Đáng Tiếc Không Phải Anh
Chương 32
Chúng tôi có thể yêu hai người cùng một lúc, cũng có thể được hai người cùng một lúc yêu.
Đáng tiếc, chúng tôi chỉ được ở lại với một người đã đợi.
Thời gian mau chóng qua đi.
Lại đến thời điểm bắt đầu học kì mới, ước nguyện của Mai Mai trở thành hiện thực khi được lên vị trí chủ tịch hội sinh viên, Chu Xuân và Trình Anh tiếp tục cống hiến xuất sắc cho sự nghiệp đường sắt Trung Quốc, Liễu Như Yên và Chim To vẫn cãi nhau như trước rồi làm hòa không ngừng, mọi người dường như đều đi theo con đường đã định sẵn từ đầu, bao gồm cả tôi và Hướng Huy.
Cái gọi là tân quan nhậm chức gánh vc ba chuôi lửa quả đúng, việc Mai Mai lên nắm quyền là ngọn lửa đầu tiên báo hiệu tương lai đẩy chúng tôi rơi xuống vực sâu thẳm đau khổ.
Cô vô cùng hưng phấn bận rộn tổ chức cuộc thi biện luận lớn trong trường, nhưng vòng loại chán ngắt, gần như không ai đến đăng kí, cô hạ lệnh xuống các khoa nhất định phải cử ra bốn đại biểu tham gia, mà khoa ngoại ngữ số người cử đi nghiễm nhiên rơi cả xuống phòng chúng tôi.
“Chu Xuân, Liễu Như Yên, Diệp Tử, Trình Anh.” Mai Mai xoa xoa các ngón tay, gương mặt rõ vẻ nịnh hót cười, “Bốn người các cậu ủng hộ tớ công tác nhá.”.
Tôi và Chu Xuân giả bộ không nghe thấy, cứ thế tự cảm thấy hứng thú với đề tài trò chuyện của chúng tôi. Liễu Như Yên chạy ra phơi quần áo, Trình Anh dứt khoát mang máy nghe nhạc bên mình, đút tai nghe không nghe bất kì âm thanh nào bên ngoài.
“Này, các cậu... Thật quá đáng.” Mai Mai nổi giận, đỏ bừng cả khuôn mặt.
Chu Xuân lờ đờ uể oải chặn họng cô, “Còn có Trần Đông và Tử Du, sao lại cứ phải tìm đến bốn người bọn tớ? Chính cậu cũng là một phần tử của khoa ngoại ngữ, cũng có thể cống hiến một phần lực lượng đó thôi.”.
“Chết tiệt.” Mai Mai xả thẳng khí từ trong cổ họng, “Tớ chẳng qua muốn giữ gìn sự công bằng cho cuộc thi, chứ không chính tớ cũng muốn tham gia.”. Cô nhìn thấy một bên Trần Đông nở nụ cười trẻ trung rực rỡ, một bên Bùi Tử Du lịch sự nhã nhặn, nói: “Hai người bọn họ không bị người ta bắt nạt là còn may, còn có thể trông mong họ làm vẻ vang danh tiếng khoa ngoại ngữ sao?”.
Như Yên chạy vào cười quái quỷ: “Lão đại, theo tớ được biết, kết quả rút thăm là khoa máy tính đối chọi khoa ngoại ngữ, nếu cậu muốn tớ và Diệp Tử lâm vào chiến tranh lạnh, chúng tớ rất vui mừng được cống hiến sức lực.”.
Tôi nhẹ nhàng cười ra tiếng.
Mai Mai không tình nguyện nói: “Vậy vì sao không phải nhóm soái ca khoa máy tính đó bị mê hoặc dưới váy màu thạch lựu của hai người?”.
Như Yên nháy mắt mấy cái, “Cậu không phải bắt tớ và Diệp Tử mặc váy đấy chứ?”.
Mai Mai suýt bị sặc nước miếng của chính mình, Chu Xuân cũng nhịn không được, ôm bụng cười to, cũng chỉ có lúc này là hai người ăn ý đến thần kì.
Mai Mai đập bàn, chỉ chúng tôi: “Chu Xuân, Trình Anh, Tử Du, Trần Đông, bốn người các cậu, cứ quyết định vậy đi.”.
Tôi và Như Yên quay ra ôm ấp, Chu Xuân không cam lòng nhưng cuối cùng vẫn phải khuất phục trước “uy quyền” của Mai Mai.
