Đàn Ông Tương Lai Không Dễ Làm

Chương 179 : Gọi một tiếng cha!

Trong lòng Lăng Lan có quyết định liền không hề lưu luyến học viện đồng quân nữa, tâm tư cô bắt đầu đặt ở trên người mẹ Lam Lạc Phượng và vị Mộc đạo sư cực kỳ tôn kính kia. Đối phương đến tột cùng là thần thánh phương nào? Nghe tiểu Tứ hình dung, ngay cả viện trưởng của học viện đồng quân cũng không cố kỵ mà quát lớn, thân phận của người này tuyệt đối không đơn giản. Tiểu Tứ lải nhải đem tất cả mợi chuyện nói hết một lượt rồi đột nhiên nghĩ tới cái gì, cảm xúc tức khắc hạ xuống, vẻ mặt nó không tha nói: “Cứ như vậy mà trở về nhà cũ thì muốn gặp b aba cũng rất khó khăn đó?” Nếu từ bên ngoài mà đăng nhập thế giới ảo thì đó chính là thế giới ảo chân chính, từ đó mà muốn đi vào thế giới ảo của học viện đồng quân thì phải đi qua vô số trạm kiểm soát, cho dù là tiểu Tứ luôn tự nhận là thần cũng phải cẩn thận, phí công phu và thời gian ra để phá giải mới có thể vào được, thật sự không dễ dàng gì. Cũng không phải nói tiểu Tứ không thể phá quan, nhưng mà thế giới ảo quá lớn, nhiều trạm kiểm soát bị che dấu rất dễ dàng bị nó xem nhẹ. Cho nên tiểu Tứ có chút lo lắng, nếu nó không thể nhanh chóng tìm được những trạm kiểm soát ngầm được đặt ở trên đường tới học viện đồng quân thì có phải sau này nó không thể đi thăm ba ba được không? Phải biết rằng, trong khoảng thời gian trước, mỗi khi rãnh rỗi hoặc thậm chí là ba bốn ngày, nó sẽ chạy qua không gian truyền thừa của Lăng Tiêu chơi. Tuy rằng tiểu Tứ rất sợ năng lượng tinh thần khổng lồ của Lăng Tiêu, không dám cùng Lăng Tiêu trực tiếp tiếp xúc, nhưng tiểu Tứ chỉ cần nhìn thấy nự cười ấm áp của Lăng Tiêu thì tâm tình liền sẽ cực tốt…… Lăng Lan đối với loại hành vi dị thường này của tiểu Tứ tỏ vẻ hoài nghi thật sâu, có phải tiểu Tứ nhà cô đã trưởng thành đến mức cần tình thương của cha hay không? Đối với suy nghĩ này của cô thì tiểu Tứ phản bác kịch liệt …… Chẳng qua làn da chung quanh lỗ tai tiểu Tứ xuất hiện hiện tượng đỏ ửng cực kỳ rõ ràng làm Lăng Lan ngộ ra như thế nào gọi là khẩu thị tâm phi. Những lời nói này của Tiểu Tứ làm Lăng Lan trầm mặc, đối với Lăng Tiêu, cảm tình của Lăng Lan thập phần phức tạp. Trong quá trình trưởng thành của cô, Lăng Tiêu chưa từng xuất hiện qua, tuy rằng mẹ Lam vẫn luôn nhắc tới những sự tích quang vinh của Lăng Tiêu bên tai cô để cô có thể đắp nặn một hình tượng người cha hoàn mỹ trong lòng, nhưng Lăng Lan rốt cuộc cũng không phải là một đứa trẻ chân chính, tâm trí thành thục của cô không có khả năng bởi vì những lời nói đó của mẹ Lam mà thật sự đem một người chưa từng gặp mặt, chỉ nhìn qua ảnh và cái tên sẽ trở thành cha mình. Cho nên, Lăng Tiêu vẫn luôn là người vừa quen thuộc vừa xa lạ nhất trong lòng Lăng Lan! Thật giống như bức hoạ cuộn tròn người trên vật, tuy rằng hoàn mỹ lại mờ ảo không chân thật. (câu này k hiểu) Nhưng tất cả những thứ này lại bởi