Đạo

Chương 452 : Ly hương, hướng Trung Châu(hạ)

Triệu quốc biên cảnh. Ba gã tu sĩ đứng ở nơi này, sắc mặt nặng nề, lộ vẻ bất cam. Cầm đầu là một gã lão giả phát ra khí tức suy yếu, già nua tiều tụy đang ngồi xếp bằng. Giờ phút này hai mắt khép hờ, nếu không phải cơ thể mơ hồ phát ra một tia dao động thì đã giống như thây khô thông thường. - Các ngươi không cam lòng? Đôi môi khô quắt khẽ nhúc nhích, lão giả mở miệng, mấy người phía sau cung kính khom người, cũng không có mở miệng. Một lúc sau. Trong đó có một gã tu sĩ dáng người nhỏ gầy, toàn thân bao phủ hắc bào tiến lên từng bước, kính cẩn quỳ xuống: - Sư tôn, một thân tu vi của đệ tử đều nhờ sư tôn ban cho. Năm đó trêu chọc đại địch, vì bảo vệ Quỷ Vương tông ta vô sự, sư tôn làm như vậy, đệ tử trong lòng cũng không oán hận nửa lời. - Chư vị sư huynh, xin đừng như thế, cục diện hôm nay như vậy, chính là do sư đệ gây tội thì phải chịu tội, chẳng trách người khác. Hắc Thiên giọng điệu chua sót, ai có thể nghĩ đến, năm đó hai đại Nguyên Anh tu sĩ ra tay, vậy mà vẫn để tu sĩ tiểu bối kia đào thoát. Lúc này hắn quay về, tu vi thông thiên, trong một ngày đồ diệt Mộc gia. Mặc dù Quỷ Vương tông thực lực vượt xa Mộc gia rất nhiều nhưng sư tôn lại quyết định để cho hắn tiến đến tạ tội, hắn thật sự không cam lòng. Đúng như hắn nói không có sư tôn năm đó ra tay, hắn đã sớm chết trong miệng ác quỷ, sao có thể sống đến hôm nay. - Sư tôn! Quỷ Vương tông ta bốn gã Nguyên Anh tu sĩ, tu vi của ngài lại càng đạt được Nguyên Anh hậu kỳ, ẩn nhẫn nhiều năm tại Nam Chiếu tiểu quốc cũng thì thôi, chẳng lẽ lại để tam sư đệ lấy cái chết tạ tội để xin Tiêu Thần kia khoan dung? - Nghĩ đến Mộc gia kia, lão tổ Mộc Hiển Linh bất quá Nguyên Anh trung kỳ tu vi, Tiêu Thần có thể hủy diệt Mộc gia chưa hẳn đã là đối thủ của Quỷ Vương tông. Việc này xin sư tôn hãy nghĩ lại chớ để sư đệ vô tội uổng mạng. Người mở miệng chính là Quỷ Vương tông tông chủ, tu vi Nguyên Anh trung kỳ, con mắt u lục, chàn đầy ý niệm không cam lòng. - Đại sư huynh nói có lý, mong sư tôn nghĩ lại. Quỷ Vương tông Đại trưởng lão, đứng hàng thứ thứ hai, tính khí từ trước đến nay cẩn thận, hiện giờ mở miệng, sắc mặt cực kỳ ngưng trọng. Sư huynh đệ ba người từ nhỏ được sư tôn nhặt về, khổ tu đại đạo, cùng đạt Nguyên Anh cảnh giới, tình cảm thâm hậu, ngoại nhân sao có thể lý giải? Lão giả cầm đầu, đạo hiệu Thần Quỷ, bốn trăm năm khai sáng Quỷ Vương tông nhất mạch, lai lịch thần bí khó đoán. - Trong lòng các ngươi nghĩ như vậy vi sư cũng có thể đoán được, chắc là cảm thấy được Quỷ Vương tông ta thực lực mạnh mẽ, không cần đem Tiêu Thần kia để ở trong mắt, phải không? Quỷ Vương tông chủ ba người ngậm miệng không nói, dù chưa mở miệng cũng mặc nhận. Thần Quỷ lắc đầu, khuôn mặt già nua lộ ra vẻ chua xót, thở