Đàn Ông Tương Lai Không Dễ Làm
Chương 153 : Nữ thần may mắn?
Sau đó, bọn họ nhìn thấy khớp vai phải của cơ giáp Nhật Mộ bỗng nhiên gãy ra, tia lửa từ đó bắn ra khắp nơi, một thanh đao đang cắm ở chỗ đó, chỉ còn lộ chuôi đao ra ngoài. Mọi người ngay lập tức nhận ra vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, vào thời điểm mấu chốt, cơ giáp của Liên Bang vì không có vũ khí tấn công từ xa chỉ còn cách dùng đao làm vũ khí, đánh về nơi khớp vai, nơi có lớp phòng thủ yếu nhất của cơ giáp, một kích đắc thủ!
Không thể nghi ngờ cơ giáp sĩ của cơ giáp Liên Bang này có phong cách chiến đấu vô cùng độc đáo khiến cho bọn họ được mở rộng tầm mắt, cũng nhờ khoảnh khắc này mà trong tương lai, khi học điều khiển cơ giáp, họ không bị kinh nghiệm của những người đi trước làm hạn chế suy nghĩ, dám nghĩ dám làm, trên phương diện điều khiển cơ giáp, mỗi người đều tự sáng tạo ra vô số động tác kỳ diệu cho riêng mình…
Đến lúc này, cơ giáp Liên Bang đã thực hiện được ý nguyện của mình, tới gần cơ giáp Nhật Mộ, nhưng vì không có vũ khí, nó chỉ có thể dựa vào động cơ duy nhất là hoạt động là cánh tay đem cơ giáp của Nhật Mộ ôm chặt, rồi bắn khoang điều khiển ra ngoài..
Tề Long bọn họ trừ Lâm Trung Khanh đều là những con cháu từ hệ thống quân chính mà ra, tuy chưa từng thật sự điều khiển cơ giáp, nhưng những kiến thức cơ bản bọn họ đều nắm được rõ ràng, họ biết hành động này có nghĩa là cơ giáp Liên Bang quyết định tự bào, giải quyết đối thủ cuối cùng.
Nhưng thời gian đếm ngược cho cơ giáp tự bạo là 30 giây, như vậy khoang điều khiển có thể thoát khỏi phạm vi nổ của cơ giáp sao?? Bởi vì cơ giáp tự bạo chính là dùng để đồng quy vu tận với kẻ thù…
“Bùm!” “Bùm!” “Bùm!”
Tiếng nổ đầu tiên là tiếng nổ của cơ giáp Liên Bang tự bạo, có lẽ do vụ nổ chạm vào nguồn năng lượng của cơ giáp Nhật Mộ nên sau vụ nổ thứ nhất, vụ nổ thứ hai cũng đồng thời xảy ra.
Đương nhiên, trước khi vụ nổ thứ nhất xảy ra, khoang điều khiển của cơ giáp Nhật Mộ cũng được bắn ra ngoài, chỉ là khi vụ nổ thứ hai xảy ra, uy lực của của hai vụ nổ gần như liên tiếp khiến phạm vi phá hủy của nó được mở rộng, đương nhiên khoang điều khiển của cơ giáp Nhật Mộ đã không thoát khỏi phạm vi này, trực tiếp nổ bay trở thành một khối đặc màu đen cuồn cuộn khói rơi nhanh xuống đất.
Tề Long bọn họ không cần kiểm tra cũng biết cơ giáp sĩ của Nhật Mộ nhất định đã chết, chỉ cần thì khoang điều khiển bị biến dạng chỉ còn bằng một nữa so với ban đầu thì có thể chắc chắn người ở trong không thể sống sót.
May mà khoang điều khiển của cơ giáp Liên Bang văng ra tương đối sớm, hơn nữa tốc độ bay của nó cũng đạt đến cực hạn, trong nháy mắt đã thoát khỏi vị trí trung tâm của vụ nổ được 500m, may mắn thoát khỏi phạm vu nguy hiểm của vụ nổ. Tuy may mắn thoát hiểm được một lần, nhưng dư lực của vụ nổ lại khiến cho khoang điều khiển bay xa thêm 100m, sau đó mới vẻ nên một đường cong rơi xuống đất.
