Khuynh Thế – Thiên Hạ Duy Song
Chương 1 : Hồng sắc yêu hoa
Mùa xuân Đào hoa phong tiêu tàn.
Dãy núi cao ngất vờn quanh bốn phía tạo thành một sơn cốc chìm trong mây khói mờ ảo, cánh hoa lác đác lay động phiêu vũ giữa không trung. Làn gió mát nhẹ nhàng lướt qua làm say lòng người, quang ảnh bảy màu rực rỡ vén lên màn sương mờ, hiện ra một bên sơn cốc dần thu lại nơi vách đá cao hơn mười trượng.
U cốc liễm vụ, thanh hương phù tán. (liễm ở đây là thu liễm, nghĩa là vụ khí trong cốc dần ít đi)
Phía trên vách đá lởm chởm, một thác nước lớn dựa vào thế núi đổ thẳng xuống. Tiếng nước gầm thét chảy ào ạt tràn ngập sơn cốc trống trải như đào thanh huyền nhạc, vang vọng hồi lâu đến tận chân trời xa xăm.
Thác nước bàng bạc trút xuống đám toái thạch xanh biếc, từng giọt thủy hoa ẩn ẩn hồng sắc bắn ra chung quanh, mãnh liệt vô tận khiến người ta sinh niềm sợ hãi. Cho dù đứng ở đằng xa lắng nghe cũng đủ làm cho người ta hoảng hốt thất thố, không muốn lại gần.
Bên dưới thác nước mông lung, làn sóng màu xanh ngọc bích của hồ nước hiển lộ từng đợt lưu quang. Hơi nước như sương khói, dần dần chiếu rọi một bóng người mờ ảo.
Nam tử ngâm mình trong nước, màn sương mỏng như ẩn như hiện khiến bờ ngực xích lõa tinh tế mà trắng nõn càng thêm mỹ lệ vô bì.
Làn tóc dài màu hỏa hồng trút xuống, phi tán trên mặt nước. Sắc đỏ làm lu mờ cánh lục bình xanh biếc, sợi tóc mượt mà mềm mại, yêu dị quỷ mị.
Một luồng gió nhẹ nhàng lướt qua, chậm rãi xua tan sương mù hé lộ một dung nhan khuynh thành tuyệt diễm. Hắn khẽ nhắm hai mắt, hàng lông mi đậm màu ở khóe mắt tản ra vẻ thâm trầm nhàn nhạt, mị nhãn như tơ phơn phớt phấn hồng. Một lạc ấn hình hoa đào yêu diễm màu huyết hồng nở rộ trên xương quai xanh đầy mỹ cảm.
Thình lình, nam tử mở mắt ra, con ngươi thâm hồng trong suốt tô điểm cho mị nhãn càng thêm hoàn mỹ. Chỉ trong nháy mắt, song mâu vũ mị khiến hết thảy sắc thái chung quanh đều trở nên mờ nhạt.
Nam tử hơi nheo lại mị nhãn, đột nhiên hắn nhảy ra khỏi mặt nước, xoay người hạ xuống đất bằng. Cùng lúc đó vang lên một tiếng vang thật lớn, bọt nước bị khuấy động như thủy hoa đằng không, mạnh mẽ nảy lên không trung.
Hồng bào rời rạc khoác hờ trên người, làn tóc hỏa hồng còn nhỏ từng giọt thủy châu. Thân hình thon dài ma mị động nhân dưới ánh nắng thẳng tắp mà trầm tĩnh, tựa như liệt hỏa cực nóng, bày ra vẻ hoàn mỹ kinh tâm động phách.
“Vô Nhai.” Thanh âm nam tử thanh lãnh mà không linh, con ngươi thâm hồng không một tia gợn sóng. “Ngươi thật to gan!” (thanh lãnh: trong trẻo lạnh lùng, không linh: linh hoạt kỳ ảo)
Chỉ thấy một nam tử ước chừng hai mươi mấy tuổi đi tới, một thân trường bào lam nhạt, gương mặt tuấn lãnh, móng tay hắn có sơn màu. Sắc đỏ diễm lệ cùng ngũ quan tuấn lãng như điêu khắc không có nửa phần tương xứng. Hắn quỳ một gối xuống đất, con ngươi sâu thẳm tựa hồ không dám nhìn thẳng vào dung tư mê hoặc nhân tâm kia.
“Cung chủ, thuộc hạ vô tình mạo phạm, chẳng qua. . .”
“Chuyện gì ?”
“Đã ba canh giờ, hắn vẫn chưa khai một lời.”
Hồng mâu mị hoặc lóe lên hàn ý cùng tàn nhẫn. Khóe miệng nam tử vạch nên một đường cong đầy khinh miệt cùng trào phúng. “Không nói thật sao. . .”
Từng gợn sương mù nhàn nhạt lại đem nhai cốc bao phủ, mơ hồ mà quạnh hiu.
Làn tóc hỏa hồng phủ trên hồng bào như đóa hồng liên nở rộ, bóng lưng yêu diễm của nam tử bên dưới nhai cốc dần dần đi xa, duy mỹ như tiên họa.
