Đạo

Chương 451 : Ly hương, hướng Trung Châu

Lễ tang ba ngày, quỳ trước mộ phần bảy ngày. Hai mắt Tiêu Thần đỏ lên, cúi đầu, lẩm bẩm những lời nói nhỏ đến không thể nghe thấy. Bước vào tu tiên đường, thọ nguyên lâu dài, thân nhân thế tục qua đời điểm ấy Tiêu Thần sớm đoán trước. Nhưng giờ phút này song thân mất, hắn mới phát hiện hắn đã đánh giá mình quá cao, thống khổ như thế không thể thừa nhận. Thế gian này, người yêu ta, nhớ nhung ta vốn không nhiều lắm, ngoài cha mẹ, còn có mấy người? Mười ngày. Tiêu Thần đứng dậy, ánh mắt thật sâu nhìn nấm mộ song thân, làm như phải khắc sâu nó trong đầu. - Phụ mẫu đại nhân, con lần này đi Trung Châu, bất luận như thế nào, nhất định phải tìm được Nguyệt Vũ, đem về tế bái hai người. Nói xong, xoay người, sải bước mà đi. Mộ phần ở ngoài thành, sườn núi nhỏ, gần có thể thấy được Tiêu thành, xa có thể nhìn như một nhà ba người trải qua cuộc sống sơn thôn. Địa phương là Tiêu Thần lựa chọn, không ai có nửa điểm ý kiến. Dưới sườn núi, ba đạo nhân ảnh. Dược Đạo tử sắc mặt hồng nhuận, hơi thở thu liễm trầm ổn, dĩ nhiên tu vi khôi phục hoàn toàn. Hình Thiên sắc mặt nghiêm túc, lưng eo rắn rỏi, đứng thẳng không chút nới lỏng. Lăng Thanh Nhi hai mắt đỏ ngầu, cúi đầu, mười ngón tay nắm chặt, ý loạn như ma. - Sư tôn, đệ tử muốn đi. Tiêu Thần thi lễ, giọng điệu kính cẩn, cúi đầu. Một xá này, hắn cam tâm tình nguyện. Nếu năm đó không có Dược Đạo tử cảm thông thì đã không có Tiêu Thần ngày hôm nay, ân huệ này không thể quên. Dược Đạo tử trong lòng tuy có chút không đành nhưng cũng không biểu lộ. Lấy tu vi Tiêu Thần bây giờ Triệu quốc đã vô pháp giữ được hắn, chờ đợi hắn sẽ là trung vực, nơi cường giả như rừng, rộng lớn và mạnh mẽ. - Được, xuất môn bên ngoài, chú ý cẩn thận, đừng vì tăng tu vi mà khinh suất bị người tính kế. Tiêu Thần gật đầu, nhẹ giọng nói: - Sư tôn đệ tử tự biết phải làm sao, đệ tử từ trước đến nay luôn cẩn thận, sẽ không để xảy ra chuyện. Dược Đạo tử gật đầu, trong lòng vẫn còn bất an. Tuy rằng biết rõ với tu vi Tiêu Thần bây giờ thế gian hiếm so được nhưng trong mắt ông, hắn vẫn là thiếu niên gầy yếu năm đó mới vào tông môn. Tiêu Thần đứng dậy, hướng về Hình Thiên ôm quyền: - Hình Thiên huynh, Tiêu Thần cuộc đời này bằng hữu không nhiều lắm, ngươi là một. Hôm nay Tiêu Thần rời đi, đợi ta trở về, chúng ta tiếp tục say sưa. Hình Thiên gật đầu, vỗ bả vai hắn: - Khi trở về, nhớ rõ nhất định phải đem đệ muội đến, nếu không ta chắc chắn không cùng ngươi uống. - Nhất định. Thanh âm bình thản, nhưng lại như khẳng định. Lăng Thanh Nhi dưới chân đá lên đá vụn, đôi mắt càng đỏ, không nhìn Tiêu Thần một cái. - Tiểu nha đầu, tiếp tục không ngẩng đầu lên, Tiêu Thần đại ca muốn đi, lần sau gặp lại, không biết là khi nào. Tiêu Thần ôn hòa mở miệng, lời nói chưa dứt, tiểu nha đầu đã giật mình ngẩng đầu. Hai mắt nhìn chằm chằm vào Tiêu Thần, sợ hắn đi mất. Nhìn ánh mắt Tiêu Thần, Lăng Thanh Nhi bịt miệng, nước mắt lạch cạch rơi xuống. Tiêu Thần thấy thế trong lòng lắc đầu, bảy năm không gặp, tiểu nha đầu này trong lòng tình cảm không vơi đi mà lại càng thêm sâu đậm. Hắn tuy biết nhưng lại không thể nhận. Cơ Nguyệt Vũ không biết hạ lạc nơi nào, lại cùng Tử Yên quan hệ mâp mờ, hắn không có tâm tư, cũng không nguyện đụng chạm quá nhiều. Nợ tình, muốn thì dễ dàng nhưng trả lại thật khó khăn. - Hảo hảo tu luyện, đợi Tiêu Thần đại ca trở về, nói không chừng tiểu nha đầu cũng là Nguyên Anh tu sĩ. Nói xong hơi trầm ngâm, đưa tay vào trữ vật giới lấy ra một túi trữ vật. - Sư tôn, trong này có một ít bảo vật, đối với đệ tử bây giờ tác dụng không lớn, ngài nhận lấy, phân phối trong đó ta đã làm tốt. Hình Thiên huynh cùng Thanh Nhi đều có một phần, ngài giúp ta phát xuống. - Tiêu gia ta đã lưu lại, sư tôn không cần cấp ... nữa. - Ngoài ra, Thúy Trúc tu vi đã đạt tới Nguyên Anh trung kỳ, lại có bảo vật đệ tử ban thưởng, cho dù Nguyên Anh hậu kỳ bình thường cũng có thể ngăn cản, Lục Châu cũng ở trong trữ vật, sau này Tiêu gia, liền phiền sư tôn chiếu cố nhiều hơn. Dược Đạo tử không có thoái thác, lấy Tiêu Thần tu vi, đưa cho bọn họ một ít pháp bảo vật, tự nhiên bình thường. - Tiêu Thần đồ nhi yên tâm, vi sư ngày sau cư trú ở Tiêu gia, có lão phu ở, tuyệt đối không ai có thể thương tổn Tiêu gia nửa điểm. Tiêu Thần kính cẩn thi lễ, hắn xuất hiện ở Tiêu gia cũng không nhiều lắm, nhưng chung quy máu mủ tình thâm, không thể không quản. Huống hồ Tiêu phụ đối Tiêu gia tình cảm sâu đậm, Tiêu Thần cũng không nguyện phụ thân bất an. Đứng dậy, cười nhạt, cất bước. Không gian sóng gợn, thân ảnh tiêu tán. - Bước vào tiên đạo, chung quy thân tình khó trọn, nhiều bấp bênh. - Tu sĩ chúng ta, trải qua sát kiếp, khó khăn sinh tử vô vàn. - Chờ đợi phía trước chỉ có một, đạt tới đỉnh cao trên đại đạo, càn khôn sáng tỏ. Tiếng ngâm nga quanh quẩn, tan trong trời xanh.