Bọn Tề Long cực kỳ khẩn trương, trái tim đập nhah, trong lòng yên lặng cầu nguyện vụ nổ vừa rồi không làm hư quang não của khoang điều khiển…
Như chứng mình lời cầu nguyện của bọn họ được trời cao nghe thấy, khi khoang điều khiển còn cách mặt đất một độ cao nhất định, hệ thống đẩy của khoang điều khiển đúng lúc mở ra, khoang điều khiển từ từ rơi xuống đất.
Việc khoang điều khiển bắn ra khỏi cơ giáp chỉ thể hiện duy nhất một hành động, đó là cơ giáp tự bạo, mà cơ giáp chỉ tự bạo khi cơ giáp đang gặp phải trường hợp cửu tử nhất sinh, vì thế trên cơ bản, các hoạt động của khoang điều khiển sau khi bắn ra khỏi cơ giáp chỉ mang tính chất an ủi, bởi vì sau khi bắn ra, nếu khoang điều khiển dưới sự tác động của các loại lực mà bị lệch ra khỏi quỹ đạo ban đầu thì cũng đồng nghĩa với việc đi vào đường chết.
May mắn khoang điều khiển là do tiểu Tứ khống chế, nếu không dựa vào quang não hiện nay của Liên Bang thì thật không biết hậu quả mà Lăng Lan sẽ gánh phải là gì. Quang não bây giờ của Liên Bang chỉ có thể cứng nhắc dựa vào số liệu kỹ thuật được thu thập trước, dựa vào quy định điều khiển của cơ giáp mà thực hiện, căn bản không biết suy xét đến những tình huồng xấu khác.
Nhìn thấy khoang điều khiển dưới sự nâng đỡ của hệ thống phản lực mà rơi chậm, an toàn đáp xuống đất, mấy người Tề Long trong lòng đều thở dài nhẹ nhõm một hơi. Bọn họ chạy nhanh về địa điểm rớt xuống của khoang điều khiển, muồn điều tra tình huống của đối phương, nếu như có thể giúp được gì thì bọn họ sẽ toàn lực cố gắng thực hiện.
“Lão Đại, lão Đại, chúng ta an toàn.” Tiểu Tứ tính toán chuẩn xác giúp điều khiển khoang an toàn đáp xuống đất thì hưng phấn mà kêu to Lăng Lan, muốn lão Đại khích lệ mình một chút.
Bất quá, trong khoang điều khiển không có tiếng nói, chỉ có sự im lặng trầm mặc, lúc này tiểu Tứ mới phát hiện máu đang không ngừng chảy ra từ khóe miệng của lão Đại nhà mình: “Lão Đại, cô đừng làm tôi sợ, mau tỉnh lại!” Nó liều mạng kêu, nhưng Lăng Lan vẫn như cũ không trả lời. Tiểu Tứ nghĩ tới cái gì, lập tức từ quang não của cơ giáp chạy về không gian học tập tìm kiếm Lăng Lan, lại phát hiện Lăng Lan căn bản không ở bên trong thì nó luống cuống, nó biết sự tình không ổn.
“Lão Đại nhất định bị trọng thương khiến hôn mê, lúc này phải làm gì…đúng rồi, phải cho lão Đại uống thuốc trị liệu ……” Tiểu Tứ phản ứng, nhưng nó chợt nhớ ra nó chỉ là một trí tuệ vô hình, căn bản không có tay chân để đút thuốc cho Lăng Lan, lúc này tiểu Tứ đặc biệt căm hận chính mình vì sao chỉ có thể là một sinh vật trí tuệ.
Lúc này, tiểu Tứ đột nhiên cảm giác chung quanh có người tới gần, nó khẩn trương mà rà quét, nhìn thấy mấy hình bóng quen thuộc, nó tức khắc mừng rỡ như điên: “Lão Đại được cứu rồi!” Đúng là mấy người Tề Long chạy tới.
Đám Tề Long nhìn khoang điều khiển an tĩnh nằm dưới đất từ xa, cậu ý bảo ba người Hàn Kế Quân chờ ở phía sau còn mình thì cẩn thận tới gần khoang điều khiển, nghỉ muốn quan sát tình hình bên trong.
Hắn vừa mới đi đến gần còn cách khoảng trăm mét thì cửa của khoang điều khiển đột nhiên mở ra, cái này làm cho Tề Long hoảng sợ, sau đó thì vui vẻ mà chờ người bên trong khoang điều khiển đi ra, nếu cửa khoang mở có nghĩa là người bên trong còn sống, cửa khoang chỉ có thể mở từ bên trong. Đương nhiên Tề Long còn chưa biết trên thế giới này còn có một trí thể thần kỳ như tiểu Tứ tồn tại.
