Những bức thư tình canada có vị ngọt của bánh
Chương 1 : Những ký ức ngọt ngào
Tôi là Lục Nguyệt. Lục trong tháng 6 của mùa hè. Vào cái nắng chói chang của một ngày ve sầu, mẹ tôi đang ngồi trên sopha đọc tiểu thuyết đến đoạn cảnh nóng H, không biết có phải do những hình ảnh mẹ tưởng tượng khi đọc từng phân cảnh tác động đến tôi hay không mà bụng mẹ chợt đau dữ dội. Bố tôi từ trong thư phòng bước ra cũng mặt mày biến sắc, hốt hoảng chở mẹ đến bệnh viện bởi dự kiến tôi sinh ra trước cả một tuần.
Khoảng tôi lên năm hay sáu tuổi gì đó, mẹ kể lại cho tôi nghe chuyện này.
Cái tên Lục Nguyệt là sự kết hợp của bố và mẹ. Mẹ bảo sinh tháng 6 hiếu động thì tên là Lục, còn bố nói con gái là để yêu thương, bố muốn con lúc nào cũng mềm mại như vầng trăng nên tên là Nguyệt. Sau đó bố và mẹ đều nhất trí với cái tên có đầy đủ mong muốn và ước nguyện của bố và mẹ. Không cần con phải tài giỏi hơn người chỉ cần con sống khỏe mạnh và sống với những đam mê của con.
Nhưng có một điều mà mẹ luôn trăn trở mãi đó là thời điểm chuyển dạ trước một tuần ấy chỉ là ngẫu nhiên trùng hợp hay đứa con của bà tò mò quyển tiểu thuyết bà đang đọc. Nói thế nào đi nữa thì cũng chỉ là những suy nghĩ trong lòng nếu đem vấn đề này thảo luận với chồng, không biết sẽ bị chồng xử phạt thế nào.
Mãi đến năm tôi 18 tuổi, đủ đã trưởng thành. Trong một lần ngồi trên bàn cơm. Mẹ vừa ăn vừa ngậm đũa, đôi mắt láo liên một hồi rồi chợt vỗ bàn một cái khiến cho tôi và bố cũng phải giật mình.
- Mẹ cứ thắc mắc mãi vào thời điểm con sinh ra là trùng hợp hay là do mẹ đọc tiểu thuyết đến nỗi con phấn khích quá phải đòi ra đời sớm.?
Nói đến câu cuối. Bố ngước mặt lên, đôi mắt từ từ chuyển sang lạnh lùng nhìn mẹ. Còn tôi thì nhướn mắt không hiểu mẹ đang nói đến vấn đề gì.
Có vẻ mẹ quá tập trung vào vấn đề nên chỉ chăm chú nhìn tôi mà không cảm nhận được ánh mắt nguy hiểm của bố. Mẹ nhìn tôi giải thích:
- Lúc ấy phải đến một tuần nữa con mới ra đời. Cho nên mẹ rất nhàn nhã nằm ở nhà không biết làm gì mới đọc tiểu thuyết. Đúng ngay đoạn xxoo con đòi chui ra. Mẹ nghĩ con còn nhỏ mà lợi hại ghê. Chỉ mới như thế mà đã đòi ra đời để sớm hưởng thụ rồi.
Đang uống miếng canh vào miệng mà nghe mẹ nói như thế tôi sặc canh ra ngoài. Tôi vỗ vỗ ngực rồi bố đưa tôi cái khăn lau miệng.
Mẹ hầu như vẫn đắm chìm trong thế giới của mình nên vẫn chưa ý thức được nguy hiểm nào đấy vẫn luôn ném về phía mẹ.
Bố tựa lưng ra sau ghế, khoanh hai tay trước ngực:
- Có vẻ như thời gian này em nhàn hạ cũng đủ rồi nhỉ. Ngày mai theo anh đến công ty chép lại toàn bộ thông tin cuộc họp cho anh.
Lúc này mẹ mới hoàn hồn lại và sực nhớ mình vừa nói gì. Mẹ nài nỉ bố:
- Anh, chuyện này qua lâu rồi em chỉ buột miệng thôi, con bây giờ cũng đã lớn rồi. Với lại em có nhàn rỗi đâu, vẫn đang nghiên cứu loại nước hoa mới cho công ty anh đấy thôi.