Kết quả cuộc thi đoán là biết, có Hướng Huy, Trần Vũ Hoa, Chim To và Lăng Phong đều là thành phần quan trọng cấp cao đã được chọn lọc từ những học viên kĩ thuật nhất, dường như rất dễ dàng chóng vánh đánh bại khoa ngoại ngữ, tiếp theo đến khoa kiến trúc, rồi xuống đến các tài tử khoa sử học, chiến thắng huy hoàng trên lưng ngựa, và cuối cùng gặp khoa xã hội nhân văn ở trận chung kết.
Trận chung kết đề biện luận về cảnh giới nhân tài, nhóm của Hướng Huy phải đảm đương biện luận theo kiểu người trái ngược, tức nghịch cảnh tạo ra nhân tài.
Trải qua ba vòng giương đao múa kiếm, theo báo cáo công trình học viện là lấy câu nói Mạnh Tử từ hai nghìn năm trước và thời đại hai nghìn năm trước: “Tướng trời sắp giao trách nhiệm cho người nào, thì trước tâm trí người ấy phải khổ, sau gân cốt người ấy phải mệt, cơ thể người ấy phải đói, thân thể người ấy suy nhược, công việc người ấy phải loạn, tăng lên rất nhiều lần như vậy.” ---- [36] một số luận chứng thông qua Edison, Tào Tuyết Cần, Ostrovsky , lấy ví dụ thành công luận chứng con đường gập ghềnh nhiều lần, lợi thế giành chiến thắng một phiếu bầu.
Vốn tưởng việc dừng lại ở đây, ai ngờ Mai Mai rất hưng phấn lại nghĩ ra nhiều trò mới đa dạng hơn, cô chủ động mời quán quân trường đại học khác thi biện luận với trường ta để mở mang học hỏi, đại học ZJ trăm năm có danh hiệu ưu tú tự nhiên được mời trong hàng ngũ.
Thời điểm tin tức truyền tới, tôi hơn ngẩn người ra.
Đầu tiên nghĩ đến Lâm Sâm có thể hoặc không có thể ở đó, phản ứng thứ hai là cười lắc đầu, trên đời này sao có chuyện trùng hợp như vậy.
Có lẽ trên đời này vẫn có những chuyện trùng hợp như vậy xảy ra.
Sau rồi mới biết rõ không phải trùng hợp.
Lâm Sâm học ở trường đại học chuyên nghiệp ZJ, chuyên môn là lâm sàng y học, anh tranh thủ cơ hội đến này, trước là ở khoa y học trổ hết tài năng trở thành người nổi bật nhất, sau là cùng với ba cao thủ khoa luật tạo thành một đội, chuẩn bị chuyến đi.
Lúc ở công viên trường J khi anh đi ngang qua, tôi nhất thời kinh ngạc há to miệng.
Dụi dụi mắt, tôi mới cẩn thận dè dặt gọi, “Lâm Sâm.”.
Anh nhàn nhạt trả lời, “A?”. Sau đó vẫn nhìn tôi, ánh mắt càng lúc càng sâu.
Tôi bị anh làm cho tay chân luống cuống, im lặng không nói câu gì.
Mai Mai đi bên cạnh Lâm Sâm lặng lẽ kéo ống tai áo tôi, “Diệp Tử, hai người quen nhau à?”.
Tôi gật đầu, “Chúng tớ... là bạn trung học.”.
“Chúng tôi đã quen biết nhiều năm.” Một giọng nói khác đồng thời vang lên, rõ ràng hai câu nói đại ý gần giống nhau, nhưng sao vẫn có cảm giác khác nhau rất nhiều.
Mai Mai cười cười, ý vị thâm sâu.
Lâm Sâm vui vẻ vỗ vai tôi, “Anh đến trận đấu trước, tí nữa sẽ đến tìm em.”.
“Dạ, vâng.” Nói xong, tôi nhìn theo bóng lưng anh rời đi.
“Hóa ra anh ấy chính là Lâm Sâm trong truyền thiết, tớ mà gặp anh ấy trước, chắc sẽ cùng Viên Lang nhà tớ tạo thành cuộc chiến dài.” Gặp Chu Xuân ở sau suy nghĩ rồi thì thào nói nhỏ, lại rung đùi đắc ý tự mình có tâm trạng say mê, khiến tôi không khỏi bật cười.
