Đàn Ông Tương Lai Không Dễ Làm

Chương 184 : Phái Thần khống lưu!

Hàn Tục Nhã còn muốn nói cái gì nhưng đã bị Lạc Triều bên người dùng tay che miệng lại, làm Hàn Tục Nhã khiếp sợ mà quên giãy giụa và nói chuyện. Động tác này của Lạc Triều cũng làm những bạn nhỏ khác khiếp sợ, đây vẫn là em gái Lạc Triều hay thẹn thùng sao? Theo bản năng, cả bọn liếc mắt nhìn Lăng Lan một cái, trong lòng cảm thán, tình yêu quả nhiên là có thể làm người ta điên cuồng…… Lạc Triều nhìn mọi người đang nhìn về phía mình thì mới nhận ra mình đã phản ứng quá mức, cô bé ngượng ngùng mà buông tay ra rồi trốn sau lưng Lạc Lãng, nháy mắt, em gái Lạc Triều thẹn thùng lại đã trở lại. Lăng Lan làm bộ không thấy ánh mắt mọi người như có ý chỉ điều gì, vẫn là bản mặt lạnh băng như cũ, lạnh lùng hỏi: “Những người khác thì sao? Chẳng lẽ các cậu cho rằng chính mình cũng không hoàn thành được?” Lúc này, mấy người Tề Long bắt đầu nhớ tới những gì đã trải qua ở  tinh cầu Ma Thú, lúc ấy Lăng Lan chỉ mới là đứa trẻ mười tuổi mà cũng đã thuần thục khống chế cơ giáp, thậm chí liên tục xử lý một cánh quân vương bài cơ giáp của Nhật Mộ, như vậy không thể nghi ngờ là khả năng điều khiển cơ giáp của lão Đại đã đạt tới một độ cao khủng bố, nếu bọn họ không nhân cơ hội dùng ba năm này để cố gắng đuổi theo thì một khi cơ thể lão Đại hồi phục, bọn họ nhất định sẽ bị lão Đại bỏ xa… Tề Long nguyên bản kiên định, tâm lại càng thêm kiên định, mấy người Hàn Kế Quân, Lạc Lãng, Lâm Trung Khanh cũng đồng dạng như thế, bọn họ âm thầm xiết chặt nắm tay, trong lòng tự định ra cho chính mình mục tiêu, không phải theo như lời Lăng Lan chỉ là trung cấp cơ giáp sĩ mà là giống Tề Long, cùng là cao cấp cơ giáp sĩ. Bọn họ đồng dạng không muốn bị Lăng Lan và Tề Long để lại mỗi khi ra chiến trường. Nhìn vẻ mặt của các anh trai kiên định mà hứa ba năm sau nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ, vẻ mặt Lạc Triều càng thêm ngưỡng mộ mà nhìn Lăng Lan, đây mới là Lan lão Đại, cũng chỉ có Lan lão Đại mới có thể làm các anh tin phục, mới có thể khiến bọn họ hứa hẹn hoàn thành cái nhiệm vụ gần như không thể hoàn thành này…. Không hề nghi ngờ, trong lòng Lạc Triều, Lăng Lan tuyệt đối là một người con trai hoàn mỹ, cường đại, uy nghiêm, làm người tin phục cũng như khiến người khác có cảm giác an toàn. Lăng Lan tuy rằng đã nhận ra tâm tư thiếu nữ của Lạc Triều, nhưng lại cũng không nghĩ ra biện pháp giải quyết, chỉ có thể làm bộ cái gì cũng không biết, hy vọng thời gian ba năm có thể làm Lạc Triều đạm dần với phần tình cảm này rồi khiến nó biến mất không còn. Lăng Lan cứ như vậy, dưới sự đưa tiễn của các bạn mà rời khỏi học viện đồng quân trung tâm, về tới Lăng gia, rồi lại tiếp tục tĩnh dưỡng một đoạn thời gian.  