Mẹ tôi là người đầu óc đơn giản ngoài việc chế tạo ra nước hoa hầu như những vấn đề khác không để trong đầu. Vì thế với hình phạt bảo mẹ ngồi vào phòng họp đối diện với những vấn đề kinh tế tài chính, dự án, marketing thì không khác gì bước vào trận địa ma quái. Và tôi thật sự là một cô gái không may. Bố có biết bao nhiêu là ưu điểm ngời ngời tính lãnh đạo, thông minh, sáng suốt, tài giỏi không di truyền cho tôi mà tính ngu ngơ của mẹ lại chuyển sang cho tôi.
Tôi chỉ hận là không được chui lại vào bụng mẹ. Tôi vừa ăn vừa thầm ai oán.
Bố ngồi bên cạnh, vừa nghe mẹ năn nỉ rõ ràng đã hài lòng lắm rồi mà còn cố làm ra vẻ lạnh lùng:
-Anh thấy cả tháng nay em chỉ đọc tiểu thuyết với đánh bài với mấy người hàng xóm, còn không thèm bước nửa chân vào phòng thí nghiệm. Anh thấy đây là cơ hội cho em tu thân dưỡng tính lại đấy.
Mẹ tôi vội vàng xuất chiêu cuối cùng, liền nhanh chóng định hôn bố một cái. Thế nào bố cũng mềm lòng. Nhưng bố phản ứng nhanh né sang một bên quyết không trúng kế của vợ nữa. Thấy tình hình thất bại, mẹ liền chây lì kéo cánh tay bố, lắc lắc:
- Em hứa sẽ khắc bỏ những tật xấu vừa rồi, anh đừng bắt em vào trong công ty. Nha ông xã.
Nghe đến câu cuối mà tôi nổi da gà, thầm nghĩ hai vợ chồng già này đúng là không biết xấu hổ. Tôi vội bưng bát cơm lên ra phòng khách ngồi ăn, tránh mật ngọt làm chết người.
Tôi vừa đứng dậy vừa nói:
-Bố mẹ cứ từ từ mà diễn trò ân ái. Con ra phòng khách.
Tôi vừa nói xong, bố cũng lên tiếng, giọng điêụ ra lệnh:
- Ngày mai em phải theo anh đến công ty, đây là hình phạt cho việc em không nghe lời anh trong lúc mang thai con còn đọc tiểu thuyết. Những chuyện khác anh có thể dung túng cho em nhưng chuyện này thì không, xem em còn có thể nói dối anh nữa không.
Ném ra một câu rồi bố lên cầu thang bỏ lại khuôn mặt ngơ ngác của mẹ.
Tôi thầm nghĩ lần này mẹ gặp họa rồi. Ai bảo mẹ ngốc tự dưng không đánh mà khai.
Sáng ngày hôm sau, tôi hầu như đã quẳng sau đầu chuyện tối hôm qua. Mặc dù nguyên nhân cũng có thể là do tôi nhưng người hứng thú với chuyện này hơn có lẽ phải nói đến bố. Tôi có can thiệp cũng chẳng được.
Sáng hôm nay tôi dậy sớm để làm một ít bánh đem lên lớp. Hôm qua tôi được một số bạn trong lớp đặt bánh: 1 cái Tiramisu, 5 cái cheese cake.
Ban đầu lúc tôi làm chỉ muốn đem lên lớp cho các bạn thử nghiệm. Nhưng không ngờ lúc thử xong các bạn khen ngon và đặt bánh rất nhiều. Từ đó tôi trở thành kẻ bán bánh dạo có giá bởi bánh sẽ có thêm một ít họa tiết thú vị mà không phải tiệm nào cũng có.
Tôi hí hoái trong bếp một hồi rốt cục cũng làm xong sáu cái, xếp thẳng hàng trên bàn chỉ còn khâu cuối cùng trang trí và đóng gói. Khâu này có lẽ là thú vị nhất. Mỗi cái bánh tượng trưng cho mỗi chủ nhân vì thế hương vị đã giữ đúng nguyên thủy của bánh cho nên trang trí phải phù hợp với chủ thể đặt bánh và phần đóng gói phải kỹ càng, cẩn thận và đẹp mắt để thể hiện sự tôn trọng và tình yêu mỗi cái bánh và người nhận bánh. Để mỗi khi họ cắn một miếng cả ba đều cảm thấy hạnh phúc khi cho đi cái mà bản thân tài năng nhất.
Tôi đã tìm hiểu kỹ sơ bộ sáu khách hàng đã đặt bánh. Trong đó một khách hàng đặt Tiramisu thầm cảm mến một bạn Cheese cake, tôi sẽ để hai bạn này riêng ra. Và vẽ cho họ một đôi tình nhân ngồi dưới gốc táo.