“Diệp Tử, lúc trước nghe chuyện cậu kể, sao cậu không cho anh ấy cơ hội.” Đi vài bước, Chu Xuân bỗng nhiên quay người hỏi tôi.
Tôi khẽ mìm cười, tình yêu vốn không có lý do nào cả, tôi tin vào duyên phận, mà duyên phận đến, rất kì diệu. Nó đến không sớm cũng không đến muộn, đụng phải đó chính là cuộc đời.
Gặp đúng người đúng thời điểm, tất cả sẽ bắt đầu rõ ràng.
Chu Xuân và Viên Lang, Như Yên và Chim to, làm sao không phải do duyên phận kéo vào?
Đi nhanh gần đến hội trường, Chu Xuân nói một câu khiến tôi bước chân chậm một nhịp, “Diệp Tử, Lâm Sâm không phải đến tham gia cuộc thi biện luận chứ?”.
Tôi im lặng.
Từng mảnh vụn nhỏ dần dần chắp vá thành một hình ảnh hoàn chỉnh.
“Chu Xuân, tớ... hay là không đến xem trận đấu?” Rất lâu, tôi mới do dự mở miệng.
Chu Xuân nghĩ, “Cũng tốt. Sau khi kết thúc tớ sẽ báo kết quả cho cậu.”.
Tinh thần tôi không tốt trở về kí túc xá, như cảm thấy có chuyện sắp xảy ra.
Lo sợ bất an vượt qua cả buổi chiều, cuối cùng tôi cũng đợi được điện thoại của Chu Xuân.
“Diệp Tử, cậu đến ngay đi. Lâm Sâm hẹn gặp Hướng Huy.”
Tôi lúc ấy giật mình. “Anh ấy muốn làm gì?”. Tôi nghe đến giọng nói phát run của mình.
“Tớ cũng không rõ, tóm lại không phải chuyện tốt, cậu đến ngay đi, tớ thấy họ đến sân thể dục nhỏ gần đó.”
Trong đầu tôi nhiều mảnh hỗn loạn, cố trấn an mình nói, “Chu Xuân, cậu chờ tới, tớ sẽ đến ngay.”.
Vội vội vàng vàng lao xuống tầng, bất chấp trên chân còn đi dép lê.
Tôi sắp xếp vài tình huống có thể xảy ra:
Lâm Sâm gặp Hướng Huy, anh đến nơi này muốn gây phiền phức cho Hướng Huy, nhưng chuyện đã qua lâu như vậy, có lẽ anh không còn để trong lòng, tình huống này tôi bác bỏ rất nhanh.
Cuộc thi biện luận thất bại, Lâm Sâm lòng không phục, muốn lấy nắm đấm phân cao thấp, nhưng chuyện này liên quan đến cả danh dự của toàn đại biểu đại học, với hiểu biết của tôi về Lâm Sâm, anh nhất định không phải là người gây chuyện thị phi. Tình huống này cũng bị tôi bác bỏ.
Nhưng chưa chắc anh hùng tiếc anh hùng[37], có thể hai người hóa thù thành bạn, hy vọng này cứ thấy xa vời nhưng cũng không thể loại bỏ khả năng này.
Tôi còn đang miên man suy nghĩ, người đã đến trước cửa hội trường.
“Diệp Tử.” Chu Xuân nhanh tóm lấy tôi, hốt ha hốt hoảng chỉ vào hướng sân thể dục, “Ở đó.”.
Ngày không nóng nhưng tay tôi đã lấm tấm mồ hôi, tim đập liên hồi.
Chu Xuân nhẹ giọng an ủi tôi, “Cậu đừng lo lắng, có lẽ đơn giản không có chuyện gì xảy ra.”.
Tôi khóe miệng hơi nhếch lên, tựa như cười khổ, hợp thời phát huy tinh thần AQ[38], dù cho chỉ là lừa mình dối người.
Theo dọc tuyến đường đi Chu Xuân chỉ, trên đường đi cũng không thấy hai người họ, chúng tôi tìm khắp một vòng quang sân, cũng không phát hiện bất kì dấu vết trận ẩu đả. Tôi thoáng an tâm, cái này chí ít cũng cho thấy họ nói chuyện vẫn trong trạng thái hòa bình.
Ra vào sân thể dục chỉ có một con đường này, nếu không chỉ từ cửa trường mới đi được, tôi nghi ngờ hỏi, “Chu Xuân, cậu có phải nhìn nhầm đường không?”.