Trong lúc học viện đồng quân trung tâm cũng đưa tới vô số thuốc chữa thương cùng với một ít tài nguyên đào tạo trân quý, đặc biệt là thuốc kích phát gien đặc cấp, thỉnh thoảng lại đưa lên mấy liều. Hơn nữa, Lăng Lan nguyên bản cũng có kế thừa quân công của Lăng Tiêu nên cũng có thuốc kích phát gien được gửi tới mỗi nữa năm, cộng hết tất cả những thú này lại, làm thân thể Lăng Lan khôi phục nhanh hơn, thân thể vốn phải mất hơn một năm mới có thể khôi phục nay chỉ cần 8 tháng là khôi phục hoàn toàn, cũng không còn để lại bất cứ tai họa ngầm gì nữa. Sauk hi thân thể Lăng Lan hoàn toàn khang phục, Mộc Thủy Thanh liền bảo cô đi tới chỗ mà ông đang bế quan. Lăng Lan vừa đến thì nhìn thấy Mộc Thủy Thanh đã chờ ở nơi đó, vừa gặp, ông liền mở hỏi: “Để con tới nơi này, con có biết là vì sao không?” Lăng Lan lắc đầu lại gật đầu, Mộc Thủy Thanh vẻ mặt ý cười, kiên nhẫn chờ đợi cô giải thích. Lăng Lan nói: “Con lắc đầu là vì con cũng không phải rất rõ ràng, con gật đầu là vì con biết đạo sư ngài nhất định sẽ nói với con.” “Đứa nhỏ lanh lẹ!” Mộc Thủy Thanh nhịn không được thoải mái cười ha hả, từ sau khi Lăng Tiêu hy sinh, đây là lần đầu tiên ông thoải mái như vậy, cha con Lăng Tiêu quả nhiên không hổ là yêu nghiệt thiên tài thiên linh địa kiệt, tổng hội làm ra những việc khiến ông kinh hỉ, có thể thu bọn họ làm đồ đệ cũng là may mắn của ông. Mộc Thủy Thanh rốt cuộc thu liễm tiếng cười tiếp tục nói: “Đích xác. Để con tới đây chính là vì có một số việc ta muốn nói riêng với con, ta là đạo sư vỡ lòng đầu tiên của cha con… Đương nhiên đây chỉ là vẻ bên ngoài, trên thực tế, cha con là đệ tử chân truyền của ta.” Đệ tử chân truyền và đệ tử vỡ lòng là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, đệ tử vở lòng là chỉ những người đệ tử được xem trọng và được đạo sư chỉ dạy mỗi khi rãnh rỗi, nó cũng không sinh ra mối quan hệ gì, thế nhưng, đệ tử chân truyền lại khác hoàn toàn, có thể nói đệ tử chân truyền chính là chỉ những người sẽ thừa kế môn phải đó, có thể nói loại quan hệ này cùng cấp với quan hệ cha con. Lăng Lan nghĩ nghĩ nói: “Như vậy con nên gọi ngài là gì? Sư công?” Mộc Thủy Thanh dở khóc dở cười: “Vẫn là kêu sư phụ đi!” Nếu là cầm tay chỉ dạy thì Lăng Lan chính là đệ tử chân truyền của ông, không gọi là sư phụ thì gọi là gì? Hơn nữa ông mới mặc kệ cái gì mà vấn đề bối phận, ở trong môn phái của bọn họ, một khi vào cửa thì cũng chỉ còn quan hệ sư môn mà thôi, ngoài ra không còn quan hệ nào khác. Lăng Lan sờ sờ cái mũi của mình có chút vô ngữ, nếu kêu đối phương là sư phụ thì như vậy không phải mình và cha Lăng Tiêu cùng một bối phận sao? Chẳng lẽ cô muốn kêu cha chính mình là sư huynh sao? Lăng Lan có chút rối rắm. Bất quá Lăng Lan rất nhanh dẹp cảm xúc này qua một bên, liền tính gọi Mộc Thủy Thanh là sư phụ thì cô cũng không cơ hội kêu cha mình là sư huynh, một khi đã như vậy, cô cần gì phải rối rắm chứ? Nghĩ thông suốt, Lăng Lan cũng không hề ngượng ngùng, trực tiếp mở miệng kêu lên: “Sư phụ!” “Tốt! Tốt! Tốt! Đây mới là đệ tử tốt, làm chuyện gì đều phải dứt khoát lưu loát, ngàn vạn đừng do dự không quyết đoán. Điểm