Một bạn Cheese cake khác có sở thích ăn bánh ngọt, theo tư liệu vì sở thích này mà bạn ấy đã rất mập. Tôi đã giảm bớt thành phần lượng đường trong bánh. Và cũng theo tôi được biết những người có sở thích ngọt ngào rất đáng yêu. Tôi sẽ vẽ cho bạn một con mèo Hello Kitty.
Một bạn Cheese Cake có đánh dấu chấm màu xanh là người thích đá bóng. Nhìn vào tư liệu vì quá mê đá bóng mà quên mất ngày thi cuối kỳ. Hôm ấy hắn vẫn say mê đá trên sân cỏ một mình, cũng may thằng bạn thân phát hiện kịp thời liền chạy ra nơi hắn vẫn thường tập mắng một trận và hắn thì mặt mày xám ngắt hối hả đến phòng thi. Tôi sẽ vẽ hình tượng của hắn trên sân cỏ vậy.
Còn hai bạn Cheese cake cuối cùng là một cặp song sinh. Như vậy thì quá đơn giản, chỉ cần vẽ hai chị em họ giống y hệt nhau cùng nắm tay bước trên vườn trường là được.
Sau khi đã hình dung được những gì cần phải làm, tôi bắt tay vào ngay. Công đoạn này hơi mất khá nhiều thời gian bởi nó cần sự tỉ mỉ và khéo tay.
Cuối cùng mất khoảng 3 tiếng tôi hoàn thành xong rồi cho vào túi xách giấy nhỏ xinh xắn, chỉnh sửa cẩn thận rồi mang đi học.
Vừa bước vào trường, tôi thấy bỗng dưng náo nhiệt khác thường. Phòng tiếp khách của trường quy tụ một đám đông. Tôi đến xem bảng thông tin của trường có gì mới không.
Thì ra hôm nay trường tôi đón một số bạn lưu học sinh từ Canada đến trao đổi văn hóa. Có tổng cộng sáu bạn: 3 nam, 3 nữ. Toàn là nam thanh nữ tú, bảo sau mà không ồn ào cho được.
Chương trình giao lưu này rất có ích, có thể biết nhiều thứ hơn về đất nước và con người Canada. Nhưng tiếng anh của tôi không được tốt. Bố đã cho tôi học nhiều trung tâm ngoại ngữ nhưng mãi vẫn chẳng khá lên được chỉ nói được cơ bản thông thường. Ai bảo tôi di truyền tính ngốc của mẹ chứ. Thế là không tham gia được.
Tôi thất thủi về lớp. Trên hành lang tôi cúi mặt đá một hòn sỏi, chưa kịp ngẩng đầu lên đã bị mấy đứa lớp tôi ùa ra, chắc là lại hóng hớt vụ học sinh bên Canada đây mà. Không kịp né, tôi bị té xuống đất. Nhưng vật quan trọng còn hơn cú ngã của tôi là những chiếc bánh cũng theo số phận nằm chỏng chơ trên mặt đất.
Không nói cũng biết được chúng bị các bạn đạp lên, tôi cố gắng lết tới để cứu mạng chúng nhưng các bạn chẳng để ý gì đến người bị ngã, bỏ mặc tôi.
Khi tôi đứng dậy cũng là lúc đám đông ngớt đi, tôi chạy tới xem tình hình mấy cái bánh. Haizz ..quả đúng như tôi nghĩ. Nó bị nát bét hết trơn, chẳng ra hình dạng gì nữa. A..Còn một cái ở bên dưới cuối cùng vẫn còn nguyên vẹn.
Trong sáu cái chỉ còn một cái, mà vẫn còn bị xây xát nhẹ nữa. Công sức và tâm huyết của tôi coi như là công dã tràng, tôi không biết là nên khóc hay nên cười nữa. Chỉ trách do tôi quá xui xẻo và hậu đậu.
Tôi nhặt chúng lên, giữ lại thì đau lòng mà ném thì lại không nỡ. Tôi bước ra sau vườn trường. Đây là nơi hầu như chẳng ai tới, tôi vô tình phát hiện trong lúc lang thang tìm chỗ đọc truyện. Ở đấy có một cái xích đu khá lớn theo phong cách khá là lãng mạn kiểu như chiếc xe ngựa bí ngô của Lọ Lem nhưng hơi cũ một xíu. Tôi cũng không biết cái này có phải do trường sắp xếp không.
