Đạo
Chương 320 : Tính toán
Tiêu Thần sắc mặt có chút trắng bệch, liên tục thi triển tam thức thần thông tuy rằng miễn cưỡng ngăn cản được thần thông của Huyết Ngục lão tổ, nhưng cũng tạo thành tiêu hao cực kỳ nghiêm trọng với hắn, giờ phút này nghe vậy, cũng thản nhiên đáp:
- Tu sĩ Hoàng Tuyền Tông các ngươi luôn cao ngạo tự đại như vậy, gã gọi là Thiếu tông chủ lúc trước như thế, Thương Cổ kia cũng vậy, bất quá hai người này hiện giờ đều đã vẫn lạc dưới tay ta.
- Không biết đạo hửu, sẽ phải là người thứ ba hay không?
Trong mắt Huyết Ngục lão tổ hiện lên vài phần sát khí, giận quá hóa cười, liên tục nói hảo,
- Hôm nay lão tổ muốn xem, tiểu bối ngươi đến tột cùng có con bài gì chưa lật, mà dám khẩu xuất cuồng ngôn như thế.
- Ngoại giới chỉ biết lão tổ xưng hào Huyết Ngục, lại không biết từ trước đến giờ, là bởi vì phàm là người thấy qua thức thần thông này, giờ phút này đều đã mệnh tang Hoàng Tuyền, hồn phi phách tán.
- Hôm nay, lão dùng thần thông này tiễn ngươi lên đường! Lấy thực lực của ngươi có thể bức bách lão tổ thi triển thức thần thông này, cũng đủ để chết không hối tiếc.
- Vô tận huyết ngục.
Hắn phát ra thanh âm sâm hàn, hai tay triển khai, nháy mắt tạo một Huyết Hải, tràn ngập kéo dài ngàn trượng, u ám đáng sợ, mùi máu tươi mãnh liệt khiến người khác buồn nôn.
Huyết Hải này chính là chí cường thần thông mà Huyết Ngục lão tổ cả đời giết chóc ngưng tụ ra, mỗi lần giết một người, là hấp thu toàn thân máu huyết người đó, dung nhập trong Huyết Hải ngàn trượng này, không biết tạo thành bao nhiêu sát nghiệt mới có thể tế luyện đến cảnh giới như vậy, nhưng uy lực không thể nghi ngờ là khủng bố tới cực điểm.
Sắc mặt Tiêu Thần âm trầm, Huyết Hải vừa xuất hiện, trong đôi mắt hắn nháy mắt hiện lên vô số cấm đạo phù văn, điên cuồng lóe ra không ngừng phân giải rồi lập lại. Mặc dù Huyết Hải thần thông không phải do cấm chế tạo thành, nhưng đồng dạng có nhược điểm, một khi đem nắm giữ, việc ứng phó không thể nghi ngờ sẽ đơn giản hơn rất nhiều.
Vào thời khắc này, Tiêu Thần nháy mắt ra tay, chỉ mười ngón, vô số cấm đạo phù văn bắt đầu từ trong tay đánh ra.
Cỏ xanh, tiểu hoa chi chít là không dưới ngàn gốc, bọc kín không gian quanh thân Tiêu Thần, hơn nữa số lượng vẫn đang không ngừng tăng trưởng.
Lần này đối mặt thần thông cực mạnh này của Huyết Ngục lão tổ, Tiêu Thần muốn dùng cấm đạo khắc chế.
- Hừ, không nghĩ tới ngươi ở com đường cấm đạo cũng có chút thành tựu, nhưng chỉ có thế này mà muốn ngăn cản Huyết Ngục thần thông của ta, thực không biết tự lượng sức mình.
Huyết Ngục lão tổ cười lạnh liên tục, đột nhiên phất tay
- Huyết ngục, thôn phệ.
Ngay sau đó, cả Huyết Hải kia lấy xu thế hỗn loạn vạn quân, gào thét lao thẳng tới muốn nuốt lấy Tiêu Thần.
Còn chưa tới gần, nhưng khí tức âm sâm bạo ngược trong đó đã điên cuồng lan tỏa, nếu là người tâm trí không kiên định, giờ phút này sợ là tâm thần hoảng loạn, sau đó vô lực ngăn cản, bị Huyết Hải này thoải mái thôn phệ.