này, con mạnh hơn cha con nhiều.” Mộc Thủy Thanh cao hứng mà nói. Lăng Lan nghe vậy bỗng nhớ lại cảm giác đối với Lăng Tiêu khi còn trong không gian truyền thừa, rõ rằng là làm việc gì cũng dứt khoát lưu loát, thật không giống với hình tượng không dứt khoát lưu loát giống như Mộc sư phụ mới nói, bất quá Lăng Lan rất nhanh đem suy nghĩ này bỏ qua, bởi vì Mộc Thủy Thanh lại bắt đầu nói chuyện. “Môn phái của chút ta là chuyên về phần cơ sở, cho nên vạn sự đều bắt đầu từ cơ sở, mà điều bay giờ ta muốn dạy con chính là thể thuật cơ bản của bổn phái….” “Ách…… Sư phụ, cái này con đã biết rồi.” Lăng Lan chạy nhanh nói. Lăng Lan nói làm Mộc Thủy Thanh kinh ngạc: “Làm sao con biết?” Lăng Lan cười khổ nói: “Sư phụ, tên phái chúng ta có phải là Thần Khống Lưu Phái phải không?” Mộc Thủy Thanh trực tiếp nhảy dựng lên: “Làm sao con biết được?” Thần Khống Lưu Phái từ trước đến nay đều là chỉ có một người kế thừa, từ sau khi Lăng Tiêu chết  cũng chỉ còn lại một người là ông, chẳng lẽ Lưu phái còn có người khác sao? Khéo miệng Lăng Lan lộ ra nụ cười nhạt không thể nhạt hơn: “Cha con đã từng nói với con.” Mộc Thủy Thanh như là nghĩ tới cái gì, vẻ mặt kinh ngạc nói: “Không gian truyền thừa của Lăng Tiêu, nguyên lai là con được đến.” Khóe miệng Lăng Lan lộ ra một nụ cười trào phúng: “Nguyên bản nên là của con.” Từ khi biết phương thức kế thừa của Thần Khống Lưu Phái, Lăng Lan liền rõ ràng Lăng Tiêu lưu lại không gian truyền thừa chính là chuẩn bị cho cô. “Đúng vậy, đồ vật kia đích xác thuộc về con…… Chẳng qua quân bộ có lòng tham một chút mà thôi.” Mộc Thủy Thanh thở dài, ông có thể lý giải cách làm của quân bộ, chỉ là có chút đồ vật không phải muốn được là có thể có được …… Thần Khống Lưu yêu cầu quá cao, đặc biệt là yêu cầu đối với tinh thần lực càng hà khắc, nếu không phải Lăng Tiêu nhân duyên trùng hợp, ngoài ý muốn mở ra tinh thần lực đột phá liền thăng ba cấp bậc, chỉ sợ nó cũng lỡ mất dịp tốt cùng Thần Khống Lưu Phái. Tại phương diện này, thiên phú Lăng Lan rõ ràng cao hơn Lăng Tiêu nhiều, bởi vì tinh thần lực của Lăng Lan trời sinh đã cường đại. “Nếu con đã có được truyền thừa của Lăng Tiêu thì những thứ cơ sở ta cũng không dạy lại nữa.” Tâm tình Mộc Thủy Thanh cực tốt, điều này có nghĩa Lăng Lan có thể xuất sư sớm hơn so với tưởng tưởng của ông, nguyên bản còn có chút hối hận vì đã tìm Lăng Lan quá muộn khiến cho nó bỏ lỡ thời gian tốt nhất để học tập  Thần Khống Lưu Phái, khiến cho việc Lăng Lan luyện tập cơ sở thể thuật sẽ càng khó khăn, thậm chí sẽ tiêu tốn mấy lần thời gian mới có thể hoàn thành, không nghĩ tới Lăng Lan đã sớm có được truyền thừa của Lăng Tiêu, căn bản không bỏ qua thời cơ tốt nhất. “Dạ, trước khi truyền thừa của cha biến mất đã nhắc nhở con đền tìm ngày để học kỹ năng cối cùng của Thần Khống.” Lăng Lan đem tin tức cuối cùng Lăng Tiêu để lại nói ra. Mộc Thủy Thanh sửng sốt rồi lập tức minh bạch hành động này của Lăng Tiêu là vì cái gì, Lăng Tiêu là vì ông, người thừa kế còn lại của Thần Khống Lưu Phái, đứa trẻ đó là muốn đem Lăng Lan đưa tới cho ông để đền bù cho những đau sót và tiếc nuối sau khi nó rời đi. Hai mắt Mộc Thủy Thanh đỏ lên, ông đột nhiên ngửa đầu nhìn trời, giọng nói nghẹn ngào: “Lăng Tiêu, con ta, đến lúc hy sinh cũng lo lắng cho ông già như ta cho nên mới đem hy vọng này đến cho ta để ta có động lực tiếp tục sống sao….”