Dày mặt đen lòng
Chương 57 : Dâng lí do đến cửa
Năm Sơ Bình thứ hai, 191 sau công nguyên.
Viên Thiệu dùng kế của Phùng Kỷ ngầm hẹn Công Tôn Toản cùng mưu đồ Kí Châu của Hàn Phức, Toản đồng ý dẫn binh Nam hạ, Hàn Phức sợ hãi xin Thiệu chi viện, Thiệu nhân cơ hội đoạt lấy đất của hắn. Chờ quân lính của Công Tôn Toản đến, Thiệu lật lọng, không giữ lời hứa, dẫn quân chống cự. Kể từ đây, Thiệu Toản trở mặt!
Tôn Kiên mang ngọc tỷ đến đầu nhập Viên Thuật, Thuật thu nạp. Lúc này hơn mười vạn sơn tặc Hắc Sơn đánh cướp Đông Quận. Kiên bảo Thuật đem quân đi đánh dẹp, Thuật bèn không chịu, Kiên lại khuyên can Thuật, giặc cướp vơ vét được nhiều, tài sản rất lớn, tướng quân sao không thu lấy? Thuật lấy cớ lương thảo không đủ đế từ chối. Kiên liền khuyên Thuật Kinh Châu giàu có, có thể cử sứ giả đến Kinh Châu mượn lương, Thuật mới nghe theo.
…………………………
Nhìn chung ta đã biết Vệ Trọng Đạo vì sao kết hôn với Văn Cơ được một năm thì ngỏm rồi, loại thư sinh dòng dõi Nho học như Vệ Trọng Đạo gặp phải nhịp điệu như thế này mà có thể gắng gượng được một năm thì thân thể xem như khỏe mạnh lắm rồi, hơn nữa chuyện này không thể nói ra được, ta phỏng đoán là hắn hộc máu đến chết trong tình trạng kiềm nén, phiền muộn, đau lòng, hối hận không kịp như thế này. Xem như ta đã hiểu vì sao loại thổ dân như Tả Hiền Vương của Hung Nô muốn nạp Văn Cơ làm vương phi rồi, ta phỏng đoán là bọn họ thích kiểu như thế này. Nhìn chung ta cũng hiểu được vì sao người không màng lễ nghĩa như Tào Tháo lại bỏ ra số vàng lớn để chuộc Văn Cơ nhưng lại không cưới nàng ta làm thiếp mà nhường cho bộ hạ cưới làm vợ rồi …
Trời ơi! Chân tướng của lịch sử sao lại tàn khốc thế này? Ta ngày ngóng đêm trông, vào sinh ra tử, việc xấu nào cũng làm nhưng lại cưới phải một cô nàng do thiên sứ và ác ma hợp thành về làm vợ, nàng như thế này cuộc đời ngày sau của ta phải sống sao đây? Mà thôi, ta cứ lặng lẽ mà bỏ đi là được rồi, ta muốn làm một người đàn ông không nhà … (*-*!)
“Đại nhân, cuối cùng cũng tìm được ngài, tướng quân Viên Thuật, Viên đại nhân cử sứ giả đến đang ở trong phủ chờ ngài!” Khoái Việt chạy đến nỗi mồ hôi đầy đầu đến bên cạnh nói với ta.
Hu hu hu hu hu hu ~ Viên Thuật ngươi là thằng mắc dịch, ta muốn bỏ nhà ra đi ngươi lại phái một thằng sứ giả mắc dịch tới, như vầy là sao!
Về đến phủ, sau khi nói mấy câu khách sáo với sứ giả mới bước vào vấn đề chính.
“Trần đại nhân, chúa công ta muốn thảo phạt sơn tặc Hắc Sơn, nhưng lương thảo không đủ, muốn mượn một ít quân lương của Trần đại nhân. Sớm đã nghe Trần đại nhân là người nhân nghĩa anh minh, chính là trụ cột của đại Hán, chúa công ta tiêu diệt giặc cướp để an dân, trợ giúp xã tắc chính là việc làm trung nghĩa, đại nhân nhất định sẽ không chịu chậm chân hơn người khác đâu nhỉ?”
Mẹ nó! Mượn lượng sao? Là Lưu Bị mượn Kinh Châu mượn xong không trả chứ gì? Tâng bốc ta mấy câu, dùng lời nói chặn đường lui thì nghĩ rằng sẽ mượn được lương thực của ta sao? Ngươi cho rằng ngươi là Gia Cát Lượng có thể nói người sống thành người chết sao?
“Công Lộ huynh (Viên Thuật) quả thật chính là trụ cột của xã tắc đại Hán ta, là ngọn núi của triều đình, là tấm gương của chúng ta, việc đại nghĩa thế này Trần mỗ sao có thể chịu chậm chân hơn người khác”. Thấy mặt mày sứ giả ngập tràn hạnh phúc, ta cười thầm trong lòng, ta đang đùa giỡn với ngươi cho vui, khiến ngươi lên đến đỉnh mới cho ngươi rơi xuống đáy vực, nhất định rất sướng đây? “Nhưng mà Kinh Châu còn nhiều nạn dân, ta nghĩ trên đường đến Kinh Châu sứ giả đã thấy rồi. Tuy nói Kinh Châu chính là vùng sản xuất lương thực nhưng dẫu sao cũng có hạn. Những nạn dân này không tham gia sản xuất, chỉ biết ăn uống, không thỏa mãn thì bọn họ lại làm loạn. Ta hiện giờ còn định đến nơi khác thu mua lương thực với giá cao!” Mặt sứ giả bắt đầu biến thành trái khổ qua, hì hì, tiếp tục đùa giỡn với ngươi “Tất nhiên, Công Lộ huynh muốn diệt giặc cướp an dân, ta sao có thể không góp sức ủng hộ”. Ô, sắc mặt lại từ trắng chuyển sang đỏ rồi “Lần tới khi Kinh Châu ta đến nơi khác mua lương thực sẽ thay Công Lộ huynh mua một lượng lớn, xin quý sứ giả chuyển lời giùm ta, bảo Công Lộ huynh sớm chuyển tiền mua lương thực đến, không thể để lỡ thời cơ mua lương thực lần tới!”
