Nhiên Nghị lạnh lùng nhìn y, giọt rượu trong suốt kia đã làm ướt khuôn mặt anh tuấn của hắn, từng giọt từng giọt chất lỏng trong suốt chậm rãi theo hai má hắn chảy xuống. “Vì sao cậu muốn bắt……” Y còn chưa nói xong đã bị Nhiên Nghị nắm cằm dưới, Nhiên Nghị đem cả ly rượu nặng rót vào trong miệng y. Chất cồn cay gắt kia kích thích yết hầu y, y bị nghẹn liền liều mạng ho khan! Người tên Nhiên Nghị này rất nguy hiểm, luôn làm những chuyện y không thể lường trước được. “Tôi bắt người còn cần lý do sao? Bây giờ anh ở trong tay tôi, tôi xem Thanh Dương kia còn dám giở trò với tôi không!” Nhiên Nghị rất bình tĩnh lau rượu trên mặt, tiếp theo hắn lại rót một chén rượu đưa cho Lâm Mộ Thiên. Lâm Mộ Thiên bị nghẹn đến choáng váng, y vốn đang muốn tạt Nhiên Nghị nhưng rượu này quá cay. Vừa rồi y uống một ly lớn đầy, giờ đã có chút say, ngón tay thật vô lực. “Anh chỉ cần uống chén rượu này, tôi liền nói cho anh biết vì sao tôi bắt anh đến.” Nhiên Nghị dụ dỗ Lâm Mộ Thiên, hắn thật muốn nhìn Lâm Mộ Thiên ngu ngốc này rốt cuộc có thể chống cự được tới khi nào. Lúc trước hắn bảo Lâm Mộ Thiên đừng dây dưa với Thư Diệu nữa, y không chịu; lần này cần phải hảo hảo cho y chút bài học mới được, để tránh cho nam nhân ngu ngốc này lại nghĩ hắn là “vai phụ” dễ khi dễ. Hắn muốn cho Lâm Mộ Thiên biết, ai mới là người làm chủ trò chơi! “Được, tôi…… tôi uống.” Lâm Mộ Thiên nâng tay lên ừng ực uống một hơi, đầu óc choáng váng, chỉ cảm thấy trán mình đang nóng lên. Y vốn nghĩ rằng Nhiên Nghị sẽ đánh y một cái, không nghĩ tới Nhiên Nghị chỉ là chuốc rượu y. Y không thích uống rượu, loại rượu nặng này càng không phải khẩu vị của y! “Lần trước lão tình nhân của anh khiến cho tôi bẽ mặt ở buổi tiệc, tôi sẽ không dễ dàng quên như vậy. Tôi ‘mời’ anh tới chính là muốn thêm một vương bài, anh sẽ không để ý chứ?” hai tròng mắt của Nhiên Nghị tràn ngập tà khí, ánh mắt thản nhiên nhìn Lâm Mộ Thiên. Giờ phút này, khóe môi Nhiên Nghị nhếch lên nụ cười giống như đùa cợt. Y cũng biết, ngữ khí này của Nhiên Nghị rõ ràng là đang vũ nhục y, cười nhạo y, y không muốn bị lợi dụng, cũng không muốn trở thành gánh nặng của bất luận kẻ nào. Hiện tại y lấy hình thức là “con tin” ở bên cạnh Nhiên Nghị sao? Muốn chạy trốn là không có khả năng! “Tôi đối với cậu mà nói, không có giá trị gì có thể lợi dụng.” “Ai nói không có.” khóe mắt Nhiên Nghị phiết hắn liếc mắt một cái, giọng điều mang theo vài tia đùa cợt, “Anh phi thường hữu dụng, xem ra, anh còn chưa rõ giá trị hiện tại của anh.” “Cậu làm như vậy là phạm pháp! Tôi có thể tố cáo cậu giam cầm phi…… Phi pháp!” Lâm Mộ Thiên không phục muốn lý luận với Nhiên Nghị, y vừa nói ra miệng liền hối hận. Nam nhân còn kém chút nữa quên rằng Nhiên Nghị là người của cục chính trị, hơn nữa Nhiên Nghị còn là uỷ viên lập pháp, tục ngữ nói, ‘Dân bất dữ quan đấu’ (= “dân không cùng quan đấu”). Giờ phút này, tình cảnh của y rất nguy hiểm, mỗi lần đối mặt Nhiên Nghị, tâm tình của y trở nên rất không xong. Dưới sự bắt buộc của Nhiên Nghị, y uống hết mấy ly rượu mạnh, bị nghẹn đến nỗi vẻ mặt đỏ bừng, ngay cả hốc mắt cũng phiếm hồng ươn ướt. Y chỉ cảm thấy cả người nóng lên, trong khoang miệng, trong dạ dày, toàn là một cỗ cảm giác nóng rát. “Khụ khụ…… Nước……” Y muốn uống nước nhưng Nhiên Nghị lại không cho y, thân thể y mềm nhũn nằm úp xuống, bước đi không xong tiến qua lấy nước. Thế nhưng Nhiên Nghị lại lấy đi cái ly, không cho y uống, cuối cùng, dưới tình huống không có biện pháp, y chỉ có thể cầm cục nước đá trong khay nhét vào miệng. Sau khi ngậm vào mấy cục nước đá, cảm giác đầu lưỡi một mảnh lạnh lẽo, mang theo một chút đau đớn. Nước miếng của y không nuốt xuống được, theo khóe miệng chảy xuống; Nhiên Nghị vốn muốn chuốc say y trước, rồi mới chơi. Nhưng khi Nhiên Nghị thấy một màn như vậy, thế nhưng có chút không thể khống chế cảm xúc mình. Lâm Mộ Thiên còn đang trong giãy dụa, không có phát hiện đồng tử màu nâu kia của Nhiên Nghị đang dần dần buộc chặt.