vì cô vô tình có được truyền thừa của Lăng Tiêu mà đổ vỡ hết. Tuy rằng trong truyền thừa, Lăng Tiêu chỉ là một tinh thần thể, nhưng dù sao đó cũng là tính cách thể hiện chân thật của Lăng Tiêu, cách đối đáp, ngôn ngữ bên trong là những ảo tưởng của Lăng Tiêu dành cho con mình trước khi Lăng Lan ra đời, thông qua đó, Lăng Lan có thể  cảm nhận được Lăng Tiêu thật sự rất yêu thương con của mình… Lăng Tiêu tuyệt đối là một từ phụ, ông nguyện ý cho con trai mình sự tín nhiệm, cũng muốn cho con của mình tình yêu thương mỗi khi nó cần…. Nhưng những tình cảm này Lăng Lan có thể cảm nhận được trong khoảng thời gian gặp mặt ngắn ngũi với ông, cô bị xúc động. Lăng Lan còn nhớ lần đầu tiên hai người gặp mặt ở không gian truyền thừa, Lăng Tiêu từng hỏi Lăng Lan có thể gọi ông một tiếng cha hay không …… Lời thỉnh cầu trực tiếp đã bị Lăng Lan làm lơ bởi vì lúc ấy Lăng Lan thật sự không có biện pháp nào đem một người thanh niên cực kỳ trẻ tuồi trở thành cha mình. Nhưng mấy năm ở chung, Lăng Lan thường xuyên tiến vào không gian truyền thừa để tiếp thu Lăng Tiêu chỉ đạo, cùng Lăng Tiêu luận bàn, thể nghiệm một phen những bồi dưỡng và kỳ vọng mà người cha dành cho con, cái này làm cho Lăng Lan không thể làm lơ những trả giá và tình thương của Lăng Tiêu …… Lăng Lan lẩm bẩm: “Đúng vậy, cần phải tìm cơ hội đi gặp ông một lần!” Lúc này đây, cô muốn kêu người đó một tiếng cha! Mười ba năm trước Lăng Tiêu lúc ấy là thật tình thật lòng muốn làm một người cha xứng chức. Lăng Lan nói làm tiểu Tứ sống lại trong nháy mắt, cảm xúc nó kích động mà nói: “Được đó, hết thảy liền giao cho ta.” Tuy rằng bọn họ hiện tại ở trong khoang an dưỡng, thoạt nhìn giống như không có biện pháp tiến vào thế giới ảo. Nhưng tiểu Tứ nó là ai? Nó là tiểu thần tiểu Tứ không gì làm không được trong thế giới ảo, chỉ cần có đường truyền chuyển được đến thế giới ảo thì nó có thể làm tất …… Ai nha, trước đây sao hắn quên mất điều này chứ,  làm lãng phí nhiều ngày như vậy, phải chờ đến khi lão Đại tỉnh mới có thể đi gặp baba. Ô ô ô, ba ba, tiểu Tứ đã hơn mười ngày không nhìn thấy người, rất nhớ người a! Tiểu Tứ vô cùng hoài niệm hơi thở ấm áp của ba ba Lăng Tiêu, đó là hương vị của cha. Dưới sự trợ giúp của tiểu Tứ, Lăng Lan được mang lên thế giới ảo, bởi vì không có dụng cụ đăng nhập chính thức cho nên hiện tại, bọn họ thuộc về phần dân không có thân phận, vì thế tiểu Tứ trực tiếp làm chủ, dấu đi hình ảnh bọn họ, trực tiếp ẩn núp đi vào không gian truyền thừa của Lăng Tiêu. Hai người quen cửa quen nẻo mà tiến vào nhà cũ Lăng gia, đẩy cửa thư phòng liền nhìn thấy Lăng Tiêu nghe thấy tiếng động mà ngẩng đầu, mang theo tươi cười ấm áp nói: “Lăng Lan, con đã đến rồi……” Thật giống như một cái người cha nhẫn nại cực tốt, vô cùng kiên nhẫn chờ đợi đứa con bướng bỉnh của nhà mình chơi đủ rồi trở về nhà…… Lăng Lan thậm chí có loại ảo giác những ngày cô không