Đạo
Chương 322 : “Đánh nhau”
Bất Trụy nội phủ, bên trong cấm chế đại điện.
Tiểu Chuyên phụ trách hộ pháp, không dám có nửa điểm lười biếng, thân thể mập mạp ở giữa không trung du đãng qua lại, thủy chung không cách Tiêu Thần quá ba trượng.
Giờ phút này trong ý thức của Tiểu Chuyên bé nhỏ tràn đầy nghi hoặc, nó không rõ vì sao tiên tử tỷ tỷ trước mặt này sắc mặt cứ ửng đỏ, kêu khẽ liên tục, trên mặt tràn đầy vẻ thống khổ.
Chần chờ nửa ngày, Tiểu Chuyên quyết định hướng lão đại xin giúp đỡ, cho nên nó chợt lóe rồi dừng ở túi trữ vật bên hông Tiêu Thần, là pháp bảo được tâm thần Tiêu Thần ký thác, nó có thể thoải mái đem túi trữ vật mở ra.
Hưu
Vừa mới mở ra, một mai thanh sắc ngọc giản nháy mắt từ giữa bay ra, thanh âm la hét lập tức xuất hiện.
- Khụ, Tiểu Chuyên à. Lão đại đang dốc lòng tu luyện, ngươi gọi ta đi ra để làm chi, không phải ngươi đang làm hộ pháp cho chủ nhân sao?
Ngữ điệu của hắn trầm bổng du dương, rất có dáng vẻ lão đại.
Tiểu Chuyên không thể mở miệng, nhất thời gấp đến độ xoay vòng vòng, ý niệm dao động, liền miễn cưỡng đem nghi hoặc biểu đạt ra.
Tiểu Điện nghe vậy nhất thời tinh thần tỉnh táo, bay đến bên người Tử Yên tiên tử, đột nhiên kêu lên.
- Vì sao a! Vì sao a! Vì sao Bổn thần anh tuấn tiêu sái khí vũ hiên ngang thế này, lại không gặp được cơ hội tốt như vậy.
- Mà chủ nhân trước mặt này chỉ biết tu luyện không hiểu phong tình, lại có thể có diễm ngộ này, ông trời bất công a! Bất công!
Tiểu Chuyên lấy làm nghi hoặc, không rõ lão Đại hôm nay vì sao đột nhiên động kinh.
- Diễm ngộ? Ta nói ngươi cũng không hiểu, nhưng là lão Đại ta có thể khẳng định nói cho ngươi biết, hôm nay chủ nhân gặp vận đào hoa rồi.
- Vận đào hoa? Ngươi đừng quản nhiều như vậy, dù sao trên người nữ nhân này ta nhận ra hương vị quen thuộc, chủ nhân trước kia hay dùng qua một chiêu này, hắc hắc, lúc trước bao nhiêu mỹ nhân quyết giữ trinh tiết liều chết không theo a, sau đó còn không phải mặc hắn an bài, cởi sạch quần áo liên tục đánh nhau a! Liên tục đánh nhau! (mềnh cũng thích oánh nhau thế này )
- Khách khách, chúng ta nhanh trốn đi, tìm một vị trí tốt, hôm nay lão Đại cho ngươi đại khai nhãn giới! Hắc hắc, hảo huynh đệ, không uổng trước đây ta đối với ngươi không tệ, loại chuyện tốt này còn có thể nhớ rõ gọi ta đi ra, nhớ rõ sau này nếu lại có những chuyện tương tự, cũng phải làm như vậy.
Thằng nhải Tiểu Điện này hâm mộ muốn chết, nhưng sau đó hiểu được hữu tâm vô lực, liền lôi kéo Tiểu Chuyên lặng lẽ trốn ở một bên, như tên trộm ở trên thân hai người quét tới quét lui, trong miệng hắc hắc cười âm hiểm.
Giờ phút này, ý niệm của Tử Yên tiên tử sớm bị dược lực hoàn toàn thao khống, chỉ cảm thấy toàn thân lửa nóng, dường như muốn nổ tung ra, mà ở chỗ cách nàng không xa, có một cỗ hơi thở nhàn nhạt truyền đến, nàng nghe được hơi thở này lúc sau cực kỳ thoải mái, tựa hồ lửa nóng trong cơ thể cũng vì vậy mà giảm bớt vài phần.
Cho nên, Tử Yên tiên tử thần trí đang mơ hồ rối loạn khẽ động thân thể mềm mại như mỹ nhân xà, chậm rãi hướng nơi tán ra hơi thở kia di chuyển đến.
Tiểu Chuyên thấy thế khẩn trương, đang muốn ngăn cản, liền bị Tiểu Điện hung hăng gõ một cái, lặng lẽ cười ngăn lại, thấp giọng giải thích nửa ngày, cuối cùng mới khiến Tiểu Chuyên yên lòng.
Tử Yên tiên tử y thức lâm vào hôn mê, hao hết khí lực rốt cục mò tới ngọn nguồn hơi thở làm nàng thoải mái, thân thể mềm mại, mát lạnh nhưng tràn ngập lửa nóng bên trong nhất thời quấn quanh trườn lên, miệng không ngừng phát ra tiếng kêu rên khe khẽ yêu kiều, đôi môi đỏ chín mọng, lúc này cũng chẳng tự chủ được không ngừng hôn loạn.
Mùi thơm nồng nàn phát ra từ cơ thể nàng càng lúc càng dày đặc, tràn ngập không gian, một tia ý niệm chui vào trong lỗ mũi người nào đó.
Tiêu Thần ngồi im không động, ý niệm cứng cỏi, gắt gao áp chế lửa nóng bốc lên trong cơ thể.
Giờ phút này thọ nguyên hao tổn của hắn đã khôi phục bảy tám thành, nhưng tại quá trình như bây giờ, càng lúc hít được càng nhiều hương khí, trong đầu hắn sinh ra vô tận quái niệm, vô số hư ảnh nữ tử khỏa thân điên cuồng hiện ra trong đầu óc hắn, kêu rên khe khẽ, thân thể kiều mỵ uốn éo tựa hồ không xương. trong lòng Tiêu Thần cười khổ, nhưng cũng minh bạch đại khái ngọn nguồn hỏa nhiệt trong lòng, lập tức không dám có nửa điểm khinh thường, ra sức vận khí lực, cũng bất quá miễn cưỡng đem áp chế đi xuống.
Nhưng vào thời khắc này, trên người hắn đột ngột có thêm một thân thể mềm mại tràn đầy lửa nóng, khiến cho ý niệm Tiêu Thần dao động một trận, thiếu chút nữa tan vỡ tại chỗ. Nhất là nghe được thằng nhải Tiểu Điếm hắc hắc cười âm hiểm, càng khiến trong lòng hắn nôn nóng, thế nhưng lúc này là không có nửa điểm biện pháp.
Đôi môi anh đào hôn loạn trên mặt hắn, hương thơm nồng càng quanh quẩn dày đặc nơi chóp mũi, hỏa nhiệt bị áp chế giờ hoàn toàn cuồng bạo, hóa thành cuồn cuộn hư vô hỏa diễm, dường như muốn đem hắn hoàn toàn thiêu đốt.
Sắc mặt Tiêu Thần đỏ bừng, hô hấp lại càng gấp gáp, ý niệm áp chế hỏa nhiệt bên trong càng lúc càng bạc nhược. Nhưng trước khi lâm vào hôn mê hoàn toàn, hắn đột nhiên đưa tay, đem hai vật nhỏ đang giương mắt đợi xem trò hay cách đó không xa nháy mắt tóm lấy, không để ý thanh âm kêu rên kháng nghị, trực tiếp đem nhét vào trong túi trữ vật. Ngay sau đó ý thức trong đầu hắn ầm ầm vang lên, toàn bộ ký ức bắt đầu trở nên cực kỳ vụn vặt.