Nhưng Tiêu Thần vốn ý niệm kiên định, đạt tới cảnh giới tâm như kính ý như đao, chút quấy nhiễu này tự nhiên không thể tạo thành ảnh hưởng đối với hắn.
- Đi!
Đối mặt Huyết Hải ngập trời, trong mắt Tiêu Thần lãnh mang lóe ra, đột nhiên phất tay, vô số hoa cỏ rậm rạp phía sau nháy mắt hóa thành lưu quang, nhảy vào trong vòng Huyết Hải.
Hoa cỏ nhập Huyết Hải, phần cuống nhất thời sinh ra vô số bộ rễ, chi chít đâm thật sâu vào trong Huyết Hải.
Bộp! Bộp!
Đám rễ tiến vào Huyết Hải, hình thể những hoa cỏ kia kịch liệt run lên, nháy mắt trong lúc tiếp xúc gần như ba thành trong số đó nổ tung, hóa thành cấm đạo phù văn rồi tiêu tán.
Tiêu Thần hai mắt sáng ngời, vô số cấm đạo phù văn từ trong đó điên cuồng lóe ra không ngớt, giờ phút này sắc mặt bình tĩnh, mười ngón cũng nhanh chóng tung bay, từng đạo phù văn theo đó đánh ra, nháy mắt dung nhập vào vô số hoa cỏ bên trong Huyết Hải.
Phù văn nhập thể, những hoa cỏ đang run rẩy tán loạn nháy mắt an ổn trở lại, thanh thảo, hoàng hoa nhanh chóng hóa thành màu huyết sắc đỏ thẫm, phát ra khí tức mơ hồ có chút tương tự như Huyết Hải.
Nguy cơ tan vỡ bị giải trừ, đám rễ hoa cỏ nhất thời điên cuồng sinh trưởng, đồng thời gắt gao quấn lấy nhau, quấn quanh cùng một chỗ, dần hình thành một cự võng (cái lưới lớn) bằng rễ cây, đem trọn cả Huyết Hải gắt gao bao phủ ở bên trong.
- Hoa Cỏ trấn áp!
Thần thông Hoa Cỏ lúc này cùng trước kia khi trói buộc hắc đường lang có chỗ bất đồng, nhưng vẫn là cùng một nguồn, chung quy là Tiêu Thần căn cứ Thanh Thảo, Tiểu Hoa hai thức thần thông diễn biến mà ra.
Mà giờ khắc này xem ra cấm đạo thần thông này uy lực rất mạnh, miễn cưỡng có thể đem Huyết Hải kia trấn áp, vô số bộ rễ đan chéo, khiến cho Huyết Hải không bốc lên nổi nửa điểm bọt sóng.
Huyết Ngục lão tổ biến sắc lần nữa, ở đáy mắt cũng hiện lên vài phần lửa nóng.
- Xem ra Thương Cổ nói không sai, chắc chắn tiểu tử này đã chiếm được thiên đại cơ duyên, chỉ như thế mới có thể tuổi nhỏ mà đạt tới tu vi như vậy, hơn nữa ba thức thần thông hắn sử dụng lúc trước uy lực vô cùng, lấy tu vi của hắn thúc giục có thể ngăn cản được Diệt Sinh, Phù Đồ, Táng Thiên tam ấn của ta, nếu do ta thi triển, uy lực nhất định còn hơn xa như thế.
- Mà cấm đạo thần thông diễn biến hoa cỏ này cũng cực kỳ quỷ dị, rõ ràng không mạnh, có thể hỗ trợ lẫn nhau, bộc phát ra uy lực ngăn cản được cả Huyết Hải thần thông của ta.
- Nếu ta bắt được người này rồi thi triển Sưu Hồn, nói không chừng sẽ có một phen đại thu hoạch, đến lúc đó hút nguyên âm của tiểu nha đầu kia, thêm vào cơ duyên trên người tiểu tử này, khả năng lão tổ đột phá gông cùm xiềng xích có thể tăng thêm vài phần.
- Xem ra hành trình tới Bất Trụy động phủ lần này là một đại tạo hóa của ta.
Từng ý niệm trong đầu Huyết Ngục lão tổ lóe nhanh như chớp, nhưng lúc này không nên nghĩ nhiều, trước hết bắt giữ tiểu tử này rồi tính tiếp cũng không muộn.
