Dày mặt đen lòng

Chương 54 : Dẫn họa về đông

Sắc mặt Sa Ngộ Tĩnh dài ra đầy phiền muộn, hắn trở về báo cáo, “Đại nhân, thuộc hạ vô dụng, không thể tìm được Tôn Kiên ! Nhưng thuộc hạ hoài nghi Tôn Kiên không hề chạy vào rừng, nghe Thái Sử Từ tướng quân nói Tôn Kiên trúng một mũi tên, đáng lẽ phải để lại vết máu nhưng thuộc hạ lần theo vết máu chỉ tìm thấy Hàn Đương”. Nói đến đây hắn bèn liếc nhìn Hàn Đương đang nằm trên mặt đất rồi nói tiếp, “Hơn nữa trước đó quá nhiều binh lính của thuộc hạ tiến vào, dấu vết mà kẻ chạy trốn để lại bị phá hoại nặng nề cho nên …” “Ha ha ha ha ha ha ~ Các ngươi muốn bắt được chúa công ta chỉ là mơ mộng hão huyền mà thôi!” Nghe đến đây Hàn Đương mới thở phào một hơi, hiển nhiên Trình Phổ đã trốn thoát thành công, bản thân mình cũng chẳng còn gì phải bận lòng ! Thằng chó, tướng quân bại trận mà cũng bày đặt hung hăng, bố mày đã từng xem phim Top mười cực hình đời Mãn Thanh do Ông Hồng đóng, bố sẽ không ngại thực hiện một lượt trên người mày đâu. “Hàn tướng quân, ta nghĩ nếu ta hỏi ngươi tung tích của Tôn Kiên ngươi cũng sẽ không trả lời đâu nhỉ ?” “Hừm !” “Không sao, con người ta đây rất thích thử thách, nếu như ngươi nói ra quá nhanh thì ta sẽ cảm thấy không thú vị ! Ta trước đây từng nhìn thấy một vài phương pháp bức cung nên muốn thử xem hiệu quả ra sao. Ngươi nhất định phải kiên trì, ta hi vọng có thể thử mỗi loại một lần, đừng làm ta thất vọng nhé !” “Cứ việc thử, bố mày mà rên một tiếng thì không phải họ Hàn !” “Rất tốt, nhất định sẽ thỏa mãn yêu cầu của ngươi ! Người đâu, dựng lều cho ta, nấu một chậu nước, vót mấy mươi que tre, không có tre dùng gỗ cũng được. Ngoài ra tìm cho ta một ít kiến lửa, ong mật gì gì đó, với một lọ mật ong, không có mật ong thì lấy đường cũng được, thêm mấy con cừu, đúng rồi, có chuột thì bắt tới đây cho ta, đều phải còn sống cho ta !” Mọi người xung quanh nghe xong toàn thân đều run lên. Thứ sử đại nhân muốn làm gì đây ? Quá ác độc đi thôi ? Ruột gan Hàn Đương đã hơi co giật, da đầu ngứa ngáy, giọng hơi run run hỏi, “Ngươi … ngươi muốn … muốn làm gì ?” “Vừa rồi ta không phải đã nói rất rõ rồi sao ? Ta nhớ ngươi hình như cũng đồng ý rồi mà ? Ta rất tôn trọng ý kiến của ngươi !” “Trần đại nhân, sĩ khả sát bất khả nhục, ngươi … ngươi cứ trực tiếp giết chết ta đi !” Ồ, bây giờ biết gọi ta là Trần đại nhân rồi sao ? Không phải ngươi rất trâu bò sao ? Cứ ngoan cố tiếp đi ! “Ta chưa từng sỉ nhục ngươi mà! Không nghe thấy ta còn kêu bọn họ dựng lều sao ? Chính là vì không muốn để bọn họ nhìn thấy bộ dạng đau khổ của ngươi đó ! Ngươi cũng đừng kêu giết đi giết ngồi gì cả, trời cao có đức hiếu sinh, con người ta không thích làm tổn thương đến mạng người đâu !” Sau khi Hàn Đương nghe thấy lời trêu đùa của ta đã cực kì tuyệt vọng, Trần Bình ngươi đã muốn đùa chết ta thì ta cũng không để ngươi như ý, “Hì hì, xem ra ngươi sẽ không bỏ qua cho ta, không biết người ta nếu không còn lưỡi thì còn có thể nói được nữa không ! Ách !” Một dòng máu tươi từ trong miệng Hàn Đương chảy ra. Ngươi trâu bò ! Ngươi tàn nhẫn ! Ta bội phục ngươi ! Lại dám cắn đứt lưỡi mình “Người đâu, đem hắn xuống, tìm đại phu cầm máu trị thương cho hắn !” Hàn Đương đã ra nông nỗi này, hứng thú của ta giờ cũng nhạt đi. Nhìn chiến trường tan hoang, trong lòng bỗng nảy sinh cảm xúc, lần này xem như là lần đầu tiên ta chỉ huy chiến đấu (Diệt giặc cướp không tính, hơn nữa cũng không phải tự mình chỉ huy), tuy tiêu diệt hết quân đội của Tôn Kiên nhưng là do dựa vào ưu thế tuyệt đối về binh lực mà phục kích, cuối cùng lại để cho Tôn Kiên chạy thoát, mưu kế và trình độ chỉ huy của mình có phải thật sự rất gà mờ không ? Mà thôi, cứ xem như một lần diễn tập quân sự là được, không ai trời sinh ra đã biết đánh trận. Ánh bình minh mọc lên ở phương Đông, trải qua một đêm xử lí, Khoái Việt đã báo kết quả của cuộc chiến này lên, “Đại nhân, trong trận chiến này ta đã tiêu diệt tất cả hơn hai vạn một ngàn quân của Tôn Kiên, trong đó bắt sống sáu ngàn tám trăm ba mươi lăm người. Quân ta hi sinh ba ngàn bốn trăm mười hai người, bị thương bốn ngàn ba trăm năm mươi ba người, trong đó chín trăm hai mươi sáu người tàn phế, không thể tiếp tục chiến đấu !” Giết địch một vạn thương vong hai ngàn, trận này dù ta đánh thắng nhưng lại tổn thất thảm trọng đến thế, chết hơn ba ngàn tàn phế gần một ngàn, phải tốn bao nhiêu tiền trợ cấp và bồi thường đây ? Chẳng trách triều đại nào của Trung Quốc cũng đều ra sức cầu hòa và miễn chiến, cứ thêm vài lần đại chiến như thế này e là ta thật sự phải đến doanh trại ăn cơm, cùng binh lính đồng cam cộng khổ. Ta thật muốn đánh thổ hào để chiếm ruộng đất ! Loại mua bán không vốn này làm vài lần là phát tài liền ! Mà thôi, không nên tham lam loại lợi ích ngắn hạn này, làm hai ba lần thì mười tám lộ chư hầu sẽ đến thảo phạt ta mất ! Huống chi ta cũng là một thổ hào lớn ! Ài, phải làm sao mới càng đánh càng giàu đây ? Cách cướp bóc của chủ nghĩa thực dân đế quốc và dân tộc du mục của các nước bạn dường như đều không ổn, dẫu sao hiện giờ là nội chiến … “Đại nhân, đại nhân ! Ngài không sao chứ ?” Khoái Việt thấy ta nghe báo cáo nghe đến thất thần mới ở bên cạnh nhắc nhở. “Ồ không sao, chỉ là cảm thấy đau lòng cho những binh lính hi sinh và tàn phế mà thôi”. Đệch ! Dám cắt đứt dòng suy nghĩ về chiến lược vĩ đại của ta, mà thôi, để sau này nghĩ tiếp “Lúc nãy nói tới đâu rồi ?” Khoái Việt còn thật sự tưởng rằng ta đau lòng vì những binh lính chết trận và tàn phế nên vội an ủi, “Đại nhân, chiến tranh sao có thể tránh