Trong trí nhớ đứt quãng đó, hắn chỉ nhớ rõ mình gặp một tuyệt thế mỹ nữ khỏa thân, hai người điên cuồng dây dưa cùng một chỗ, triền miên bên trong, cảm giác sảng khoái giống như thủy triều vọt tới. Mới bắt đầu Tiêu Thần còn có chút kháng cự, nhưng chậm rãi đắm chìm trong đó không thể tự kềm chế, hai người điên loan đảo phượng, hình như không biết mỏi mệt.
Giờ phút này bên trong đại điện, trong cấm chế, hai thân thể không một mảnh vải gắt gao dây dưa cùng một chỗ, nguyên âm mãnh liệt mênh mông theo cơ thể nữ tử ầm ầm phát tán ra, hóa thành cuồn cuộn pháp lực thông qua điểm tiếp xúc dung nhập vào cơ thể nam tử, sau đó vận chuyển một vòng lần thứ hai trở lại bên trong nữ tử.
Ý thức của hai người đều đang ở trong trạng thái hỗn độn, cũng không có thao khống gì với luồng năng lượng này, thế nhưng nhờ trạng thái tự nhiên không hề quấy nhiễu, lúc hai người cá nước thân mật thì nguyên âm cũng lấy một loại trạng thái gần như hoàn mỹ hóa giải ra, rồi lặp đi lặp lại vận chuyển tuần hoàn giữa hai người.
Trong quá trình dó, khí tức từ cơ thể hai người đều lấy một loại tốc độ cực kỳ kinh người điên cuồng tăng vọt.
Thời gian chậm rãi qua đi, lúc này hai người đồng thời đạt tới trạng thái cực lạc, yêu kiều cùng gầm nhẹ phóng xuất chút tinh lực cuối cùng, sau đó mới nhất tề ngã nằm trên mặt đất, dây dưa ngủ thật sâu cùng một chỗ.
Không biết đã qua bao lâu, trong hai đạo thân ảnh chợt thấy ngón tay nữ tử khẽ nhúc nhích, giây lát, xác định người bên cạnh cũng chưa thức tỉnh, đôi mắt đẹp mới chậm rãi mở ra, trong đó che kín vẻ phức tạp.
Nhưng giờ phút này, cảm ứng được thân thể vẫn đang trần trụi, trên mặt Tử Yên cũng nháy mắt ửng đỏ, càng khiến nàng toàn thân cứng ngắc, không biết mất bao nhiêu lực khí, lúc này mới chậm rãi ngồi dậy, nhưng toàn thân da thịt tuyết trắng cũng đã muốn toàn bộ hóa thành phấn hồng.
Một lát sau, Tử Yên tiên tử đã mặc lại y phục chỉnh tề, nhìn nam tử kia còn đang ngủ say, môi anh đào gắt gao cắn chặt, thật lâu sau mới khẽ thở dài một tiếng.
- Thôi, việc hôm nay chẳng trách hắn, nếu không có người này, chỉ sợ Tử Yên sớm đã bị lão quỷ đó vũ nhục.
- Nhưng mà chuẩn bị suốt mấy trăm năm qua lại thất bại trong gang tấc, xem ra đây cũng là số mệnh!
Nhưng vào thời khắc này, một cỗ lực kỳ dị cũng nháy mắt hiện ra quanh thân nàng, Tử Yên tiên tử mặt ngây ngốc, nhưng không đợi nàng tỏ ra nửa điểm phản ứng, thân ảnh đã tiêu thất không thấy gì nữa.
Nữ tử vừa rời đi, đôi mắt nam tử đang nhắm chặt trên mặt đất đột nhiên mở ra, trong đó hiện lên một tia áy náy.
Truyện khác cùng thể loại
283 chương
501 chương
52 chương
79 chương
126 chương
970 chương
66 chương
20 chương
137 chương