Đạo

Chương 319 : Giao thủ

Thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt đã qua nửa tháng. Theo thời gian, khí nội Tiêu Thần dần bình ổn xuống, sắc mắt tái nhợt lúc trước đã khôi phục được chút hồng nhuận, hiển nhiên thương thế đã dần được khôi phục. Lúc này, thân thể ngồi nửa tháng nay đột nhiên hơi chuyển động, đôi mắt nhắm chặt chậm rãi mở ra, đôi mắt sáng tưng hiện lên, rồi bình đạm xuống. Há miệng phun ra một ngụm trọc khí, sắc mặt Tiêu Thần bình tĩnh, ánh mắt đảo qua người, lập tức cúi đầu vẫn chưa đứng dậy. Khe thủy. Tiểu thụ. Hắc thổ. Bên trong nguyên thần xuất hiện ba loại thần thông, hắn không nhịn được mà lộ ra vẻ mừng rỡ, ba thần thông này là Tiêu Thần tham ngộ được khi dải đất đen kia vỡ nát rồi nháy mắt dung nhập vào bên trong nguyên thần hắn. - Cấm chế hóa sinh, tuy ta vẫn như trước không thể nắm giữ, nhưng trong đầu đã mơ hồ có khái niệm. ‘Thanh Thảo, ‘Tiểu Hoa”, ‘Tiểu Thụ’, tất cả đều là mộc hệ cấm chế, uy lực cả ba tăng lên cũng có thể nói tu vi về cấm chế mộc hệ đươc nâng cao, thông qua thần thông có thể ngưng tụ linh lực hệ mộc, biến ảo khí tức của cỏ cây. - Hoa viên bên trong cấm chế này, ta tiếp xúc với hệ mộc cấm chế nhiều nhất, coi như nắm giữ thông thấu nhất. ‘Khê Thủy’, thần thông bố trí dòng suối, thuộc về thủy hệ cấm chế. ‘Hắc thổ’, cấm chế này cực kì quỷ dị, thuộc lại thổ hệ cấm chế. Tiêu Thần nhíu mày , đưa tay lên day ấn đường. - Cá, sâu róm, đất đen nhìn giống như được bố trí riêng biệt, nhưng ba cái này lại có liên hệ với nhau, tuy cực kì bí ẩn, nhưng ta đã nắm giữ ‘khe thủy’, ‘tiểu thụ’, ‘đất đen’, sau này ắt sẽ tham ngộ ra. - Dùng một phương thức nào đó dung hợp ba loại thần thông, sinh ra biến hóa nhưng nếu ta không nghĩ sai, cấm chế nơi này chưa phải là hoàn thiện, nếu không những sinh vật được huyễn hóa ra đã có được ý chí bản thân toàn vẹn rồi. - Kim hệ, hỏa hệ cấm chế, ngũ hành đầy đủ, cấm đạo hóa sinh mới đạt tới cảnh giới hoàn mĩ. - Ngũ hành tương sinh tương khắc, liên mien không dứt, hình thành tạo hóa, lại vừa hóa sinh ( tạo ra được tự nhiên, lại tạo ra được cả sinh vật sống- khác ếch gì nhau) Tiêu Thần thở dài một hơi, ánh mắt đảo qua cấm chế trong hoa viên, trong mắt vô số phù văn như dòng cước chảy thành dòng chậm rãi lướt qua. - Giờ phút này chưa đem cấm đạo hóa sinh nắm giữ, nhưng cấm chế này đối với ta không có nửa điểm khiêu chiến, giơ tay nhấc chân là có thể phá vỡ được.. Hắn vươn người đứng dậy, mười ngón tay bung ra, trăm ngàn kí hiệu nháy mắt bắn ra bốn phương tám hướng ròi tiêu tán vào hư không, đạo đạo gợn sóng ở chỗ phù văn dung nhập vào chậm rãi phát tán ra, tuy cực yêu nhưng vô số gợn sóng dung hợp lẫn nhau, cũng thổi quét thành một cơn lãng triều trong không gian. Thanh thảo, tiểu hoa, hết thảy bên trong gợn sóng tán loạn, rồi không thấy gì nữa. Trong thời gian khắp hoa viên được bao phủ bởi gợn sóng, tất cả biến mất không thấy gì nữa. Một tia sáng yếu ớt khẽ xuyên qua khe, một cánh cửa khẽ mở xuất hiện trước mắt. Tiêu Thần đứng nguyên tại chỗ, hơi trầm ngâm, trong mắt hiện lên vẻ kiên định, từ từ đi về phía trước, đưa tay đẩy cánh của ra, thân ảnh lập tức biến mất. ( cứ tưởng là :anh mở cánh cửa ra, em về tinh khôi, anh nắng mai nhẹ nhàng vờn mái tóc, và em ôm anh dịu dàng câu nói: vì sao? ) - Tiểu nha đầu, hôm nay có thể cũng lão tổ ta vui vẻ, đợi cho sau này ta đột phá bất trụy ( giờ mới hiểu bất trụy là một cảnh giới ), thành tựu đại đạo, ngươi coin he có công lớn, lão tổ sẽ ghi nhơ trong lòng. Ánh mắt Huyết Ngục lão tổ tham lam, xem ra ý thức đã sớm rơi vào mê đắm tuyệt sắc của mỹ nhân, nếu không phải lo lắng nàng vẫn chưa bị dược lực khống chế hoàn toàn, không thể hấp thu hoàn toàn nguyên âm, e rằng đã không nhịn được nữa rồi. Không sai biệt lắm, dược lực Âm sá đan rất hung mãnh, cho dù ý niệm tiểu nha đầu này kiên định, giờ phút này cũng tất bị dục hỏa xâm chiếm. Mặt Tử Yên tiên tử sắc mặt ửng đỏ, đôi mắt mê ly, cặp môi đào thỉnh thoảng lại khẽ kêu lên. Câu hồn đoạt phác bất quá cũng chỉ như này là cùng. Huyết Ngục lão tổ, miệng đắng, lưỡi khô, hiện giờ đã mất hết kiên nhân, pháp quyết trên tay đánh ra, hắc quang trấn áp lập tức tiêu tán Tử Yên tiên tử thân thể mềm mại lung linh rơi xuống mặt đất. - Hắc hắc, để lão tổ ta hảo hảo yêu thương ngươi. Huyết Ngục lão tổ cười tà, đưa tay vuốt ve cái eo thon thả. Nhưng vào thời khắc này, một cỗ dao động linh lực dị thường nháy mắt xuất hiện, hắn biến sắc, xoay người lại, liền bắt gặp một cánh cửa từ hư không đang chậm rãi ngưng tụ lại, một gã tu sĩ áo đen từ trong bước ra. Sắc mặt huyết ngục lão tổ âm trầm, đợi cho cánh cửa kia tiêu tán, trong lòng thoáng thở nhẹ ra, ánh mắt âm lãnh nhìn người trước mặt. Tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ. Cảm ứng được khí tức người này, hắn trong lòng đại định, lấy tu vi cua hắn, có thể dễ dàng đem người người này diệt sát. Tiêu Thần bước vào bên trong cánh cửa kia, thân thể hơi truyền đến cảm giác bị xé rách, hai mắt lập tức tỏa sáng. Thần thức đảo qua, ánh mắt dừng trên người Huyết Ngục lão tổ, người trước mắt khiến hắn nhịn không được phải nhíu mày, thầm nghĩ không xong. Người này khí tức âm trầm, mờ mịt hiện nhiên là đại tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ, hơn nữa còn rất tinh minh, cùng Thương Cổ kia rất giống nhay, hiển nhiên là tu sĩ Hoàng Tuyền tông. Huyết Ngục lão tổ thấy rõ diện mạo người này, sắc mặt hơi cứng lai, lập tức trên mặt hiện lên vẻ dữ tợn, lạnh giọng nói: - Lại là ngươi. Tiêu Thần nghe vậy, trong lòng máy động, sắc mặt nhah chóng âm trầm xuống. - Quả nhiên đi mòn gót sắt tìm không ra, không hổ danh giết được thiếu tông chủ Hoang Tuyền tông ta, ngày đó ngươi may mắn đào thoát, nhưng hôm nay rơi vào tay lão phu, người chắc chắn phai lưu lại chỗ này. Huyết Ngục lão tổ âm lệ, theo thanh âm hạ xuống, lo lắng hai người đấu pháp ảnh hưởng đến Tử Yên tiên tử, liền vung hai tay lên đưa nàng vào bên trong một thạch bích. Một cỗ uy áp pháp lực thâm trầm cuồn cuộn từ trong cơ thể nháy mắt bạo phát ra, giống như sóng to biển lớn quét ngang ra. Sắc mặt Tiêu Thần khó coi, bị nhận ra thân phận, việc hôm nay rất khó sắp xếp, nói không chừng phải cùng người này đánh một hồi, nhưng người ta đã là Nguyên Anh hậu kỳ đỉnh, nghĩ đến đây, ánh mắt hắn không khỏi âm trầm. Vừa rồi lúc Huyết Ngục lão tổ đem Tử Yên tiên tử đẩy ra, đã bị hắn chú ý, trong mắt hiên lên vài phần dị sắc. - Gió nổi lên. Nếu xác định không hể hòa hoãn, vậy thì ra tay trước vậy, nếu khống sẽ rơi vào hạ phong ngay từ lúc đầu, rất khó có cơ hôi bỏ đi. Xuất thủ, giờ phút này hắn liền dùng ngay thần thông lợi hại nhất của mình. Bên tron hang đá, âm phong ngưng tụ đầy trời, gào thét xoay quanh giống như quát cốt cương đao ( dao cạo xương ), lao thẳng đến Huyết Ngục lão tổ. - Hừ. - Huyết Ngục hừ lạnh một tiếng, tiểu tử này lại còn dám rat ay trước, đúng là ngoài dự liệu của hắn, bất chợt trong lòng sinh giận dữ, tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ mà lại dám cùng hắn đối chiến, thật liều lĩnh. Trong tiếng hừ lạnh, sắc mặt Huyết Ngục lão tổ âm lệ, một chưởng vỗ về phía trước. - Phù đồ ấn. Khí sát lục trắng bệch tán ra, điên cuồng vặn vẹo, ngưng kết thanh một ấn ký bạch cốt, tiếng quỷ kêu khóc từ trong truyền ra, hai phù văn mặt quỷ dữ tợn vặn vẹo không ngớt, nhưng lại là hai chứ phù đồ lớn. Trong lòng phẫn nộ, ra tya liền là một thần thông đã nổi danh, muốn đem Tiêu Thần chém chết ngay tại đương trường. Phù đồ ấn do giết choics mà thành, cuồng bạo sát khí nặng nề, nhảy luôn vào bên trong âm phong thế như chẻ tre oanh tới. Sắc mặt Tiêu Thần bình thản, cũng không để ý. Huyết Ngục lão tổ biến sắc, khó khăn nhìn lên phù đồ ấn đang chiếm thượng phong, vô số âm phong bị đánh bay, nhưng lại vô biên vô hạn liên miên không dứt, nếu như không dứt điểm sẽ phải lâm vào tình trạng dây dưa. Vào thời khắc này, Tiêu Thần cũng ra tay nữa, một tay chụp xuống, tiếp tục quét ra. - Thần thông vân dũng. Lệ khí vô tận ngưng tụ thành, lệ khí này là Tiêu Thần mang từ thế giới sấm xét ra, nồng đậm cực cực kì khiến người khác sợ hãi, sau khi xuất hiện dung hopwk với nhau hóa thành một đoàn lệ vân tối đen. Hai thức thần thông đánh ra, âm phong gào thét, lệ vân trấn áp, phù đồ ấn kia nhất thời không chống đỡ nổi. Sắc mặt Huyết Ngục lão tổ khẽ biến, thần thông người này thật mạnh, vượt xa tưởng tượng của hắn, hơn nữa hai thần thông hợp vào một chỗ, giống như từ cùng một thần thông diễn hóa ra uy lực bổ xung cho nhau thật tốt, nhưng ngay sau đó hắn vẫn cười lạnh một tiếng. Thần thông này tuy không kém nhưng muốn bảo toàn tính mệnh chỉ sợ có chút si tâm vọng tưởng rồi. - Diệt sinh ấn. Quát lạnh một tiếng, đạo thần thông thứ hai hắn đánh ra cũng là từ một chiêu Hoàng Tuyền ấn mà ra, uy lực cực mạnh, giờ phút này song ấn chiến âm phong và lệ vân, nhất thời hai bên lực lượng cân bằng, khó phân thắng bại. Trong mắt Huyết Ngục hiện lên vẻ tàn nhẫn, giờ phút này hắn hít phải mùi hương của Âm sá đan, cả người sôi máu, dục hỏa đang hừng hực, chuyện tốt bị người ta cắt đứt,trong lòng tự nhiên sinh ra lửa giận vô cùng. Cho nên bây giờ, hắn không tiếp tục langxphis thời gian, trực tiếp rat ay đem người náy oánh chết. - Táng thiên ấn. Thần thông mạnh nhất trong Hoang Tuyền ấn, hơ cả ‘diệt sinh ấn’, phù đồ ấn cùng có tương sinh hỗ trợ, uy lực tăng vọt. Người này chắc chắn phải chết không nghi ngờ. Táng Thiên ấn ngưng tụ thành, màu sắc tối đen, toàn thân phủ đầy đường vân kì dị, chữ ‘Táng” đầy những vết máu chưa khô, tràn ra khí tức hủy diệt âm lãnh đáng sợ. Trong lúc Táng Thiên ân nháy mắt hình thành, trong lòng Tiêu Thần hung hăng nhảy dựng lên, một cỗ nguye co sinh tử quanh quẩn trong lòng, khiến lỗ chân lông hăn dựng đứng cả lên. - Vĩ chí. Lúc nguy cấp, quát khẽ một tiếng, hai tay chụp xuống, tung ra thần thông thứ ba. Gió nổi, mây bay, mưa tuôn, ba thần thông liên hợp, uy lực bạo trướng. Âm phong gào thét, lệ vân che trời, mưa máu bay lả tả cùng Diệt dinh ấn, phù đồ ấn, Táng thiên ấn chiến nhau, miễ cưỡng bảo trì xu thế kình nhua, vẫn xhuaw rơi xuống hạ phong. Sắc mặt Huyết Ngục lúc này đại biến thức sự, ánh mắt âm trầm nhìn người phía trước: - Lúc trước giết Thương Cổ chính là ngươi? Từ thần thông lúc giao thủ, dĩ nhiên hăn đã nhận ra khí tức quen thuộc, sát khí trong lòng tuôn ra. - Nói như vậy, bay miêng ngọc điệp dư thừa kia cũng ở trong tay ngươi, lần này thật là giảm cho lão tổ không ít phiền toái, chỉ cần giết ngươi, liền có thể có được tín vật mở ra nội phủ. Âm thanh sâm hàn, sát khi bành trướng, tỏa ra quanh quẩn mãi trong hang đá..