ở đây, có phải Lăng Tiêu cũng một người cô tịch mà ngồi ở sau bàn làm việc, chờ đợi vô số ngày vì một khắc cô đẩy ra cửa phòng kia hay không? Lăng Lan trong lòng đau xót, đôi môi run lên, tiếng “Cha!” rốt cuộc buột miệng thốt ra. Thanh âm này tuy rằng cực nhẹ nhưng giữa không gian yên tĩnh trống trải của thư phòng lại phá lệ rõ rằng. Nguyên bản Lăng Tiêu đang mỉm cười ưu nhã ngồi ngay ngắn ở sau án thư bỗng nghe được tiếng kêu của Lăng Lan thì đột nhiên đứng lên, bởi vì động tác quá lớn làm cho bàn làm việc bị chấn động kịch liệt, mấy quyển sách để cao trên bàn thình lình bị rơi xuống trên mặt đất, Lăng Tiêu lúc này căn bản không rảnh bận tâm mấy chuyện này, vẻ mặt ông kích động nói: “Lăng Lan, vừa rồi con…… gọi cái gì?” Lăng Lan nhìn thấy tay phải Lăng Tiêu buông xuống vì khẩn trương mà đột nhiên nắm chặt lại, trong ánh mắt có kinh hỉ, có thấp thỏm, càng có một tia sợ hãi vô pháp che dấu. Lăng Lan trăm triệu không nghĩ tới người mạnh đứng đầu nhân loại này, thứ vũ khí chung cực thuộc về Liên Bang, thần cấp sư sĩ Lăng Tiêu thế nhưng cũng có thời điểm sợ hãi …… Mà sự sợ hãi này lại do con trai ông gọi ông một tiếng ba. Nhìn thấy Lăng Tiêu như vậy, trong lòng Lăng Lan ngũ vị tạp trần, nói không nên lời là hỉ hay là bi, hốc mắt có chút chua xót…… Lúc trước khi chưa hy sinh, có phải Lăng Tiêu đồng dạng sẽ sợ hãi hay không, sợ hãi cô không thừa nhận người cha là ông ấy. “Cha!” Kêu tiếng đầu tiên không thể nghi ngờ là khó khăn nhất, nhưng sau khi kêu được một lần thì liền dễ dàng kêu tiếng thứ hai hơn nhiều, tiếng cũng nhanh chóng, lưu loát và vang dội hơn nhiều. “Ai!” Lăng Tiêu nặng nề mà thở ra một tiếng, nguyên bản khẩn trương tức khắc thả lỏng, nở một nụ cười cực tươi, sáng lạn loá mắt, thế nhưng làm người khác không thể nhìn thẳng, liền tính là Lăng Lan đã gặp vô số mỹ nam cũng bị say mê, hoa mắt trong nháy mắt. Tiểu Tứ ở một bên vô ý thức mà chảy nước miếng, kinh ngạc cảm thán nói: “Rốt cuộc mình cũng biết lão Đại giống ai……” Còn nhớ lúc lão Đại sáu tuổi, cười một cái là có thể câu nhân tâm phách, lúc trước nó còn hoang mang lão Đại như thế nào mà có năng lực này, hóa ra là di truyền từ ba ba. Tiểu Tứ nói làm Lăng Lan tức khắc tỉnh táo lại, nhịn không được hung hăng mà trừng mắt nhìn tiểu Tứ một cái, đứa nhỏ tiểu Tứ ngu ngốc này nói mê sảng cái gì vậy? Cô là con của Lăng Tiêu mà, hơn nữa từ xưa không phải nói con gái thì giống cha sao? Cô giống Lăng Tiêu là chuyện bình thường mà. Tâm tình Lăng Tiêu không thể nghi ngờ là cực tốt, trước đây ông vẫn luôn chờ Lăng Lan mở miệng nói chữ này, bây giờ lại nghe được con nói thì như mơ, một lúc sau mới bừng tỉnh: “Lăng Lan, con ta, lần này con tới có phải có điều gì thắc mắc cần ta giải thích không?” Lăng Lan lắc đầu nói: “Trước mắt còn không có, con tới chỉ là muốn nói với người trong khoảng thời gian sắp tới, rất có thể chúng không thể gặm mặt.” Lăng