Nhìn thấy dày dặc rễ cỏ hoa mọc lan tràn trong Huyết Hải, hắn lạnh lùng cười, vung tay lên, quát khẽ:
- Chút cấm đạo thần thông, cũng muốn trấn áp vô tận Huyết Hải của lão tổ, không biết tự lượng sức mình.
- Huyết lãng thao thiên, thôn phệ vạn vật!
Theo thanh âm hạ xuống, Huyết Hải nhất thời không gió mà dậy sóng, mùi huyết tinh nồng đậm điên cuồng tán phát khắp nơi, Huyết Hải bị trấn áp dần dần chấn động lên, sau đó hóa thành vô số làn sóng quét ngang ra, đem toàn bộ hoa cỏ rậm rạp mọc lan tràn kia đánh xơ xác, hóa thành vô số cấm đạo phù văn rồi tiêu tán.
- Tiểu tử, nếu hôm nay ngươi chỉ có thần thông như vậy, thì đành lưu lại thôi.
Sắc mặt Tiêu Thần khẽ biến, trong mắt hiện lên vài phần kinh hãi, tuy rằng chỉ lóe lên rồi tắt ngay, nhưng cũng không tránh được cảm ứng của Huyết Ngục lão tổ, khiến trong lòng hắn càng thêm khẳng định, cười dài rồi đột nhiên phất tay, vô số huyết lãng liên miên không dứt, chồm thẳng tới Tiêu Thần.
- Hừ!
Đối mặt vô tận huyết lãng, sắc mặt Tiêu Thần âm trầm, tay vươn ra, thần thông Phong Khởi nháy mắt thi triển.
Ngay sau đó, thần thông Vân Dũng cũng xuất hiện. Cuối cùng hai tay hắn áp xuống, xuất ra thần thông Vũ Chí!
Tam thức thần thông liên miên không dứt cùng nhau thi triển, uy lực không thể khinh thường, đem vô tận huyết lãng ngăn cản toàn bộ.
Huyết Ngục lão tổ thấy thế không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, thầm nghĩ tiểu tử này tuy rằng thần thông không kém, nhưng cũng chỉ có ba thức này lợi hại nhất, như thế việc đem bắt hắn không thể nghi ngờ trở nên đơn giản rất nhiều. Nhưng người này chung quy gian manh xảo trá, nên dù trong lòng đầy ý tưởng nhưng Huyết Ngục lão tổ như cũ không dám tùy tiện ra tay, thử thúc dục Huyết Hải một lát, thấy Tiêu Thần toàn thân tả hữu mệt mỏi ứng phó, trong lòng rốt cục đại định.
Hơn nữa giờ phút này dược lực của Âm Sá đan đã hoàn toàn bạo phát trong cơ thể, dưới dục hỏa khó nhịn, hắn đã muốn mất đi toàn bộ kiên nhẫn, lúc này chỉ muốn đem tiểu tử trước mặt này bắt giữ, Sưu Hồn đoạt tạo hóa rồi đem người này hoàn toàn oanh giết, sau đó nhanh chóng ôm yểu điệu tiểu mỹ nhân điên loan đảo phượng khoái hoạt một phen.
Có ý niệm như vậy trong đầu, một tia băn khoăn cuối cùng cũng bị hắn toàn bộ thu lại.
- Huyết hải cuồn cuộn, ngưng tụ huyết ngục, trấn áp chư thiên, không thể chống đỡ!
- Phong! Trấn!
Vào thời khắc này, trong mắt Huyết Ngục lão tổ lóe lên vẻ tàn khốc, hai tay nháy mắt đánh ra một đạo pháp quyết phức tạp.
Oanh long long.
Pháp quyết dung nhập Huyết Hải, vô tận huyết lãng điên cuồng quay cuồng, bộc phát khí tức u ám bạo ngược, nhiều điểm sáng huyết sắc trong đó bay lên, tại phias trên Huyết Hải ngưng tụ thành một đạo phù văn màu đỏ, giống như vô số thân thể ác quỷ dữ tợn quấn lẫn lấy nhau.
Phù văn vừa ngưng tụ thành, nháy mắt cắt hư không, xuất hiện phía trên đỉnh đầu Tiêu Thần, tản mát ra huyết quang mênh mông vô tận. Huyết quang này ngưng tụ thành hình dạng nhà lao, đem Tiêu Thần gắt gao phong tỏa ở bên trong.