Tề Long cũng không lựa chọn tiếp tục tới gần mà kiên nhẫn chờ đợi cơ giáp sĩ bên trong đi ra. Nếu như có một người xa lạ vô duyên vô cớ mà tới gần thì không thể nghi ngờ khiến người khác hiểu lầm, đặc biệt là trên chiến trường, những chiến sĩ trải qua huyết chiến đều mẫn cảm mười phần, chỉ cần một ngọn cỏ bị gió thổi lay cũng khiến cho bọn họ phản kích. Mặc dù Tề Long muốn giúp ân nhân cứu mạng một chút nhưng cậu vẫn đứng ở chỗ này không dám tới tiếp. Đây chính là thành quả sau mấy năm đi theo Lăng Lan mà có được.
Tề Long kiên nhẫn đợi vài phút nhưng lại không thấy người từ trong khoang điều khiển đi ra thì cảm thấy kỳ lạ.Giờ phút này, trong khoang điều khiển, tiểu Tứ đang nhảy loạn không ngừng, nếu không phải nó không thể nói thì nó đã sớm kếu đám Tề Long nhanh chóng tới đây rồi.
Tề Long không tiến lên làm mấy người Hàn Kế Quân phía sau nghi hoặc, Hàn Kế Quân mang theo Lạc Lãng Lâm Trung Khanh chạy đi lên tới bên người Tề Long. Lúc này, bọn họ cũng thấy được cửa của khoang điều khiển được mở ra.
“Tề Long, có thể là người bên trong bị thương hay không, cho nên mới không ra được?” Hàn Kế Quân nghĩ tới khả năng này.
Ánh mắt Tề Long sáng ngời, nghĩ Hàn Kế Quân nói có lý, vì thế cậu quyết định một người tiến lên xem, để x mấy người Tề Long chờ tại chỗ. Cậu chạy tới gần hơn một chút thì thấy máu bắn ra từ khoang điều khiển, lúc này mọi suy nghĩ phòng bị đều bị cậu vứt ra sau đầu, chạy nhanh hơn tới, lúc tới chỗ khoang điều khiển thì trèo vào cửa khoang để tìm hiểu tình huống bên trong.
“Kế Quân, không tốt, các cậu nhanh lại đây!” Giọng nói Tề Long mang theo đau đớn.
Trong lòng Hàn Kế Quân bỗng nhiên cả kinh, chẳng lẽ cơ giáp sĩ bên trong là người nhà của Tề Long? Cậu mang theo Lạc Lãng và Lâm Trung Khanh cũng chạy nhanh qua, nhìn thấy bóng dáng nho nhỏ đang hôn mê bên trong, khóe miệng còn không ngừng chảy máu thì sắc mặt đại biến hô: “Lan lão Đại! Chuyện này không có khả năng, sao có thể là cậu ấy chứ……” Đó chính là cơ giáp cao cấp, Lan lão Đại mới mười tuổi, căn bản không có khả năng điều khiển loại cơ giáp này, Hàn Kế Quân cảm giác những thông tin mà mình học được trước đây hoàn toàn là sai lầm.
“Lan lão Đại, có thể chết hay không ……” Lạc Lãng thấy tình huống bi thảm Lăng Lan thì cả người rét run, thân thể không thể khống chế mà phát run lên. Mà Lâm Trung Khanh càng bị kinh sửng (kinh ngạc + sửng sốt), trong chốc lát không thể tìm thần trí trở về.
“Mau, cho cậu ấy uống dược liệu……” Hàn Kế Quân nhìn mấy người trước mắt còn đang hoảng sợ thì lập tức thu tâm thần khiếp sợ lại, bình tĩnh mà phân phó.
“Đúng đúng……” Lúc này mấy người Tề Long mới luống cuống tay chân tìm thuốc từ trong ba lô ra đút cho Lăng Lan, nhưng bởi vì tay chân quá run nên dù đút thế nào thuốc cũng chảy ra bên ngoài mà không thể vào miệng.
“Để tớ!” Hàn Kế Quân một phen đẩy mấy người bình thường lớn gan mà giờ lại hoảng loạn đến run rẩy tay chân ra, một tay đoạt thuốc từ trong tay Lạc Lãng, tay còn lại bóp miệng của Kawng Lan, đem thuốc rót vào.