Tiêu nghe vậy cả kinh: “Vì sao?” Lăng Lan cười khổ nói: “Con phải trở về nhà cũ, nơi đó không có dụng cụ chuyên dùng để đăng nhập vào thế giới ảo của học viện đồng quân, nếu cứ cưỡng chế tiến vào thì sẽ gặp phiền phức rất lớn.” Lăng Tiêu nguyên bản phấn chấn vui vẻ dần dần tiêu tán, ánh mắt nhanh chóng hiện lên một tia bi thương, bởi vì chớp động quá nhanh, mà Lăng Lan thì đang đắm chìm trong cảm xúc của chính mình nên cũng không phát hiện. Lăng Tiêu trầm mặc một chút, sau đó mới mở miệng nói: “Vậy khi nào con rời đi?” Lăng Lan âm thầm phỏng đoán thời gian mình cần phải nằm trong khoang an dưỡng: “Nhanh nhất cũng sau một tháng.” Một tháng lúc sau, cho dù nội thương của thân thể chưa chữa khỏi thì cũng nên rời khỏi khoang an dưỡng. “Như vậy trong vòng một tháng, cố gắng bớt thời giờ lại đây.” Lăng Tiêu biểu tình nghiêm túc nói, không có tươi cười, người ông ẩn ẩn lộ ra một cổ khí thế vô hình làm trong lòng Lăng Lan tức khắc cảm thấy có áp lực. “Dạ, cha!” Lăng Lan theo bản năng mà nghiêm trang trả lời. Lăng Tiêu ánh mắt thâm thúy mà liếc mắt nhìn Lăng Lan một cái, tựa hồ muốn đem bộ dáng Lăng Lan gắt gao ghi tạc trong lòng. Lăng Lan dưới cái nhìn chăm chú của Lăng Tiêu khẩn trương mà đổ mồ hôi đầy lòng bàn tay. Lăng Tiêu tựa hồ cảm giác được Lăng Lan khẩn trương thì cười nhẹ, ý cười làm cho toàn khí thế bức người của Lăng Tiêu biến mất toàn bộ, Lăng Lan lập tức cảm giác cổ khí thể vô hình biến mất, cả người tức khắc thả lỏng. “Nói cho ta nghe một chút về mẹ con đi, bà ấy có khỏe không?” Lăng Tiêu nhắc về Lam Lạc Phượng thì cả người trở nên cực kỳ ôn nhu, trong ánh mắt không chút nào che dấu tình yêu cơ hồ có thể nhéo ra nước. Nhìn thấy biểu tình như vậy của Lăng Tiêu thì trong lòng Lăng Lan không khỏi dâng lên một câu thơ cổ, “trăm luyện mới vừa, hóa thành chỉ nhu”. Ý nói cho dù người đàn ông có kiên cường đến thế nào, nhưng khi gặp người yêu thật sự thì cũng chỉ có thể trở thành sợi chỉ mềm, ai cũng uốn được…. Trong lòng Lăng Lan nhàn nhạt cảm thấy thương cảm, nếu Lăng Tiêu không chết, ông ấy nhất định sẽ trở thành một đôi thần tiên quyến lữ với Lam Lạc Phượng, nhưng trời cao cố tình tàn khốc như vậy, không muốn nhìn thấy kết cục viên mãn, muốn lưu lại tiếc nuối thì mới tính là khắc cốt minh tâm. Lăng Lan chậm rãi kể rõ những chuyện của Lam Lạc Phượng trong mười ba năm qua, nói mẹ ôn nhu, nói mẹ sủng ái, nói mẹ lòng dạ hẹp hòi chơi xấu, nói mẹ lải nhải phiền hà, cũng nói trong lòng mẹ vẫn luôn có hình bóng của một người chồng hoàn mỹ không khuyết điểm…… Lăng Lan nói tới đây thì thấy trong mắt Lăng Tiêu chợt lóe qua tin thống khổ cùng với tiếc nuối nhàn nhạt, thậm chí còn có một tia mờ mịt. Hai người, người ngồi xuống người đứng, cứ như vậy hàn huyên nửa ngày Lăng Lan mới phát hiện trong không gian truyền thừa cũng có phân biệt ngày đêm, thư phòng dần dần tối, mặt trời bên ngoài dần ngã về tây.