Không rõ chuyện lúc mới bắt đầu như thế nào, nhưng đến mãi về sau vẫn còn thấy được mối liên hệ giữa Cẩu Ngũ và Hoắc Tiên Cô trong quá khứ. “Không qua đây hút một điếu sao?” Hoắc Tiên Cô nhìn Cẩu Ngũ, đùa giỡn cái hộp thuốc lá ngoại trong tay. “Không đâu, đừng làm phân tâm.” Cẩu Ngũ dùng dao rạch bụng con cá trích trên tay, đem lớp màng thịt màu đen bên trong con nó moi ra, vứt vào trong cái vại rồi tiếp tục cạo vảy cá, động tác rất thuần thục. Hoắc Tiên Cô lại châm một điếu thuốc, nhẹ nhàng hút một hơi. “Con gái mà hút thuốc, cô không sợ chẳng ai thèm lấy à.” Cẩu Ngũ cười nói. “Không phải vẫn còn anh đó sao?” Hoắc Tiên Cô thản nhiên nói. Cẩu Ngũ dừng tay lại một chút, sau đó tiếp tục cạo vảy cá trích: “Tôi cũng không thích hút thuốc lá.” Hoắc Tiên Cô phả ra một hơi thuốc về phía hắn, rồi đem thuốc dúi vào trong chậu hoa bên cạnh, chỉnh lại mái tóc một chút: “Thế nào, giờ anh còn không thừa nhận là mình đã lấy cái quần đó ra sao?” (Ôi giời ơi!!!!!!!!!!!) Cẩu Ngũ lại dừng con dao trong giây lát, tút lại bình tĩnh rồi nói: “Cô không cảm thấy xấu hổ à, cô ngủ ở trên giường, tôi ngủ ở ngoài bậc cửa, một sợi tóc tôi cũng chưa từng đụng tới, cái gì mà đã lấy quần ra rồi còn không thừa nhận chứ?” “Ai biết buổi tối anh có lần mò lên hay không, tôi uống nhiều như vậy, mà thời gian đó gần như như chỉ có anh tiến vào phòng thôi à.” “Cô có thể đừng làm ra cái bộ dạng giống như một Tú bà thế được không.” Cẩu Ngũ đem cá đi rửa, nhét vào cái chân giò hun khói, rồi để lại trong nồi luộc, chỉ lát sau mùi thơm đã toả ra ngào ngạt, “Tôi cho cô biết, những cô gái gian xảo tôi thấy cũng nhiều rồi, lão tử không sợ nhất chính là các cô mồm miệng như vậy.” Hoắc Tiên Cô đứng lên, đi tới phía sau lưng hắn, Đại Hắc Bối nằm ở trên tấm ván, miệng chảy nước dãi ròng ròng, nàng sờ sờ lưng con chó đang lên cơn co giật, nói: “Được nha, vậy anh có thể chờ, để xem anh có ăn tôi đây một cái hay không.” Cẩu Ngũ lấy nước đổ vào trong nồi, đậy nắp lại, lấy tạp dề lau lau tay, quay đầu lại nhìn nàng nói: “Không tiễn, chờ chút nữa tôi còn phải giúp nó súc ruột, nhìn rất ghê tởm, tốt nhất cô nên tránh một chút đi.” “Canh cá này không phải là anh làm cho tôi ăn sao?” Hoắc Tiên Cô hỏi. “Con chó mất dạy này nhất định là vào nhà của Giải Cửu ăn bậy cái gì rồi, đầu bếp nhà cậu ấy vừa mới mất gần đây, khẩu vị của Giải Cửu rất nhạt, không chịu ăn thức ăn ở bên ngoài mà đi tự mình nấu mì ăn, lại không ăn được nhiều nên đem mấy thứ này đổ cho chúng ăn hết, tôi phải làm cho nó nhổ ra, nếu không nó sẽ không chịu được quá hai ngày đâu.” “Chó của anh sao lại đi vào nhà của Giải Cửu chứ?” “Cho cậu ấy