Vô Nhai quay đầu nhìn lại, vách đá dựng đứng nơi u cốc phảng phất đã trải qua vô vàn năm tháng. Từng phiến sương mù dày đặc rét lạnh phủ kín Đoạn Tình Nhai, cũng như, tâm của người kia.
~*~
Bên trong gian phòng tuyết bạch, sa trướng khẽ bay, hương khí thoang thoảng quanh quẩn trong gió mát. Từng tiếng rên rỉ hỗn loạn trầm thấp cùng thanh âm nức nở đứt đoạn vang lên.
Trên chiếc giường lớn trải một tấm hồ cừu nhuyễn mao trắng như tuyết, một nam hài tầm mười sáu tuổi đang nằm úp sấp, toàn thân xích lõa, thống khổ vặn vẹo thắt lưng đầy những vết bầm xanh tím mang theo hương vị *** mỹ. Máu tươi lẳng lặng chảy dọc theo bắp đùi trắng nõn, nhỏ giọt trên nhung mao màu trắng, diễm lệ như mai.
“Ân. . .” Ngữ thanh của nam hài đã trở nên khàn khàn, yết hầu khô khốc rốt cuộc không phát ra được thanh âm. Ánh mắt như ngọc lưu ly vỡ nát ứa ra lệ châu tuyệt vọng, hơi thở chậm rãi bắt đầu tan rã. Va chạm mãnh liệt mà thô bạo đưa đẩy thân thể suy yếu của hắn đến cận kề cái chết.
Vạt áo hồng sắc phản chiếu linh quang yêu diễm, làn tóc đỏ rực che khuất đôi mắt thâm hồng, nam tử mang trên mặt huyền thiết mặt nạ, che khuất dung nhan điên đảo chúng sinh. Vô luận nam hài dưới thân đầm đìa nhỏ lệ khóc lóc, rên rỉ gợi tình bao nhiêu, kể từ lần tiến nhập đầu tiên nam tử đều không giảm bớt nửa phần khí lực.
Đó là va chạm trùng kích khao khát hủy diệt, là huyết dục điển phong đưa người ta đến chỗ chết.
Nam tử không có một tia biểu tình, giống như nam hài dưới thân hắn chỉ là một món đồ chơi, căn bản không gợi nổi chút thương hại nào của hắn.
“Cung. . . Cung chủ. . . Ân. . .”
Thanh âm suy yếu không đổi lại được vỗ về trân trọng nhu hòa, mà là càng thêm mãnh liệt cùng cuồng bạo chiếm đoạt. Nam hài rốt cuộc không thể chống đỡ thân thể yếu nhược của mình, hư nhuyễn ngã xuống, hơi thở mong manh.
“Cầu. . . Cung chủ, buông tha ta. . .”
Từ đầu đến cuối nam hài đều không nhìn thấy dung mạo của nam tử. Giữa ánh sáng lờ mờ, chỉ có mạt hỏa hồng kinh diễm kia chiếm cứ toàn bộ tầm mắt hắn, hư huyễn mà không thật.
Nam hài thống khổ run rẩy giơ lên cánh tay, chậm rãi hướng đến chiếc mặt nạ huyền thiết mà vuốt ve.
“A ────” Một tiếng thét xé tan yết hầu, khi cánh tay nam hài sắp đụng đến huyền thiết mặt nạ, nam tử va chạm một lần cuối cùng mạnh bạo tàn nhẫn khiến toàn thân nam hài cứng đờ, đồng tử nháy mắt phóng đại.
Khóe miệng nam tử cong lên đầy khinh miệt, hắn đột nhiên xoay người bước xuống giường, không thèm liếc nhìn nam hài thêm một khắc, như thể người trên giường chỉ là một thứ dơ bẩn thấp hèn không lọt nổi vào mắt.
Hắn kéo xuống huyền thiết mặt nạ, tùy tiện ném ra ngoài cửa sổ, dung nhan tuyệt sắc lạnh lẽo như ngàn năm băng tuyết.
Đợi đến khi bên trong gian phòng không còn tiếng vang, hai nam tử tuấn nghị mới cung kính bước vào. Người bên trái một thân đạm lam trường bào, người còn lại khoác y phục đỏ thẫm, móng tay sơn màu diễm hồng thoáng hiện vẻ rực rỡ chói mắt. (đạm lam: màu lam nhạt, tuấn nghị: anh tuấn vs. kiên nghị?)
Vô Nhai, Tập Phong.
Hai người trông thấy nam hài trên giường đã không còn thở, căn bản không có chút biểu tình thương tiếc.
Không một nam hài nào có thể sống sót mà ra khỏi căn phòng này. Kẻ yếu nhược chỉ có kết cục bị tru hồn diệt phách trong huyết tinh, vì đó mà thành toàn cho một người.
“Cung chủ, người đã mang tới Ngọc Phong Uyển.”
Tay áo nam tử tung bay, lướt qua thân thể trần trụi của nam hài, “Đem hắn cũng kéo qua bên đó.”
Đôi mắt thâm hồng lãnh khốc tản mát quang mang thị huyết yêu diễm, lóe lên hàn ý vô tận.
*********
Truyện khác cùng thể loại
123 chương
77 chương
72 chương
291 chương
112 chương
8 chương