khỏi tổn thất, chỉ cần chúng ta chiến đấu vì công lý chính nghĩa thì những binh lính đó chết cũng có ý nghĩa ! Đại nhân không cần phải đau lòng như vậy !” Sau đó thấy ta gật đầu ra vẻ đồng ý mới nói tiếp “Không biết những tù binh này xử lí thế nào ?” Việc này cũng cần phải hỏi sao, cho đi đào mỏ sửa đường là được ! Chờ đã, không nên làm như vậy, người có được lòng dân mới có được thiên hạ, ta muốn mua lấy lòng dân làm cơ sở cho việc phát triển về phía Giang Đông trong tương lai ! Nhân tiện cũng làm tổn hại chút danh dự của Tôn Gia, để bọn họ sau này khó có thể đặt chân ở Giang Đông “Đưa ta đi xem thử, ta có lời muốn nói với bọn họ !” Đến nơi giam giữ tù binh, ta lập tức lạnh xương sống ~ Sát khí ~ Sát khí thật nặng nề ~ Nếu ánh mắt có thể giết người thì hiện giờ ta nhất định bị đâm thủng cả ngàn lỗ. Các ngươi có cần phải dùng ánh mắt muốn giết người này nhìn chằm chằm vào ta không ? Ta chưa từng hãm hiếp mẹ các ngươi mà ! Điều chỉnh lại mạch suy nghĩ, lát nữa nhất định phải nói cho các ngươi dao động, nhất định phải nói cho các ngươi xấu hổ, nhất định phải khiến các ngươi muốn độn thổ cho xong, nhất định phải khiến thù hận đối với ta chuyển lên mình Tôn gia. “Các huynh đệ già trẻ của Giang Đông, ta biết các ngươi hiện giờ rất hận ta, hận ta đã giết chết biết bao đồng đội, anh em và bạn bè của các ngươi ! Nhưng, điều này là do các ngươi tự chuốc lấy ! Vì sự ngu xuẩn của các ngươi, cam lòng để cho hạng người tự tư tự lợi, không biết trên dưới, vong ân bội nghĩa, đê tiện vô sỉ như Tôn Kiên lợi dụng, khiến ta mất đi biết bao anh em, bọn họ hoàn toàn chẳng cần phải chết ! Từ tận đáy lòng ta rất căm hận đám ngu xuẩn các ngươi ! Nhưng lí trí lại nói với ta rằng ta không nên hận các ngươi bởi vì các ngươi cũng rất bất hạnh, các ngươi cũng chỉ là vật hi sinh của tên tiểu nhân bỉ ổi Tôn Kiên mà thôi ! Trận chiến này hoàn toàn không cần phải xảy ra nhưng chính vì dã tâm của tên thất phu Tôn Kiên mới khiến cho huynh đệ Kinh Châu và Giang Đông tàn sát lẫn nhau, khiến chúng ta lâm vào cảnh thù hận lẫn nhau !” Lau đi hai giọt nước mắt, hình như hơi khô thì phải, lại quên mang dụng cụ rồi ! “Tục ngữ có câu : Oan gia nên giải không nên kết ! Ta không hi vọng mọi người tiếp tục bị vướng vào thù hận hoàn toàn không đáng như thế này, bởi vì như vậy chỉ làm cho tên tiểu nhân Tôn Kiên trốn trong bóng tối cười thầm ! Chúng ta hãy quên đi trận chiến này, quên đi thù hận mà sống cuộc sống của chính mình , ta sẽ không tiếp tục truy cứu tội nối giáo cho giặc của các ngươi nữa. Ngày mai ta sẽ cho người đưa các ngươi về Giang Đông !” Hì hì, mục tiêu của hận thù đã thay đổi ! Tôn gia, không cần phải cảm ơn ta, các ngươi cứ từ từ mà thưởng thức cảm giác bị thù hận nhấn chìm đi ~ Ha ha ha ha ha ha ~