Cô ra sức lắc đầu, “Không thể, tớ nhìn rõ ràng”. Cô dừng lại một lúc, xuất thần nhìn tường rồi nói, “Chẳng lẽ bọn họ đi từ cửa phụ?”.
Tôi kinh ngạc hỏi, “Bọn họ ra khỏi trường học sao?”.
Vừa dứt lời, đã gặp Hướng Huy và Lâm Sâm một trước một sau đi tới, mặt và trán hai người có vài vết bầm tím khác nhau, tim tôi lập tức thắt chặt.
Tôi chạy ngay lên trước, đối diện với Lâm Sâm, lời nói quan tâm tuy không nói ra miệng, nhưng nét lo âm vẫn hiện rõ ràng trên mặt.
“Diệp Tử”, vẫn là Lâm Sâm phá tan không khí yên lặng, anh đưa tay định xoa đầu tôi, tôi vô thức tránh ra, anh cũng không tức, chậm rãi nói, “Anh về trường, có thời gian sẽ đến thăm em.”.
Tôi tức giận vì anh đả thương Hướng Huy, ngay cả lời nói tạm biệt của anh cũng không ngẩng lên, chỉ gật đầu xem như đáp lại.
Chân trước anh vừa mới đi, tôi đã vội vàng hỏi Hướng Huy, “Chuyện là thế nào, anh có đau không?”.
Hướng Huy nhìn tôi, cười không quan tâm. “Dính một đòn, không sao.”
Tôi ngốc chắc, chẳng lẽ hai người vật lộn cùng lúc vung ra, “Thật không sao chứ?”. Tôi nhìn anh liếc xéo một cái.
“Không sao.” Đôi mặt hẹp dài đen của anh tỏa sáng, khuôn mặt tuy có một ít vết thương nhưng vẫn không mất đi vẻ đẹp trai tuấn tú của anh.
“Hai người nói chuyện gì vậy?” Có lẽ đâu mới là đề tài tôi quan tâm nhất.
Khuôn mặt anh nhẹ nhàng, “Chúng ta? Hay ai?”. Tôi oán hận cắn răng, vẫn còn giả ngu với tôi.
Chu Xuân bật cười, thấy tôi trừng mắt nhìn, cô mới giả bộ vụng về, biết điều nói, “Tớ về trước.”.
Tôi không nói gì, kiễng chân vuốt lên miệng vết thương Hướng Huy, “Đau không?”. Tim tôi quặn đau hỏi, trong lòng thầm mắng Lâm Sâm một trăm lần.
Hướng Huy nắm tay tôi, hơi nhướn mi, giọng điệu nghiêm túc, “Anh ta bị thương so với anh không hề nhẹ.”.
“Hai người thực sự đánh nhau?” Tôi tức giận dậm chân.
Anh mím môi không nói, bỗng mỉm cười, “Buổi tối có lễ kỉ niệm, em cùng anh tham gia”.
Cho đến khi tiệc tối kết thúc, Hướng Huy vẫn không nói với tôi nội dung cuộc nói chuyện của họ. Bị tôi bức nóng nảy, anh nói sơ sài vài câu, “Đâu là chuyện bí mật của đàn ông, em không cần biết rõ.”.
Sau thông qua Chu Xuân miêu tả sinh động, tôi mới biết những ly kì cuộc thi biện luận, là vở kịch trường kì long tranh giành hay hổ đấu anh dũng, hai bên ưu thế phát huy tinh tế, đến giám khảo cũng khó xử, cuối cùng thông qua một chủ đề thêm vào, bản báo cáo công trình của học viện J chiếm giữ thiên thời địa lợi nhân hòa khó khăn lắm đã giành chiến thắng. Mà còn bí mật giữa họ, tôi vẫn không thể nào biết được.
Đêm lúc ba giờ sáng, tôi nhận được tin nhắn của Lâm Sâm, chỉ có một câu nói rất đơn giản: “Diệp Tử, anh chúc em hạnh phúc.”
Tôi trả lời hai chữ ngắn gọn: “Cảm ơn.”. Sau đó mỉm cười chậm rãi khép điện thoại di động.
Truyện khác cùng thể loại
24 chương
59 chương
73 chương
54 chương
34 chương
10 chương
22 chương
37 chương
57 chương