Men theo con đường rừng, tôi tới chỗ cũ đặt mấy cái bánh trên bàn. Rồi mở ra lại lần nữa xem tình trạng đáng thương của chúng. Tôi thở dài, định bụng chút nữa sẽ ăn cái bánh còn sót lại.
Ngồi trên chiếc xích đu, tôi lấy ra từ trong ba lô cuốn tiểu thuyết Tiếng gọi nơi hoang dã của nhà văn Jack London mà cô giáo dạy văn giới thiệu. Dù sau thời khóa biểu hôm nay toàn là Toán, Lý, Hóa có giảng bao nhiêu cũng chẳng vào đầu. Tôi cũng chẳng sợ việc báo phụ huynh bởi vì bố cũng không phạt nặng lắm, dù sao tôi cũng là đứa con gái yêu duy nhất của bố mà.
Ngồi đọc một lúc, đến đoạn Bấc đã bị bắt cóc đến vùng Alaska lạnh giá và đánh bại kẻ yếu thế trở về con thú nguyên thủy thống soái. Gió thổi mát quá, tôi thiu thỉu rồi nằm xuống ngủ lúc nào không hay.
Khi tỉnh dậy là lúc nắng đã gắt lắm rồi. Tôi giật mình mở điện thoại đã 12h 45. Tôi hoảng hốt, chỉ tại lúc sáng dậy sớm quá làm mấy cái bánh. Phải nhanh chóng ăn tạm cái bánh rồi chạy vào lớp điểm danh. Tôi đã không có mặt lúc sáng, nếu chiều nay còn vắng mặt sẽ không xong với ma nữ chủ nhiệm đâu.
Nhưng khi nhìn trên bàn chẳng thấy bóng dáng của chiếc bánh nào. Đầu tiên là tôi ngẩn ra, sau đó là sợ hãi. Nhìn dáo dác xung quanh xem có ma không. Tôi cũng không muốn tra cứu việc này ngay tại đây, bởi vì ở đây chỉ có mỗi mình tôi mà tôi lại rất sợ ma. Tôi chạy một mạch ra căn tin. Còn vụ án Sự mất tích của những chiếc bánh ngày nắng thì để sau đi.
Buổi tối mở cửa vào nhà, trong tay tôi cầm giấy mời phụ huynh. Vừa cởi giày nhìn vào phòng khách, thấy bố mẹ ngồi trên sopha. Tôi thắc mắc chẳng phải hôm nay có cuộc họp rất bận, sao lại về sớm thế. Tôi bước tới chào bố mẹ.
Bố chỉ tay, ý bảo ngồi xuống, bố có chuyện cần thông báo. Tôi nhìn vẻ mặt của bố không được tự nhiên, rồi nhìn sang mẹ. Hai người họ không phải làm chuyện gì xấu sau lưng tôi đấy chứ:
- Bố, mẹ hai người làm sao thế.
Bố e hèm một tiếng, rồi khó khăn lên tiếng:
- Chúng ta sắp có một thêm một thành viên mới. Con cũng được sắp lên chức chị rồi.
Vừa nghe bố nói dứt câu, tôi đưa bàn tay lên đếm rồi không tin vào sự thực:
- Bố, bây giờ con đã 17 tuổi, không phải đứa trẻ 7 tuổi.
Nên nhớ bố mẹ tôi cũng đã thuộc hàng bốn, bây giờ đột nhiên có thêm một đứa bé. Loại chuyện này đúng là có hơi mất mặt đấy.
Mẹ tôi vì quá xấu hổ, bỏ đi lên lầu trước còn ghét bỏ nói một câu:
- Đều do anh đấy mới để con cười nhạo em.
Bố bất đắc dĩ cười, rồi nghiêm túc nhìn tôi:
- Bố biết con khó chấp nhận, nhưng bố mẹ vừa mới đi khám hồi chiều. Trong phòng họp mẹ con đột nhiên xỉu nên bố đưa mẹ đến bệnh viện mới biết. Bác sĩ bảo mẹ con đã lớn tuổi nên mang thai sẽ vất vả hơn. Vì vậy, bố với con phải cố gắng chăm sóc mẹ cho tốt. Con đồng ý chứ.
Bây giờ mang thai cũng đã mang thai rồi, còn làm thế nào nữa. Tôi gật đầu và ngoéo tay với bố với vẻ mong chờ em trai tương lai ra đời.
Truyện khác cùng thể loại
19 chương
108 chương
114 chương
36 chương
69 chương
229 chương
100 chương
273 chương