“Tiếp!” Hàn Kế Quân ý bảo tiếp tục rót, sau khi rót năm liều thuốc mới dừng tay lại.
Tác dụng của 5 liều thuộc cũng không tồi, khuôn mặt đang tái nhợt không có huyết sắc của Lăng Lan dần dần chuyển hồng, tình trạng máu trào từ khóe miệng cũng bắt đầu chuyển biến tốt đẹp, ba phút sau, Lăng Lan không còn có hộc máu.
“Chúng ta cần phải trở về doanh địa ngay lập tức nếu không thân thể lão Đại sẽ không thể chữa khỏi, nhất định sẽ để lại tai họa ngầm, hủy hoại tương lai của cậu ấy.” Nhìn Lăng Lan thoát khỏi nguy hiểm đến sinh mệnh, Tề Long mới bình tĩnh trở lại.
Tề Long nói đương nhiên được mọi người đồng ý, bọn họ thật cẩn thận nâng Lăng Lan từ trong khoang điều khiển ra, sau đó tìm kiếm những mãnh vỡ của cơ giáp còn lại ở xung quanh làm thành cái cáng nâng Lăng Lan đi. Dù sao tình huống của Lăng Lan bây giờ thì nằm vẫn tốt hơn là được dìu đi.
Đang tìm kiếm ở xung quanh thì bọn họ phát hiện nguồn pháo sáng mà tiểu đội trưởng lúc nãy phải bất đắc dĩ mà bỏ đi, nguồn pháo này rất nặng, nếu dựa vào sức của bốn người bọn họ thì không thể mang theo thứ đó đi.
Hàn Kế Quân nghĩ nghĩ, liền bảo mấy người Tề Long đem khoang điều khiển mà Lăng Lan vừa dùng đưa tới trước tầm bắn của pháo sáng. Tuy hoang mang khó hiểu nhưng mấy người Tề Long cũng nhanh chóng làm theo, đem khoang đặt trên đường bắn của khẩu súng, Hàn Kế Quân như điều chỉnh gì đó thì một nguồn sánh cực lớn từ họng súng bắn ra, khoang điều khiển mà cơ giáp vừa dùng bị tiêu hủy không còn lưu lại chút dấu vết.
Lúc này, mấy người Tề Long mới hiểu Hàn Kế Quân muốn làm gì. Phá hủy khoang điều khiển cũng chính là đem hộp đen bên trong tiêu hủy, như vậy không ai có thể biết Lăng Lan là người đã điều khiển cơ giáp đánh bại ba cơ giáp vương bài của Nhật Mộ (bọn họ còn không biết tiểu Tứ đã sớm đem tư liệu bên trong hộp đen cắt bỏ hoàn toàn). Như vậy thực lực thật sự của Lăng Lan vẫn được che dấu không bị ai phát hiện, phải biết rằng nếu bị người khác phát hiện, cuộc sống của Lăng Lan nhất định sẽ bị biến đổi, thậm chí có thể gặp nguy hiểm đến tính mạng, đạo lý cây cao đón gió lớn bọn họ đều biết rõ ràng.
Cứ như vậy, bốn người đem tất cả những thứ có khả năng bại lộ thân phận Lăng Lan đem tiêu hủy hết rồi mới mang Lăng Lan đang hôn mê trở về doanh địa.
Một đường này bọn họ đi vô cùng gian khổ, rất nhiều lần thiếu chút nữa trở thành đồ ăn cho mãnh thú cấp F, chỉ mà mỗi lần lâm vào tuyệt cảnh thì những mãnh thú đó đột nhiên quay đầu bỏ chạy điên cuồng, nháy mắt đã biến mất vô tung vô ảnh…… Làm cho bọn họ hoang mang, cũng đồng thời may mắn được nữ thần may mắn yêu thương, khiến cho cả bọn sống sót thoát khỏi chiến trường.
Tiểu Tứ ở một bên bĩu môi, bất mãn không biết nữ thần may mắn kia ở đâu ra mà đoạt công của lão Đại nhà nó: Hừ, nếu không phải nó giải phóng một chút sát khí trên người lão Đại dọa đám mãnh thú kia sợ bỏ chạy thì mấy đứa nhỏ các người đã trở thành đồ ăn cho mãnh thú rồi…Nữ thần may mắn ở đâu ra chứ…..
Truyện khác cùng thể loại
29 chương
254 chương
45 chương
24 chương
355 chương