Đạo

Chương 321 : Nội phủ

Tiêu Thần ngẩng đầu, lên trong đôi mắt bình thản không hề khiến người ta thấy sợ hãi, nhưng sát khí dày đặc nhường này cũng đủ làm thiên địa rét lạnh. Ngay lúc này đây, hắn muốn liệp sát Nguyên Anh hậu kỳ đại tu sĩ. Huyết Ngục lão tổ chứng kiến người trước mặt hai mắt bình tĩnh lạnh lùng, rồi nháy mắt toát ra ý tàn nhẫn vô tận, khiến trong lòng hắn bỗng cảm thấy tràn ngập vô tận nguy cơ, nhưng hắn vẫn không lựa chọn lui bước, ngược lại hai bàn tay to tăng thêm tốc độ, gào thét chụp xuống. Đây cũng là lấy mạng đổi mạng, lấy sát chiêu phá giải nguy cục! Huyết Ngục lão tổ đối với thần thông Nhiếp Hồn Thử cực kỳ tự tin là nếu Tiêu Thần không tránh né chịu một kích này, chắc chắn sẽ hồn phi phách tán hẳn là phải chết không thể nghi ngờ! Mà hắn cũng có mười phần tin tưởng có thể bảo trụ tính mạng dưới một kích của Tiêu Thần. Trong mắt Tiêu Thần quang mang kỳ lạ thoáng hiện, thật không ngờ Huyết Ngục lão tổ này tàn nhẫn như vậy, nhưng nếu là lấy mạng đổi mạng, Tiêu Thần hắn chưa hề sợ ai. Một đạo mênh mông hoàng quang theo đầu ngón tay nháy mắt tán ra, hoàng quang này màu sắc khô vàng, giống như cỏ dại cuối thu, có vẻ hơi ảm đạm, cực không bắt mắt. Nhưng theo hoàng quang phát ra, Tiêu Thần dường như đảo mắt đã đi qua vô tận năm tháng, sinh cơ trong cơ thể đều bị thôn tính hết, nháy mắt biến thành một khô hủ lão giả. Làn da khô héo đầy nếp nhăn, mái tóc trắng dài xơ xác, thân hình gầy gò nhăn nheo như củi mục, giờ phút này sinh cơ trong cơ thể Tiêu Thần đã mỏng tới cực điểm. Tám trăm năm thọ nguyên! Thọ nguyên của Nguyên Anh tu sĩ bất quá ngàn năm, tám trăm năm đã muốn đạt tới cực hạn hắn có thể thừa nhận. Vì diệt sát Huyết Ngục lão tổ, Tiêu Thần có thể nói là bạo phát tự thân để giờ phút này có khả năng thi triển thần thông cực mạnh. Chứng kiến một màn quỷ dị trước mặt, Huyết Ngục lão tổ đồng tử kịch liệt co rút lại, lòng tràn ngập kinh hãi. Lấy thọ nguyên thúc dục thần thông, sự việc quỷ dị nhường này hắn lần đầu tiên nhìn thấy. Hơn nữa nhìn hoàng quang phát ra từ đầu ngón tay Tiêu Thần, một cảm giác nguy cơ không tên nháy mắt sinh ra trong lòng hắn. Bồi hồi trong lúc sinh tử, loại cảm giác này đã lâu lắm rồi chưa từng xuất hiện. - Đi tìm chết. Huyết Ngục lão tổ trong lòng kinh sợ, bàn tay nhanh hạ xuống, nhưng ngay tại khi bàn tay chụp xuống, đôi mắt sáng ngời của Tiêu Thần nháy mắt hiện lên vô số cấm đạo phù văn, không gian quanh thân, một cấm đạo phù văn hình bán nguyệt nháy mắt ngưng tụ ra, đơn giản có chút lộn xộn, nhưng tinh tế mà thưởng thức lại thấy một cỗ khí tức huyền ảo khó giải thích từ trong đó tán phát ra. Oanh! Nhiếp Hồn Thủ chụp xuống, vô sổ bán nguyệt phù văn nháy mắt run lên, lập tức tán xuất điểm điểm huỳnh quang, sau đó ảm đạm xuống. Khuôn mặt Tiêu Thần nháy mắt trở nên không còn chút huyết sắc, một ngụm tiên huyết từ trong miệng phun ra, khí tức uể oải đi xuống, nhưng ánh mắt vẫn cực kỳ bình tĩnh, trong đôi mắt sát khí tung hoành. Giờ phút này hắn đã trả giá rất lớn, kế tiếp muốn xem Huyết Ngục lão