Đạo

Chương 453 : Bắc Nguyên thành

Bất Trụy tu sĩ nắm giữ không gian chi lực, thuấn di về phía trước với tốc độ vượt xa tưởng tượng của thường nhân. Thuấn di mặc dù nhanh chóng, đối với nguyên thần pháp lực tiêu hao cũng không ít, nếu không cần thiết, mặc dù với tu vi của Bất Trụy cũng rất ít dùng phương pháp này di chuyển. Tiêu Thần dùng thuấn di thoát khỏi Triệu Quốc ,liền thu liễm khí tức khống chế pháp bảo tiến về phía trước. Bảo vật này là Mục Huyền Thiên dùng để chạy trốn, tốc độ chạy trốn cục nhanh, không kém gì Bất Trụy tu sĩ bình thường, lấy pháp lực thúc giục cực kì dễ dàng. Giờ phút này Tiêu Thần xếp bằng trên bảo vật giữa không trung gào thét tiến về phía trước, tu sĩ bình thường cảm giác được khí tức phía sau sắc mặt đại biến , rối rít lẩn tránh không ai dám ngăn trở nửa điểm. - Nguyệt vũ rời đi, giờ phút này nhất định ở Trung Châu, nhưng mình không biết phương hướng, thật là khó nhọc. Trung Châu rộng lớn, muốn tìm một người đúng là như mò kim đáy biển. Tiêu Thần nhíu mày, lộ vẻ suy nghĩ. - Xuất thủ một một lần duy nhất, lão già liền đem Ngu Cơ mang đi, người này lại hiện thân là thầy tướng số, hét một tiếng,toàn bộ Triệu quốc phong vân biến sắc, năng lực như vậy, đích thị là bất trụy tu sĩ không thể nghi ngờ. Lão già này rất có khả năng là kẻ mạnh một phương, thế lực có thể có được Bất Trụy tu sĩ như thế, ở Trung Châu tất nhiên cũng không phải hạng người vô danh chỉ cần hỏi thăm một chút là thu hẹp được phạm vi điều tra. Sắc mặt Tiêu Thần dãn ra, mức độ khó khăn đã giảm đi rất nhiều. Gần nửa ngày sau. Một tòa thành trì xuất hiện, Tiêu Thần cách thành còn có hơn mười dặm, liền hạ xuống tại một nơi trong rừng rậm, thi triển Liễm Khí Thuật, đem tu vi bảo trì ở Kim Đan cảnh giới, mặc dù không thấy được cũng có thể tránh phiền phức không cần thiết. Cất bước mà ra, bước lên độn quang tiến về phía trước, tốc độ không hề gây chú ý. Trước mặt là thành trì mang tên Bắc Nguyên, vị trí địa lý chẳng hề ưu việt, xung quanh cũng không linh mạch, các tông môn cũng không chiếm chỗ này. Nhưng thành này cũng phát triển mạnh, tu sĩ lui tới số lượng rất nhiều Ở trong thành có một tòa thượng cổ truyền thống trận, có thể truyền tống đến thẳng biên giới Trung Châu. Loại truyền tống trận như vậy , toàn bộ đại lục còn lại có thể đếm được trên đầu ngón tay, Bản lĩnh của tu sĩ lúc đó hơn xa rất nhiều so với bây giờ. Đi tới không trung Bắc Nguyên thành, độn quang như thoi đưa lui tới nhưng chỉ ở cách ngoài thành thị mười dặm nếu không có việc gấp phần lớn tu si sẽ hạ xuống đi bộ vào thành để bày ra sự kính trọng với thế lực chủ thành để tránh khỏi trêu trọc gây ra phiền toái. Hơn mười dặm khoảng cách với tu sĩ mà nói bất quá chỉ một lát là tới. Trước thành có tu sĩ duy trì trật tự, tu sĩ theo thứ tự tiến vào cần giao nộp linh thạch. Tiêu Thần nhíu mày khẽ lắc đầu đứng vào giữa các tu sĩ. Nếu bại lộ tu vi mặc dù có thể trực tiếp vào thành nhưng cũng sẽ bị nhìn chăm chú điểm ấy trong lòng hắn không thích. Tu chân giới , điệu thấp mới là quan điểm chính , một vị dương bá đạo không chỉ làm lòng người sinh ghét lại càng vô