dài nói: - Nếu làm đúng như vậy, các ngươi nghĩ lão phu hôm nay sẽ để Hắc Thiên tiến đến xin được trị tội, mặc người giết sao? - Khi Tiêu Thần đồ diệt Mộc gia thì từng có hai đạo khí tức phóng lên cao mà chém giết. Một là ma khí, phải biết là trong truyền thuyết có nói Mộc gia nuôi ma vật, một đạo khác tất nhiên là Tiêu Thần này. - Chỉ cần một trong hai đạo khí tức này đã hơn xa tưởng tượng của chúng ta, diệt sát Nguyên Anh tu sĩ chúng ta, dễ dàng như lấy đồ trong túi! Nhị đệ tử hoảng sợ ngẩng đầu, trên mặt tràn đầy vẻ khiếp sợ, việc này bọn hắn lần đầu nghe nói. - Sư tôn, chẳng lẽ kia Tiêu Thần tu vi đã đạt tới Nhân Giới đỉnh? Giọng nói run rẩy ẩn hàm sự kinh hoàng. Quỷ Vương tông tông chủ cùng Hắc Thiên bọn họ đều trợn mắt khó tin. Thần Quỷ chậm rãi gật đầu, đôi mắt ảm đạm mở ra, đáy mắt chớp hiện tinh quang. - Công đạt Bất Trụy, Nhân Giới đỉnh, tung hoành ngang dọc, ai dám không theo! Này Tiêu Thần, hiện giờ đã có tu vi tung hoành Nhân giới, Quỷ Vương tông ta có thể nào ngăn cản được. Hôm nay, lão phu mang các ngươi cùng nhau tiến đến, để Hắc Thiên xin được trị tội, chính là muốn cấp cho hắn một đường sinh cơ. Nếu là vạn nhất. . . Tiêu Thần đem Hắc Thiên diệt sát, bọn ngươi trong lòng cho dù oán hận, cũng phải chôn sâu đáy lòng, nếu không Quỷ Vương tông ta, vong rồi. Nói xong, Thần Quỷ lắc đầu, khuôn mặt chua sót. Tu đạo đến nay, xấp xỉ sáu trăm năm, đạt Nguyên Anh hậu kỳ. Nhưng người này, bảy năm trước rời đi mới chưa Kết Đan, hiện giờ trở về, đã là Nhân gian đỉnh. Chênh lệch như vậy còn gì nói. Quỷ Vương tông tông chủ, Đại trưởng lão, Hắc Thiên ba người im lặng không nói, đối mặt nhìn nhau tất cả đều nhìn ra vẻ khiếp sợ của nhau. Vào thời khắc này, Thần Quỷ bỗng nhiên đứng dậy, thần sắc kính cẩn khom người chào đón. - Quỷ Vương tông Thần Quỷ, cầu xin Tiêu Thần tiền bối hiện thân gặp mặt. Thanh âm khàn khàn, cộng thêm pháp lực mười dặm cũng có thể nghe thấy. Tu Chân Giới tu vi tối thượng, nếu không phải thầy trò thì cường giả vi tôn. Lát sau, ở mấy trượng phía trước bốn người không gian chợt gợn sóng, hiện lên thân ảnh một gã thanh sam tu sĩ, giờ phút này nhíu mày nhìn tới. Thuấn di. Chứng kiến thần thông như vậy, đám người Thần Quỷ sắc mặt càng thêm kính sợ. - Lấy tu vi của ngươi, làm sao nhận ra khí tức của bổn tọa? Tiêu Thần mở miệng, trong mắt ẩn lệ mang. Uy áp nhàn nhạt tràn ra, không gian giống như ngưng kết lại không thể ngăn cản. Thần Quỷ sợ hãi. - Tiêu Thần tiền bối chớ hiểu lầm, lão phu tu luyện Quỷ đạo có một thần thông, thi triển ra, cảm ứng cực kỳ mẫn tuệ, cho dù tu vi vượt qua rất nhiều, tới gần cũng có thể phát hiện. Còn đây là thần thông pháp quyết kia, tiền bối hoài nghi, có thể nghiệm chứng. Nói xong lấy trong túi trữ vật ra một mai ngọc giản ném tới. Tiêu Thần thần thức