“Anh lại đây.” Nhiên Nghị cứ như vậy đi qua ngồi xuống giường, không kiên nhẫn hướng tới Lâm Mộ Thiên ngoắc ngoắc. Hắn nhìn thấy Lâm Mộ Thiên từng bước một thong thả đi tới, hiển nhiên cước bộ kia đang loạng choạng. Lâm Mộ Thiên vừa đi tới bên giường, đầu một trận choáng váng mãnh liệt, trước mắt y đột nhiên tối sầm, y liền hôn mê bất tỉnh. Bị chuốc nhiều rượu mạnh như vậy, không choáng cũng kỳ quái. Nhiên Nghị lạnh lùng đá y một cái: “Này, đừng giả chết.” “……” Người nằm dưới đất vẫn không có phản ứng. Nhiên Nghị cũng không có hứng thú cùng “người chết” làm chuyện kia. Xác định Lâm Mộ Thiên là say thật sau đó mới gọi người nâng Lâm Mộ Thiên đi ra ngoài. Mà lúc Lâm Mộ Thiên tỉnh lại cũng đã ở nước ngoài, trên một chiếc xe hơi đi đến lãnh sự quán. Lâm Mộ Thiên vừa tỉnh lại, Nhiên Nghị bắt đầu cười nhạo y. “Rốt cục đã tỉnh, uống chút rượu đã say thành như vậy, anh không phải là đàn ông à?!” “Tôi đương nhiên là đàn ông!” Lâm Mộ Thiên không phục. “Đàn ông có người vô năng như anh vậy sao?” Nhiên Nghị cười nhạo nhìn y vài lần thì không quan tâm y nữa. Xe tiến vào rừng rậm, xung quanh người ở rất thưa thớt. Từ chỗ này cách đại sứ quán còn một đoạn đường nữa, ít nhất nếu đi một ngày xe mới có thể đến nơi. Lần này Nhiên Nghị đến chỉ dẫn theo hai vệ sĩ cùng một lái xe, hơn nữa tính thêm Lâm Mộ Thiên, trên xe tổng cộng chỉ có năm người. Hai tay Lâm Mộ Thiên bị buộc chặt giãy không được, y cũng lười lãng phí khí lực, nhưng cái miệng của y thật sự không ngại, y vẫn hỏi liên tục, hỏi đến nỗi Nhiên Nghị sắp phát hỏa. “Cậu muốn dẫn tôi đi đâu?” Nhiên Nghị căm tức nắm cằm y, nhìn y trong chốc lát, tựa hồ nghĩ tới gì đó khóe miệng hắn giương lên, lộ ra nụ cười ý vị thâm trường. “Chờ tôi họp xong liền trực tiếp đem anh đưa đến ‘Dân kỹ viện’, cho anh cả đời làm trai bao.” Nhiên Nghị nửa thật nửa giả nói kế hoạch của hắn, dẫn tới vệ sĩ và lái xe trên xe đều bật cười. Mấy người đàn ông ở trong xe cười nhạo y. Y hoảng sợ trừng lớn hai mắt, bả vai hơi run run, y khó có thể tin nhìn Nhiên Nghị _ Vừa rồi Nhiên Nghị nói cái gì? Không phải là y nghe lầm đi? Nhiên Nghị nói muốn đem bán y làm trai bao? Lâm Mộ Thiên hoảng sợ lắc đầu, kiên quyết không đi làm cái việc này: “Cậu.. tên vô lại này, nếu Thư Diệu biết, cậu ấy khẳng định sẽ thay tôi báo thù, cậu tốt nhất…… Tốt nhất đưa tôi trở về.” Y không có lập trường nói lời như vậy, nhưng dưới tình huống bất đắc dĩ này, y vẫn phải dũng cảm nói! “Anh bớt đề cập đến Thư Diệu với tôi! Anh là ai chứ, đừng cứ luôn kêu Thư Diệu, tên người anh em tôi cũng không phải người như anh có thể tùy tiện kêu.” Nhiên Nghị ngoài miệng sinh tức giận, trong lòng cũng rất phiền lòng. Lâm Mộ Thiên chết tiệt này cứ luôn nhắc tới Thư Diệu, loại ngu ngốc này còn muốn nhúng chàm Thư Diệu? Còn muốn quấn quít lấy Thư Diệu không buông? Nhiên Nghị hiện tại hối hận, hắn hối hận lúc trước không ngăn cản Thư Diệu và Lâm Mộ Thiên phát sinh quan hệ. Khi đó hắn cũng tin Thư Diệu chỉ chơi đùa mà thôi, nhưng giờ Thư Diệu lại bì chìm sâu vào, thật sự là đáng chết! Hắn một chút cũng chưa nhận thấy được, người đàn ông ngu ngốc Lâm Mộ Thiên này rốt cuộc có cái gì tốt! Nghĩ đến đây, hắn đã giận. Bất quá, không sao hết, dù sao không lâu sau, Thư Diệu cũng sẽ không nhìn thấy y nữa, đáy mắt Nhiên Nghị hiện lên vài tia độc ác, tươi cười nơi khóe miệng cũng càng ngày càng ngoan độc. Lâm Mộ Thiên bắt đầu dùng sức đâm cửa xe, y tình nguyện chết cũng không muốn bị bắt làm cái việc đó. Chỉ tưởng tượng một chút bộ dạng mình bị đàn ông xa lạ đặt ở dưới thân, y liền cảm thấy một trận ghê tởm, càng đừng nói đến cái loại địa phương có biết bao bẩn loạn này. “Lộn xộn cái gì!” “Tôi không làm trai bao!”