cùng có khả năng trêu chọc tới tai vạ. Lấy tu vi Tiêu Thần tuy rằng không sợ nhưng cũng không muốn chen ngang. Đi tiếp, phía sau mấy người nói chuyện với nhau khiến Tiêu Thần chú ý, thoáng do dự xoay người ôm quyền cười nói: - Xin chào chư vị đạo hữu nghe đạo hữu nói chuyện với nhau thì chính là từ Trung Châu mà đến? Giọng điệu ôn hòa mặt lộ ý cười. Phía sau vài tên tu sĩ , tu vi tất cả đều ở Kim Đan cảnh giới, cầm đầu một gã nam tử khôi ngô tu vi kim đan hậu kì, hiển nhiên là thủ lĩnh của mấy người này Giờ phút này Tiêu Thần mở miệng mấy người trên mặt tất cả đều sinh ra đề phòng dù sao đối với tu sĩ mà nói nếu không quá cần thiết sẽ không cùng với tu sĩ xa lạ bắt chuyện nếu không rất dễ làm người không thích. Nhưng Tiêu Thần giọng điệu ôn hòa, đôi mắt trầm ổn làm cho người ta an tâm. Tu sĩ cầm đầu kia thoáng chần chờ rồi vẫn ôm quyền nói: - Lời đạo hữu nói không sai chúng là đều là tu sĩ Trung Châu giờ phút này là vì thông qua Bắc Nguyên thành truyền thống trận trở về cố hương. Tuy rằng mở miệng nhưng không khí ngưng trọng, bên cạnh người này vài tên tu sĩ có sắc mặt âm trầm đáy mắt ẩn ước lệ quang thoáng hiện. Tiêu Thần nhíu mày , hắn vốn là nghe hai người nói chuyện với nhau mấy câu, nên mới mở miệng hỏi nhưng hiển nhiên mấy người này cực kì đề phòng, cái này có chút ngoài dự liệu của hắn. Nhưng tu sĩ đa số có được bí mật của chính mình không muốn bị người biết được, Tiêu Thần trong lòng sinh nghi cũng không hỏi dò. Thoáng chần chờ lập tức thản nhiên nói: “Chư vị đạo hữu không cần khẩn trương, tại hạ hôm nay cùng chư vị giống nhau đều thông qua truyền tống trận tới Trung Châu mạo muội mở miệng vốn là có một số truyện muốn thỉnh giáo. Nếu là chư vị đạo hữu không tiện nói chuyện nhiều tại hạ cũng không dây dưa nữa. Tu sĩ cầm đầu sắc mặt hơi giãn ra, hiển nhiên Tiêu Thần biểu hiện vẫn chưa đủ để khiến hắn cảm thấy uy hiếp, chậm rãi lắc đầu: - Đạo hữu chớ trách, giờ phút này ta có chuyện quan trọng trong người không tiện nhiều lời, đây không phải là làm khó dễ, xin đạo hữu chớ trách. Lần mở miệng này cũng cực kì thành khẩn. Tiêu Thần nghe vậy gật đầu xoay người đi trước không nhiều lời nữa Giao nộp năm khối trung phẩm linh thạch vào cửa thành Tiêu Thần lập tức đi trước dung nhập đám người không thấy tung tích. …… - Âu Dương trưởng lão, người này khả nghi không. Chẳng lẽ hành tung chúng ta đã bị lộ? Đại hán cùng nhóm sáu người vào thành, xen vào đoàn người, đi vào ngõ tắt hẻo lánh. Giờ phút này mở miệng chính là một người tu sĩ trong đó khi nói chuyện ánh mắt âm trầm đáy mắt lóe ra quang mang tàn nhẫn. Âu Dương Huân nhíu mày, lắc đầu nói: - Người này giọng điệu không giống giả bộ, tu vi cũng chỉ có Kim Đan sơ kì cảnh giới, nên không phải Tử Tiêu tông tu sĩ. Nếu biết trước được ta chờ chỗ này, Tử Tiêu tông tất nhiên sẽ cử cao giai tu chờ ở đây đem ta giết đi. Phía sau mấy người nghe vậy gật đầu, sắc mặt hơi nới lỏng. - Đợi ta truyền tống rời đi các ngươi liền phản hồi tông môn đem tin tức ta an toàn dời đi bẩm báo tông chủ. - Được, việc này không nên chậm trễ, chúng ta lập tức đi truyền tống trận trước. Nói