đảo qua, đem thu vào trong tay, đáy mắt hiện lên vài phần khác thường, sắc mặt dịu xuống. Thần Quỷ thấy thế trong lòng an tâm một chút: - Thầy trò ta bốn người đợi tiền bối đến đã mấy ngày. Tiểu đồ năm đó nhận ân huệ của người, người đó coi đây là cái cớ muốn hắn ra tay bất lợi đối với Tiêu Thần tiền bối. Hôm nay, Thần Quỷ tự mình đem đến, tùy ý tiền bối xử lý, tử sinh bất luận! Lời nói như đinh đóng cột, giọng điệu có chút thành khẩn. Hắc Thiên Đạo Nhân, trong lòng chua sót, lại không giám oán thán. Sự việc ở Tiêu thành năm đó, chẳng thể trách người khác, đất khách ở chung, nếu là hắn thì hắn cũng sẽ không bỏ qua cừu địch năm đó. Đây là “tự gây nghiệt, sao có thể sống”??? Quỷ Vương tông tông chủ, Đại trưởng lão lộ vẻ không đành lòng, trong ống tay áo, thủ chưởng nắm chặt. Ánh mắt Tiêu Thần dừng ở trên người Hắc Thiên nhíu mày. Năm đó Tiêu thành, Huyết Quỷ phệ thể, hắn vẫn chưa quên. Nhưng giờ phút này nhìn tu sĩ trước mắt sắc mặt tái nhợt, trong lòng hắn sát niệm đã dần tán đi. Diệt sát người này, Quỷ Vương tông tu sĩ không dám biểu lộ nhưng trong lòng tất nhiên tràn ngập hận ý, như vậy liền kết xuống thù hận. Trừ phi Tiêu Thần hôm nay đem thầy trò bốn người toàn bộ lưu lại, nếu không rất có khả năng sinh ra mầm mống tai họa cho Tiêu gia. Còn nữa, cho dù hắn ra tay chém giết bốn người, chẳng lẽ lại đem cả Quỷ Vương tông huyết tẩy, làm ra vô tận sát nghiệt. Hiện giờ, hai tay của hắn dính đầy máu tươi, nếu là có thể, Tiêu Thần tình nguyện buông tay. - Tiêu Thần quay về cố hương, trên người sát nghiệt đã nặng, giờ phút này không muốn tiếp tục lấy tánh mạng người ta. Nhưng năm đó ngươi từng ra tay tổn thương ta, thù này ta cũng cần đòi về. Thanh âm hạ xuống, ống tay áo vung lên, Hắc Thiên Đạo Nhân sắc mặt nháy mắt trắng bệch, miệng kêu lên một tiếng, ngửa mặt phun ra huyết kiếm, hơi thở uể oải. Nhưng giờ phút này, Hắc Thiên Đạo Nhân lại cảm kích vô cùng, miễn cưỡng đứng dậy thi lễ, kính cẩn lui ra. Thần Quỷ trong lòng nhẹ nhõm, xem ra hôm nay ván này thành công. Nếu che dấu né tránh, ngược lại có thể chọc người này tức giận tánh mạng đã không còn. Tiêu Thần sắc mặt bình tĩnh, thản nhiên nói: - Sau ngày hôm nay, chúng ta không còn ân oán. Nói xong từng bước đi ra, không gian gợn sóng, thân ảnh biến mất. - Chớ ở trước mặt bổn tọa giở trò khôn vặt đó, nếu ta muốn cũng có thể đem bọn ngươi toàn bộ diệt sát. Thanh âm bình thản, truyền vào trong tai, lại làm cho Thần Quỷ kia thân thể cứng ngắc, mồ hôi lạnh nháy mắt làm quần áo sũng nước. Một lúc sau. Thần Quỷ kính cẩn khúm núm, hướng hư không kính cẩn thi lễ, trầm giọng nói: - Thần Quỷ cảm ơn Tiêu Thần tiền bối bỏ qua tánh mạng tiểu đồ, từ nay tới trăm năm sau, Quỷ Vương tông ta sẽ chiếu cố Tiêu gia để báo đáp. Thanh âm phiêu tán, không người đáp.