Sắc mặt Tiêu Thần cuồng biến, tại bên trong nhà lao, toàn thân pháp lực nguyên thần của hắn nháy mắt bị trấn áp, tùy ý hắn giãy dụa như thế nào, cũng không thể lay động nửa phần.
- Hắc hắc, tiểu tử, ngươi còn chưa có tư cách tranh đấu cùng lão tổ.
- Lúc trước ngươi đả thương tu sĩ Hoàng Tuyền Tông ta, hôm nay lão tổ liền theo trên người ngươi thu một chút lợi tức, sẽ đem nguyên thần của ngươi rút ra, phong ấn bên trong hồn phiên, chờ trở lại Hoàng Tuyền Tông, sẽ giao cho tông chủ đại nhân phát lạc.
- Chắc chắn tông chủ đại nhân sẽ cực kỳ vừa lòng, có thể tra tấn hung thủ giết chết ái tử.
Huyết Ngục lão tổ dữ tợn cười lạnh, từng bước bước tới, thân ảnh nháy mắt hiện bên ngoài nhà lao, không chút chần chờ, vươn năm ngón tay đặt xuống đỉnh đầu Tiêu Thần.
Người này sát phạt quyết đoán, không có nửa điểm chần chờ, hiển nhiên đã hành động tương tự rất nhiều lần, nhưng giờ phút này, hắn lại quá coi thường tu sĩ trẻ tuổi trước mặt.
Từ khi Tiêu Thần tu đạo tới nay, tuy rằng thời gian không lâu, nhưng kinh nghiệm tranh đấu chém giết sợ là dù Nguyên Anh tu sĩ thông thường cũng không cách nào bằng với hắn.
Hơn nữa Huyết Ngục lão tổ cũng không biết, trong tay Tiêu Thần còn có một đạo thần thông lợi hại nhất vẫn chưa thi triển, Thương Cổ kia chính là vì mê muội khinh thường mà vẫn lạc dưới một thức thần thông này. Nếu không phải như vậy, dù thế nào Tiêu Thần cũng không dám đối đầu trực diện cùng Huyết Ngục lão tổ.
Tịch Diệt chỉ, thần thông bảo mệnh cuối cùng, Ngu Cơ truyền thụ cho Tiêu Thần bên trong Ba Lan thành.
Lần này bị Huyết Ngục trấn áp, vốn là Tiêu Thần không cố ý lâm vào, mục đích vì muốn liệp sát người này.
Tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ đã chém qua, chẳng biết tính mạng của tu sĩ hậu kỳ, lấy tu vi hiện giờ của hắn có thể thu không?
Tất cả chuyện này mặc dù không biết sẽ thế nào, nhưng Tiêu Thần lại không thể không thử, nếu không chỉ có một con đường chết.
Trong lúc Huyết Ngục lão tổ duỗi bàn tay to hạ xuống, lệ mang trong mắt Tiêu Thần chợt lóe, vẻ kinh sợ bất an lúc trước hoàn toàn tiêu tán, thay vào là một mảnh bình tĩnh.
Một ngón tay nháy mặt điểm tới trước ngực của Huyết Ngục lão tổ.
Mắt Huyết Ngục lão tổ lóe lên vẻ giễu cợt, làm Nguyên Anh hậu kỳ đại tu sĩ sinh tồn hơn nghìn năm, những chuyện tình hắn trải qua thật sự nhiều quá mức, ngươi lừa ta gạt sớm là chuyện như cơm bữa. Một chưởng hắn đánh ra về phía đỉnh đầu nhìn thì đơn giản không chút thu hút, nhưng cũng ẩn chứa bên trong thần thông Nhiếp Hồn Thủ của Hoàng Tuyền Tông, với khoảng cách này, mặc cho tiểu tử này có con bài gì chưa lật, cũng sẽ phải chết không thể nghi ngờ.
Nhưng trong nháy mắt, nghe được Tiêu Thần mở miệng lời nói nhàn nhạt, một cỗ kinh sợ từ trong lòng Huyết Ngục lão tổ dâng lên, rồi càng lúc cảm giác đó càng dày đặc vô tận, khiến quần áo sau lưng hắn phút chốc bị mồ hôi thấm ướt.
- Tế tám trăm thọ nguyên của ta, diệt sát người này.
- Tịch diệt chỉ, nhất chỉ tịch diệt.
Truyện khác cùng thể loại
283 chương
501 chương
52 chương
79 chương
126 chương
970 chương
66 chương
20 chương
137 chương