xong, trên thân sáu người độn quang chớp lên, thẳng đến chỗ Truyền tống trận. ……. Trong thành Bắc Nguyên tuy phồn hoa nhưng so sánh những nơi Tiêu Thần biết thì còn kém xa. Bên trong thành tu sĩ như nước, Kim Đan tu sĩ tuy rằng không nhiều lắm nhưng Tiêu Thần cũng phát hiện được một số người. Nhưng thành này đối với hắn không có nửa điểm hấp dẫn, sau khi xác định truyền tống trận,Tiêu Thần thẳng đường đi đến Bắc Nguyên thành mặc dù không có linh mạch nhưng bởi vì thượng cổ truyền tống trận tồn tại, nên cũng hấp dẫn không ít tông môn tranh đoạt, dù sao phí tổn hằng năm cũng là một con số thu vào không ít, đủ có thể cho tông môn trung tầng sử dụng. Trước mắt tông môn nắm trong tay thành này là Luyện Thần tông, trong tông môn có vài tên Nguyên Anh tu sĩ trấn thủ, phạm vi ngàn dặm cũng thuộc tầng lớp đứng đầu. Thượng cổ truyền tống trận cực kì trân quý, sau khi bị hao tổn không thể chữa trị nên Luyện Thần tông cực kì chú ý an toàn trận pháp này, hàng năm luân phiên phái Nguyên Anh tu sĩ trong tông trấn thủ tránh xảy ra việc ngoài ý muốn. Chỗ Truyền tống trận chính là quảng trường phía Đông bắc thành chiếm diện tích thật lớn, phương viên mấy trăm trượng, giờ phút này có tu sĩ Luyện Thần tông duy trì trật tự. Góc quảng trường, một tòa nhà đá bên trong mơ hồ tản mát ra uy áp thản nhiên tràn ngập quảng trường, là tu sĩ nguyên anh trung kì. Tu sĩ chờ đợi truyền tống tại quảng trường tất cả đều thu liễm khí tức, cho dù nói chuyện với nhau cũng là đè thấp tiếng nói tránh đưa tới phiền toái không cần thiết. Thượng cổ truyền tống trận này mỗi lần truyền tống không quá mười người sau một lần truyền tống cần để thêm linh thạch vào, sửa chữa phương vị, tốc độ cũng không nhanh. Tiêu Thần đễn chỗ này, trước truyền tống trận đã xếp hàng gần trăm tu sĩ, ánh mắt đảo qua, nụ cười đọng lại. Cách đó không xa có mấy đạo thân ảnh hơi quen thuộc đúng là mấy người gặp ngoài cổng thành. Trong lòng Tiêu Thần khẽ động, mấy người kia tiến vào thành Bắc Nguyên thẳng đến truyền tống trận chắc hẳn có việc quan trọng. Chậm rãi lắc đầu, sự tình như vậy cùng hắn không có quan hệ nghĩ nhiều cũng vô ích. Bình tĩnh thu liễm tâm thần đội ngũ chậm rãi tiến về phía trước. Tuy rằng tu sĩ bảo vệ truyền tống trận đã quen tay nhưng mỗi lần truyền tống vẫn cần trì hoãn một lát mới có thể tiếp tục. Ước chừng nửa canh giờ đến phiên tu sĩ ngoài thành phía trước người cầm đầu mặt lồ vẻ vui mừng, cùng chín tên tu sĩ đang muốn đạp vào trong trận. Nhưng vào thời khắc này lại có một tiếng cười lạnh truyền đến quanh quẩn ở chỗ này không ngớt. - Vạn Ma Tông đạo hữu, vội vàng tìm đến Bắc Nguyên thành như thế có chuyện gì quan trọng cần xử lý chăng. Hôm nay không bằng các ngươi lưu lại cùng lão phu uống rượu được không. Thanh âm khàn khàn trầm thấp, còn chưa hạ xuống một đạo độn quang cắt qua không gian trong nháy mắt rơi xuống trên quảng trường. Độn quang thu liễm, lộ ra một hạt y lão, theo khí tức cảm ứng, là một gã nguyên anh tu sĩ hậu kì. Dưới quảng trường, Tiêu Thần nhíu mày trong mắt hiện lên vài phần suy xét. Vạn Ma Tông? Tên này nghe tới, lại có chút quen tai.