mượn để ngửi đất, còn cậu ấy hình như viết cái gì mà 《 Giải thảo đường tán ký 》.” Cẩu Ngũ làm động tác không thể hiểu được, “Tú tài dù gì cũng có tiền đồ mà, còn tôi ngay cả chữ đại cũng đọc không được, chỉ có thể làm chút công việc tay chân thôi.” Hoắc Tiên Cô ngửi ngửi mùi món canh, “Mì Giải Cửu nấu cho chó ăn thì chúng chết là phải, tài nấu nướng của anh cũng không tệ, tốt xấu gì cũng là sống, anh không cần phải tự hạ thấp bản thân mình.” “Bình thường cho dù mì có khó ăn hơn nữa, cũng sẽ không để cho chó như vậy, chó vẫn có thể ăn phân đấy, tay nghề của Giải Cửu dù gì so với phân thì vẫn tốt hơn. Nhưng mỗi lần đi qua nhà Giải Cửu, chó của tôi ăn thứ này thứ kia trong đó kiểu gì cũng gặp một vài vấn đề. Tôi nghĩ, trong mì của Giải Cửu, nhất định là có bỏ thêm thứ gì đó rồi.” Cẩu Ngũ nói, “Mong là tôi đã đoán sai đi, tuy rằng thứ kia có tác dụng giảm đau đầu cho cậu ấy, thế nhưng đối với người khác thì rất là không tốt.” Hoắc Tiên Cô suy nghĩ một chút, nàng lập tức hiểu được: “Người thông minh, đầu nhất định là thường hay bị đau, uống thuốc cũng là điều bình thường thôi.” Hắn đem chó súc ruột trước, cuối cùng Hoắc Tiên Cô cũng rời đi, Cẩu Ngũ thở phào nhẹ nhõm, lấy điếu thuốc lá nàng ấn dập ở trong chậu hoa ra, dùng cặp gắp than kẹp lên một cục than đang cháy châm lại thuốc, rồi hút mạnh hai cái, thầm nói: “Đêm hôm đó cô ấy vốn không có ngủ, may mà trước đây mình đã từng cai nghiện rồi, nếu không thực sự chắc cũng làm ra chuyện gì đó, coi như cuộc đời này của mình xác định đã xong.” Hắn lau lau mồ hôi lạnh, vỗ vỗ con chó mực lớn kia, ngay lập tức nó từ trên ván nhảy xuống, không hề bị gì hết. Cẩu Ngũ ôm cổ của nó hôn mấy cái: “Đường Tăng, may mắn là tao đã có chuẩn bị trước rồi, đã huấn luyện cho chú mày giả chết, bằng không tao đã bị cô ấy quấn lấy không buông.” Con chó liếm hắn vài cái, rồi lại nhìn nồi canh cá đang bốc hơi nóng hổi vài lần, Cẩu Ngũ chỉ lắc đầu: “Không có cửa đâu.” Hắn đẩy cửa thấy Hoắc Tiên Cô đã đi, mới trở vào múc canh cá vào tô, rắc thêm chút hành băm, đắp cái nệm hương bồ giữ ấm lên, xong xuôi rồi cầm cái rổ đi về phía phòng trà. Nơi đó, có một cô gái ngây thơ cũng rất đanh đá đang đợi hắn. Con chó mực đi theo vài bước, phát hiện món canh cá này thực sự không có hy vọng gì với nó, buộc lòng phải hậm hực quay đầu lại, ngồi chồm hỗm xuống một góc ở trong sân. Vừa yên vị được vài phút, bỗng nhiên nó nghe thấy trên cây có tiếng động, ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy cô gái vừa rời đi ban nãy đang ngồi trên cây, ngẩn ngơ nhìn về hướng Cẩu Ngũ vừa khuất, trên mặt đều là nước mắt. (Bạc tình, bạc tình bome 😥)