Tiếng gào thét thảm thiết vang vọng khắp bầu trời thành Tương Dương !
Truyện khác cùng thể loại
60 chương
26 chương
123 chương
100 chương