Ban đầu, không ngờ duyên phận của ông nội Ngô Tà, khi đó lại có thể thú vị như vậy. Giải Cửu Gia đẩy kính mắt một cái, đây là lần thứ ba ông làm động tác này, cô bé ở đối diện, có phần luống cuống. Ở trong quán trà này, người đàn ông kia đã nhìn nhìn nàng như vậy cũng đã hơn một canh giờ rồi. Nếu như không phải do mẹ nàng khăng khăng muốn để cho hai người bọn họ gặp mặt, thực sự nàng không muốn ở một chỗ trong thời gian dài như vậy, còn để cho một người đàn ông kì quái nhìn nàng như thế. Cô gái cảm thấy kỳ lạ, cũng không khỏi phải quan sát người đàn ông này thật lâu. Tuy nói bầu không khí rất xấu hổ, người đàn ông này rất cổ quái, thế nhưng nhắc tới, nếu như người đàn ông này không có một loại khí chất đặc biệt kỳ quái, nàng đã sớm viện cớ không khoẻ mà không đi rồi, chung quy thì mẹ nàng cũng không thể để cho nàng phải ngất đi ở chỗ này được. Là một loại khí chất gì thế? Nàng thực sự nói không được, thấy người đàn ông này, nàng luôn luôn cảm thấy nhìn không thấu được hắn. Trên thế giới này những người nhìn không thấu được có rất nhiều loại, có trầm mặc ít nói, trong ngoài không giống nhau có, còn có vài người vẻ mặt lúc nào cũng cười cười ha ha, kỳ thực tâm trí lại đặc biệt nặng nề, có vài người tất cả mọi thứ đều rất bình thường, nhưng mà người khác lại cảm thấy hắn không được bình thường, thế nhưng người đàn ông này thì không phải vậy? Là một cô gái tương đối thông minh, nàng biết, nếu như một người có thể bị người khác cảm giác được rằng ẩn giấu trong nội tâm là thứ gì, thì người này cũng không thực sự được coi là lòng dạ quá sâu sắc. Bụng dạ càng sâu, ngươi sẽ nhìn ra hắn có một chút kế hoạch, ngươi biết hắn đang che giấu thứ gì, nhưng tất cả những gì ngươi tính đều hoàn toàn không đúng, đối phương ngay cả suy đoán của ngươi cũng đã sắp xếp vào tròng, còn những suy tính thực sự của hắn thì ngay cả một góc nhỏ ngươi cũng không mò tới được, cái này mới được tính là một nhà quyền mưu thực sự. Thế nhưng, cái người được gọi là Cửu gia này —— không ngờ lại còn trẻ như vậy, sao lại được người khác gọi là Cửu gia —— khí chất của người này, ngươi không có cách nào đưa ra bất kì phán đoán gì, ngươi thấy ông ta, vĩnh viễn chỉ là cái cảm giác bản thân hắn nhất định không hề đơn giản như vậy, nhưng có thể ngươi cũng không có cách nào khẳng định được. Thực sự, nếu như ngươi không cố nói với mình rằng, phẩm chất của người này không bình thường, thì cuối cùng ngươi sẽ cảm thấy, không phải là do ngươi nghĩ quá nhiều. Để lộ ra một chút sơ hở đi. Cô gái nghĩ thầm, từ trước tới nay không có người đàn ông nào có thể làm cho nàng khó nhìn thấu đến như vậy. Từ những người đàn ông mà nàng đã từng gặp trước đây thì thấy, họ tiếp xúc với nàng, rốt cuộc có mục đích gì, chỉ cần nàng sờ đến một cái là có thể biết được người này rốt cục là hạng người gì, còn người đàn ông này lại không hay đùa. Việc này thật đúng là vướng tay vướng chân. Nếu như mình cứ như vậy mà đi, có được coi là thất bại không? Cô gái thầm nói trong lòng. “Anh rốt cuộc muốn nhìn tôi tới khi nào?” Cô gái quyết định lấy tiến làm lùi, nhìn một chút rồi tự mình chủ động tiến công, kết quả sẽ là cái gì đây. Giải Cửu gia nhìn thấy mặt con nít của nàng, trong lòng thở dài, nhóc con này càng lớn càng xinh xắn lanh lợi, một cách tinh quái, lại còn có một gương mặt đặc biệt trẻ con nũng nịu, thảo nào nhiều người thích như thế, đào hoa không ngừng, hết lần này tới lần khác lại còn vô cùng thông minh, ai cũng chướng mắt, khiến cho mẹ nàng sứt đầu mẻ trán, nếu như nàng không phải là bà con, hắn cũng không muốn lội qua cái loại nước đục này mà ngồi đây làm đối tượng cho nàng. “Anh thật sự không nói à.” Cô gái có chút không nhịn được, thầm nghĩ có thể là mình đã nhìn lầm rồi, người này thật ra là một kẻ lỗ mãng? “Không xem mặt hàng thật kỹ một chút, tốt như thế nào mới đẩy ra bên ngoài tiêu thụ chứ.” Giải Cửu Gia lắc đầu, thưởng thức một ngụm trà, nhìn đồng hồ một chút, liền đứng dậy đi xuống lầu, vừa đi ra ngoài thì thở dài. Dù cho là em họ tốt thì tốt đó, đáng tiếc không có lợi mình không dùng được, khắp thiên hạ này kẻ có thể áp chế được cô nhóc kia, e rằng chỉ có người kia. Cũng được, coi như là một mối nhân duyên thật tốt vậy, công việc của mình nghiệp tâm quá nặng, suốt đời này rất không hợp với chuyện tình yêu. Thấy chuyện bọn họ đẹp như vậy, cũng coi như tiêu nghiệp cho mình. Giải Cửu Gia nhớ lại buổi tối bốn năm trước, chuyện mà ông ta làm, trong lòng liền căng thẳng, ông vuốt ngực thở dài. Cô gái ngồi trong quán trà ngẩn người, nhìn vào khoảng không bên kia cái bàn, hồi lâu mới phản ứng được, sắc mặt thoáng cái đã xanh mét, xoay người qua phía a hoàn đi theo hầu nói: “Đi thôi.” Vừa mới định rời đi, liền thấy một người trẻ tuổi tay ôm một con chó chạy tới, nhảy lên lầu, vừa tới đã kêu lên: “Giải Cửu này? Tiểu Cửu Cửu không phải nói là đang rót trà ngon ngồi đây chờ tôi sao?” Vừa nói xong thấy cô gái kia, sắc mặt tái xanh đang nhìn mình, không khỏi bật cười, nói: “Giải Cửu làm thế nào mà lại đổi thành đại cô nương vậy, đừng có nói, đúng thật là dấp dáng có vài phần tương tự. Cô gái, một ngày tốt như vậy, đừng có tức giận mà tự phá huỷ tâm tình của mình chứ.”    (Ngây thơ vô số tội ghê ^^) “Ngươi mới là Giải Cửu ấy!” Cô gái tức giận lập tức đứng lên, cầm một chén trà trực tiếp hất vào mặt người kia. Tiểu nhị đi theo người kia cũng điên lên, lập tức bắt đầu dùng khăn mặt lau: “Ngũ gia, ngài không có sao chứ?” Cẩu Ngũ lắc lắc đầu, nhìn bóng dáng nhỏ bé xinh xắn kia đã một đường đi xuống lầu, lại nhìn xuống chú chó nhỏ đáng thương của mình một chút, không khỏi lắc đầu, hỏi tiểu nhị: “Cô gái đó con nhà ai vậy?” Tiểu nhị gãi gãi đầu một cái, không biết nên nói như thế nào, chợt nghe thấy cô gái dưới lầu khẽ kêu: “Ai dám nói, lão nương sẽ lột da hắn ngay! Có gan thì tự mình đi điều tra, ngươi có thể đến tìm tên Giải Cửu kia mà tính sổ đi!” Tiểu nhị nhìn Cẩu Ngũ một chút, Ngũ gia xua tay để cho tiểu nhị đừng nói nữa, dựa vào lan can ngồi xuống, run run y phục ướt, nhìn xuống cô gái đang đi trên đường kia, không khỏi mỉm cười. (Sao bác Cẩu Ngũ này đen thế?) (Lão Cửu Môn là ngôn tình hay nhất tôi từng đọc *bật ngón cái* 😀)