tổ này có thể sống sót dưới Tịch Diệt Chỉ oanh giết hay không. Hoàng quang nhàn nhạt, màu sắc giống như cỏ khô, vô thanh vô tức nháy mắt đem Huyết Ngục lão tổ bao phủ ở bên trong. Bất quá chỉ một hơi thở, Huyết Ngục lão tổ sắc mặt cuồng biến, ánh mắt lộ ra vẻ kinh nộ vô tận. Hoàng quang này, đúng là có thể gia tốc thọ nguyên trôi qua, phút chốc ngàn năm, lấy thọ nguyên hiện giờ của hắn dưới hoàng quang này chỉ sợ thêm một lát nữa sẽ phải hoàn toàn yên diệt. - Tiểu tạp chủng, lão phu tuyệt đối sẽ không bỏ qua! Huyết Ngục lão tổ cảm giác được sinh cơ trong cơ thể đang điên cuồng trôi đi, oán độc gầm lên giận dữ, nguyên thần nháy mắt dung nhập nguyên anh, sau đó toàn thân huyết mang lóe lên, không biết hắn thi triển thần thông gì, có thể miễn cưỡng xé ra một khe hở trong vòng hoàng quang, rồi nháy mắt từ trong lao ra. Nguyên Anh của Huyết Ngục lão tổ cùng bản thân hắn giống hệt nhau, ước chừng nửa thước, toàn thân màu đỏ, sắc mặt tái nhợt, bộ dáng hao tổn không nhẹ. Giờ phút này đôi mắt che kín vô tận oán độc gắt gao dừng trên người Tiêu Thần. - Tiểu tạp chủng, hôm nay ngươi hẳn phải chết không thể nghi ngờ! Tiêu Thần sắc mặt trầm xuống, thật không ngờ lão quỷ này có được bí pháp có thể đột phá Tịch Diệt Chỉ oanh giết, tuy rằng người này bị ép buông bỏ nhục thân, thực lực đại tổn, nhưng bản thân Tiêu Thần lúc này cũng là nỏ mạnh hết đà, tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn. Huyết Ngục lão tổ buông bỏ nhục thân, Nguyên Anh hốt hoảng chạy ra, Huyết Hải thần thông không người thao tác tự động tiêu tán, nhà lao huyết sắc cũng theo đó biến mất, mà thân thể hắn dưới hoàng quang, giờ phút này sớm hóa thành bạch cốt bạc phơ, chỉ còn thừa một túi trữ vật tối đen, tỏa ra ô hắc huỳnh quang. Trong mắt Tiêu Thần dị sắc chợt lóe, nháy mắt đem vật ấy cầm trong tay, thần thức đảo qua, Huyết Ngục lão quỷ phải nói là cực kỳ tự phụ, chỉ bày ra một tầng cấm chế đơn giản, lấy cấm đạo tu vi của Tiêu Thần hiện giờ, thần thức khẽ động đã thoải mái đem cấm chế kia phá vỡ. Mà cùng lúc đó, trên người hắn độn quang chợt lóe, nhanh chóng bay về phía sau, mà khoảng cách cách đó không xa, là cánh cửa nội phủ. Huyết Ngục lão tổ nháy mắt đoán ra ý đồ của Tiêu Thần, giờ phút này thần tình Nguyên Anh lộ vẻ dữ tợn, quát to một tiếng rồi điên cuồng đuổi theo. Tiêu Thần hủy đi thân thể của hắn, gây ra đại tổn hại như thế, nếu không đem Tiêu Thần diệt sát, lão quỷ này há có thể nguôi giận. Huống chi, trong lúc này tồn tại trong phủ là bảo vật Hoàng Tuyền Tông hắn mưu đồ nhiều năm nhất định phải lấy được, nếu bị tiểu tử này tiến vào, kế hoạch bao nhiêu năm qua khác nào thành toàn cho kẻ khác. Nguyên Anh độn tốc vốn vượt xa tu sĩ, dù Huyết Ngục lão tổ chưa lĩnh ngộ được thần thông thuấn di, nhưng tốc độ cũng nhanh tới cực điểm, Nguyên Anh chợt lóe nháy mắt đã hiện trước mặt Tiêu Thần xa không tới trăm trượng. Ánh mắt Tiêu Thần lóe ra, nhìn thấy Nguyên Anh kia gào thét mà đến, lui về phía sau, chậm rãi vươn một ngón tay ra, thanh âm khàn khàn. - Tế ngàn năm thọ nguyên của ta, diệt sát người này. - Tịch Diệt Chỉ! Thanh âm truyền đến, Huyết Ngục lão tổ nhất thời hồn phi thiên ngoại, Nguyên Anh độn quang nháy mắt đình trệ, lập tức xoay người điên cuồng hướng xa xa bỏ chạy. Tế tám trăm năm thọ nguyên gần như đem hắn diệt sát, lần này một ngàn năm thọ nguyên, chẳng phải có thể đem Nguyên Anh của hắn nháy mắt diệt sát. Nhưng ngay sau đó, trong lòng hắn chợt động, cảm thấy được hình như chuyện này có chút không đúng, lập tức đột nhiên tỉnh ngộ, sinh cơ trong cơ thể tiểu tử này gần như đã mất hoàn toàn, giờ phút này lấy đâu ra ngàn năm thọ nguyên, lần này mở miệng tất nhiên là ra vẻ để đe dọa hắn. Huyết Ngục lão tổ kịp phản ứng, trong lòng vô cùng giận dữ, bản thân hắn đường đường là Nguyên Anh hậu kỳ đại tu sĩ, không những bị người phá huỷ nhục thân, giờ phút này còn bị người dễ dàng dọa lùi, tin tức như vậy nếu truyền ra ngoài, không bằng hắn trực tiếp đập đầu vào thạch bích nơi này mà chết, miễn được sau khi ra ngoài bị người trong thiên hạ nhạo báng. - Tiểu tạp chủng, ngươi dám gạt ta, tức chết ta mất. Lão tổ chắn chắn sẽ để ngươi nhận hết vô cùng thống khổ, vĩnh viễn không được siêu sinh. Mà giờ khắc này, Tiêu Thần cũng đã vọt tới đại môn ở ngoài nội phủ, trong tay thập thiên ngọc điệp tán xuất điểm điểm huỳnh quang, nhanh chóng dung hợp cùng một chỗ, hóa thành một đạo lưu quang dung nhập vào nội phủ. Nghe được lời của Huyết Ngục, ánh mắt Tiêu Thần chớp lên, khóe miệng lộ ra ý mỉa mai không chút che dấu, thản nhiên nói: - Lần này cho ngươi may mắn đào thoát sát cục, nhưng lần tiếp theo ngươi sẽ không còn vận khí đó đâu. Khi nói chuyện ánh mắt của hắn rơi trên người Tử Yên tiên tử trên mặt đất, khẽ nhíu mày, nhưng vẫn nâng lên, - Tuy rằng không biết cô gái này cùng ngươi quan hệ như thế nào, nhưng xem lúc trước ngươi cẩn thận đem nàng ta đặt ở đây để tránh chịu đấu pháp của hai người chúng ta lan đến, như vậy hẳn nàng phải là cực kỳ trọng yếu đối với ngươi. - Một khi đã như vậy, ta sẽ mang nàng ta theo. Nói xong Tiêu Thần không hề có nửa điểm do dự, sắc mặt cẩn thận từng bước bước tới, cùng Tử Yên tiên tử dung nhập bên trong cánh cửa, biến mất không thấy gì nữa. - Tiểu tạp chủng chạy đi đâu! Nguyên Anh của Huyết Ngục lão tổ chợt lóe, lập tức lao tới trước cửa, nhưng giờ phút này tùy ý hắn thi triển tất cả thủ đoạn, cũng không cách nào mở ra được nữa, chỉ có thể ở ngoài cửa rít gào liên tục. Nhục thân bị hủy, bảo vật bị đoạt, nữ nhân bị cướp, lửa giận trong lòng Huyết Ngục lão tổ chỉ nghĩ là có thể biết. - A a a a tiểu tạp chủng, lão phu tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi, tức chết ta mất thôi! - Tức chết ta thôi! Dung nhập vào cánh cửa trên thạch bích, thân thể truyền đến cảm giác như bị xé rách, cảm giác truyền tống này Tiêu Thần đã sớm quen thuộc, nhưng giờ phút này trong lòng như cũ đầy ý bất an. Bên ngoài Bất Trụy động phủ đã hung hiểm như thế, tình hình bên trong nội phủ thế nào, có thể suy nghĩ là biết. Hơn nữa hắn giờ phút này là nỏ mạnh hết đà, nếu lvận khí không tốt, chỉ sợ vừa mới truyền tống đến nơi đã gặp phải sinh tử nguy cơ. Đưa tay vỗ túi trữ vật xuất ra Tiểu Chuyên, ngày đó tại Lôi Đình thế giới quá mức nguy hiểm, hắn liền đem vật này thu vào trữ vật, thế nhưng lúc này chỉ có thể dựa vào nó ngăn địch. Tiểu Chuyên cảm ứng được trong thần niện của chủ nhân có ý bất an, nhất thời bay đến trước mặt hắn, thân thể nho nhỏ chắn ở phía trước, một cỗ ý niệm kiên quyết ngập tràn trong lòng Tiểu Chuyên, nó xem Tiêu Thần chính là phụ thân của mình, nó tình nguyện tan xương nát thịt, cũng tuyệt đối sẽ không để cho hắn đã bị nửa điểm thương tổn. Cảm ứng được ý niệm Tiểu Chuyên phát ra, Tiêu Thần chợt thấy ấm lòng. Nhưng vào thời khắc này, cảm giác bị xé nhỏ lần thứ hai truyền đến, Tiêu Thần biến sắc, hiểu được truyền tống sắp chấm dứt, pháp lực trong cơ thể cũng chậm rãi vận chuyển. Trong nháy mắt trước mặt đột nhiên sáng ngời, Tiêu Thần hơi nhíu hai mắt, thần thức nháy mắt đảo quanh thân, cũng không nhận thấy được nguy cơ gì. Nơi Tiêu Thần đứng lúc này là bên trong một đại điện nguy nga, khí thế to lớn, bốn phía bố trí rất nhiều trận pháp chiếu sáng, không biết qua bao nhiêu năm tháng, giờ phút này lại vẫn bình thường vận chuyển bên trong, tràn ra ánh sáng đủ để hắn thấy rõ hoàn cảnh quanh thân. - Ân? Nơi này là nội phủ của Bất Trụy tu sĩ? Tiêu Thần nhíu mày, dù lúc này không nhận thấy được chỗ nào không ổn, nhưng trong lòng hắn vẫn cẩn thận cực điểm. Mà giờ khắc này, trên mặt đất nữ tử kia trong miệng liên tiếp phát ra tiếng kêu khe khẽ, mặt đẹp đỏ hồng như hoa đào, bộ ngực đẫy đà cao ngất phập phồng, eo nhỏ mềm mại một vòng tay có thể nắm lấy, đôi chân thon dài gắt gao kẹp chặt cùng một chỗ dưới làn váy mỏng, lộ ra bên ngoài một đoạn bàn chân, màu da tuyết trắng, ôn nhu như ngọc, tản xuất điểm điểm huỳnh quang. Tuyệt mỹ nữ tử như vậy vốn thế gian hiếm có, giờ phút này liên tục kêu khẽ càng phát ra mị lực đạt tới mức độ kinh người. Hơn nữa ngọc thể của nàng không ngừng tản ra một cỗ hương thơm như có như không, tuy rằng cực nhạt, nhưng khi hít vào cũng khiến Tiêu Thần nhịn không được cả người khô nóng, trong lòng sinh ra vài phần nóng bong. - Nữ tử này hẳn là bị Huyết Ngục lão quỷ tính kế, nếu ta đã đem cứu thì giờ phút này không thể làm như không trông thấy. Tiêu Thần khẽ lắc đầu, đem ý niệm nảy sinh trong lòng áp chế, đưa tay theo trong túi trữ vật xuất ra một lạp Sát Ma Đan, khẽ nâng nàng dậy, giúp nàng nuốt lấy lạp đan dược kia. Nơi tay chạm đến chỉ cảm thấy một phiến trơn mịn, một mùi hương thơm ngát xộc thẳng lên mũi, Tiêu Thần cười khổ lắc đầu, vội vàng đặt nàng xuống. - Giờ phút này việc khẩn yếu nhất là trị liệu nội thương, nhưng còn cần phải chuẩn bị trước một phen. Hơi trầm ngâm, Tiêu Thần hai tay nháy mắt hóa thành một đoàn hư ảnh, vô số cấm đạo phù văn nháy mắt đánh ra, hóa thành một đạo cấm chế đem phạm vi không gian năm mươi trượng đều bao phủ ở bên trong. Sau khi dùng ý niệm dặn dò Tiểu Chuyên hộ pháp, hắn trực tiếp khoanh chân ngồi xuống, luyện hóa Huyết Ngọc Long Nha Mễ tu bổ sinh cơ trong cơ thể.