Sắc mặt của sứ giả đã trở nên cực kỳ khó coi, nghiến răng nói, “Tiểu sứ nhất định sẽ nói lại!”
“Ha ha, đa tạ, người đâu tiễn khách!”
……
Sau khi Khoái Việt đi khỏi, Khoái Việt mới tỏ vẻ lo lắng hỏi ta “Đại nhân, đối đãi với sứ giả của Viên Thuật như vậy có ổn không?”
“Chính là không ổn mới tốt! Ta lại hi vọng lòng dạ của tên sứ giả vừa rồi hẹp hòi chút, tốt nhất là sau khi trở về kích động chút thị phi. Tính khí của Viên Thuật có thể gắt gỏng chút, tốt nhất là xem thường ta, phái người đến dạy bảo ta!”
“Chẳng lẽ đại nhân muốn …?”
“Kinh Châu quá nhỏ, đã không còn không gian để phát triển nữa rồi! Nạn dân cứ mỗi ngày lại đông thêm, còn không nghĩ chút biện pháp thì sớm muộn gì cũng xong đời! Ta trước giờ luôn khổ nỗi không có lí do, hiện giờ Viên Thuật tự mình đưa lí do đến tận cửa, chẳng lẽ ta còn đẩy ra ngoài sao?”
“Đại nhân cao kiến!”
“Ngươi gửi công văn cho Văn Sính, bảo hắn thời gian này tăng cường phòng ngự, e là Nam Dương sẽ nhanh chóng biến thành nơi thị phi!”
“Vâng thưa đại nhân!”
Viên Thuật ơi Viên Thuật, hi vọng lòng dạ ngươi hẹp hòi như trong lịch sử ghi lại, là người có thù tất báo! Come on baby! Đến trả thù ta, đến ngược đãi ta đi! Ta muốn phát tiết phiền muộn do Văn Cơ mang đến lên người ngươi!
………………………………
“Đại nhân, Trần Bình không những không cho mượn lương còn sỉ nhục tiểu nhân, ti chức dùng thân phận sứ giả của đại nhân đến gặp hắn, như vậy không phải là đang làm nhục đại nhân sao?”
Viên Thuật nghe xong nổi giận “Cái gì? Tên Trần Bình nói thế nào?”
“Trần Bình nói thà phát lương thực cho nạn dân cũng không đưa cho đại nhân, đại nhân muốn thì đem tiền tới mua!”
“Tức chết ta rồi, thằng nhóc Trần Bình khinh người quá đáng!”
Tôn Kiên ở bên cạnh nhân cơ hội đá đểu, “Không sai, Trần Bình chẳng qua chỉ là một tên nhà giàu mới nổi mà thôi, đại nhân bốn đời tam công, thân phận quý trọng đến mức nào, hỏi mượn lương hắn chính là xem trọng hắn! Hắn đã không coi trọng như vậy, đại nhân cứ việc dạy dỗ bọn dân không biết lễ giáo này!”
Lời của Tôn Kiên lại khiến Viên Thuật bình tĩnh lại, vẻ mặt giễu cợt nhìn Tôn Kiên “Văn Đài muốn mượn sức của ta để báo thù Trần Kinh Châu sao?”
Tôn Kiên bất chợt thầm trách bản thân quá vội vàng, sau đó chỉ có thể chống đỡ tới cùng “Không sai, Kiên hận Trần Bình thấu xương, muốn mượn sức của đại nhân thảo phạt hắn! Nhưng việc Trần Bình khinh thường đại nhân cũng là sự thực, Trần Bình đã có thể nhân lúc Kiên không chuẩn bị mà cướp đất của Kiên, sau này e là cũng sẽ đối đãi với đại nhân như vậy, đại nhân sao lại không tiên hạ thủ vi cường? Hơn nữa Kinh Châu là vùng đất đai màu mỡ, đoạt được thì không phải lo thiếu lương thực, có lợi ích lớn cho đại nghiệp sau này của đại nhân, chẳng lẽ đại nhân không muốn bước lên cao thêm một bước?”
Viên Thuật suy nghĩ cẩn thận lời nói của Tôn Kiên : “Trần Bình đã không đặt ta vào mắt, ngày sau tất sẽ cản trở đại nghiệp của ta, hơn nữa Kinh Châu giàu có như thế, không đoạt lấy sao xứng đáng với bản thân? Tôn Kiên anh dũng thiện chiến, lần trước thua Trần Bình là do một mình chống lại nhiều người, hơn nữa còn hận Trần Bình thấu xương, phái hắn tấn công Kinh Châu tất sẽ liều chết mà đánh! Nhưng Tôn Kiên vẫn không đáng tin … cứ để hắn làm tiên phong, chủ tướng để Trương Huân làm là được! Hừ, Trần Bình, ta sẽ cho ngươi biết hậu quả của việc xem thường ta!
Truyện khác cùng thể loại
60 chương
26 chương
123 chương
100 chương