Ông phải may mắn như thế nào mới có thể thu nhận đệ tử tuyệt vời như vậy chứ, tác tiếc duyên sư đồ của ông Lăng Tiêu thật sự quá ngắn, chỉ có mười năm ngắn ngủn …… Mộc Thủy Thanh nói cũng làm Lăng Lan tỉnh ngộ vì sao Lăng Tiêu không lựa chọn truyền thụ kỹ năng chung cực của Thần Khống Lưu Phái cho mình, nếu Lăng Tiêu xuất sư thì tuyệt đối đem tất cả kỹ năng của Thần Khống Lưu Phái nắm giữ, sở dĩ không truyền thụ cho cô là muốn cô tìm Mộc Thủy Thanh, mượn cô để nói cho Mộc Thủy Thanh biết, người thừa kế của Thần Khống Lưu Phái vẫn tồn tại như cũ. Lăng Tiêu muốn dùng con của mình để tới an ủi sư phụ, đương nhiên Lăng Lan cũng có ý tiếp nhận phần trách nhiệm này, liền như lúc trước ông bảo Lăng Lan chiếu cố Lam Lạc Phượng. Đương nhiên Lăng Tiêu chỉ sợ cũng có ý tứ tôi luyện Lăng Lan nên mới để Lăng Lan đi tìm Mộc Thủy Thanh. Chỉ là Lăng Tiêu không nghĩ tới Mộc Thủy Thanh vẫn luốn bế quan tại Lăng gia, thậm chí không lâu trước bởi vì sự kiện Lăng Lan bị ám sát làm Tần quản gia phải quỳ cầu Mộc Thủy Thanh xuất quan để bảo hộ Lăng Lan. Mà Mộc Thủy Thanh nhìn thấy Lăng Lan sau cũng liền quyết định dạy dỗ Lăng Lan. Không thể không nói vận khí Lăng Lan thật sự quá tốt, được đến lại chẳng mất công phu. Qua hồi lâu, Mộc Thủy Thanh rốt cuộc bình phục tâm tình, ông nhìn về phía Lăng Lan, trong mắt từ ái càng sâu, hiện tại ở trong mắt ông, Lăng Lan không chỉ là truyền nhân duy nhất của Thần Khống Lưu Phái mà còn là đứa con của người đệ tử ngoan Lăng Tiêu, nhìn thế nào cũng thích. “Nếu con chỉ còn một bước cuối cùng…… như vậy trước để ta kiểm tra tinh thần lực của con một chút, để ta xem con có thể đủ tư cách học vũ khí chung cực cuối cùng hay không.” Tuy rằng tâm Mộc Thủy Thanh thập phần yêu thương Lăng Lan, bất quá ông đối với việc truyền thụ kỹ năng chung cực cuối cùng vẫn cực kỳ cẩn thận, muốn biết có thể tiếp nhận kỹ năng cuối cùng của Thần Khống Lưu Phái hay không còn phải dựa vào độ mạnh yếu của tinh thần lực, nếu cuối cùng không đạt được yêu cầu thấp nhất thì ông sẽ không dạy. “Được ~!” Lăng Lan gật gật đầu. Nói xong, cô bắt đầu mở tinh thần lực để nó lan tràn, rất nhanh những vòng tròn tinh thần vô hình bắt đầu hình thành và lan ra khắp nơi chung quanh Lăng Lan, nó càng ngày càng hướng gần về phía Mộc Thủy Thanh, bất quá lúc này đây, Lăng Lan lại đụng phải trở ngại, khi còn cách Mộc Thủy Thanh trên dưới một mét thì Lăng Lan liền cảm giác có một cổ tinh thần lực cường đại đang đem Mộc Thủy Thanh bao lại, bảo vệ nghiêm mật…