“Anh vốn chính là như vậy, còn nói cái gì không muốn làm. Anh bị nhiều người áp qua như vậy, chẳng lẽ một chút cảm giác thẹn anh cũng không có sao?” Nhiên Nghị bắt lấy áo y, buồn bực ra lệnh cho y: “Anh mà còn lộn xộn, tôi liền để bọn họ nếm thử tư vị của anh trước!” Ngoại trừ khiếp sợ cùng ghê tởm, y cũng không biết phải nói gì nữa, Nhiên Nghị thế nhưng muốn cho hai gã vệ sĩ làm cái việc kia với y…… Không muốn, không muốn, y không muốn! Cho dù y bị đàn ông thượng qua, cũng sẽ không quan hệ bừa bãi như thế, y cũng sẽ không mở đùi ra đáp lại ai, muốn y làm việc như vậy…… Vậy y còn không bằng đi chết! Nhiên Nghị nhận thấy được y có ý đồ muốn cắn lưỡi, lập tức bảo hai gã vệ sĩ đè y lại, một mình y giãy dụa thủy chung không địch lại hai người áp chế. Nhiên Nghị an vị ở bên cạnh y, cười nhạo nhìn chăm chú vào y. “Tôi thấy chắc anh chờ không nổi nữa rồi, khách làng chơi ở đây hơn phân nửa đều là người da đen, đến lúc đó anh khóc anh kêu cũng vô dụng. Tưởng tượng một chút đi, anh _ một người đàn ông bị nhiều người chà đạp như vậy, xem anh hạ lưu cỡ nào!” “……” Lâm Mộ Thiên cảm thấy mình sắp điên rồi, miệng người này sao có thể ngoan độc như vậy! “Nếu đổi lại là người khác thì đã đi tự sát rồi, da mặt anh thật là dày, còn dám sống ở trên đời này, anh không biết là chính anh rất bẩn sao?” “……” “Chẳng những bị chính em trai mình thượng, còn cùng bạn làm tình, bị cừu nhân thượng còn chưa tính, lão tình nhân còn là thiếu chủ của hắc bang. Anh xem nhìn anh kìa, anh ‘sạch sẽ’ thật đấy! (ca chê mà ca cứ mê là sao ca? =..=)” Nhiên Nghị càng nói càng càn rỡ, trong lòng lại càng nói càng mẹ nó thật bực mình: “Không bằng anh đi chết đi, anh còn sống chỉ tổ mất mặt!” Hai mắt Lâm Mộ Thiên đỏ ngầu, gắt gao trừng Nhiên Nghị, trong mắt Lâm Mộ Thiên lộ ra vài tia u oán cùng bi thiết* (bi: bi ai, thiết: thống thiết à xót xa, thống khổ cực độ). Lời của Nhiên Nghị, như những thước roi quật ở trong lòng y! Hóa ra y ở trong mắt người khác y là người như thế. Y cũng rất chán ghét thân thể của mình _ y đã bị em trai mình áp qua, cũng bị bạn ngủ qua, bị cừu nhân dùng qua, nhưng y đã bị trừng phạt! Gia đình của y đã bị tan nát, vợ còn mang thai con của người khác, hiện tại y còn bị Nhiên Nghị bắt trong tay trở thành con tin! Như vậy cũng đã biết mình là cỡ nào không chịu nổi, cũng không có gì tốt, ngoài chiếc áo khoác ngôi sao này ra y gần như chỉ là hai bàn tay trắng! Nói trắng ra y chính là mở đùi ra mới có được những thứ này, có được sự thương xót của em trai, sự săn sóc của bạn bè, sự tha thứ của cừu nhân…… Y rốt cuộc tính là cái gì? Xem như là cái gì!! Nhất thời, Lâm Mộ Thiên lâm vào trầm mặc đáng sợ, tuy rằng y không ngại người khác nhìn mình như thế nào, nhưng những lời châm chọc kia của Nhiên Nghị, làm y rất tổn thương. Tâm đã bị thương nặng, giống như vết sẹo nơi đáy lòng bị người vô tình xốc lên! Cho nên, y không dám thật tâm, vô luận là ai, kỳ thật từ đáy lòng cũng đều ghét bỏ y đi…… Dù sao bọn họ đều là những người ưu tú, ai có thể cùng một người đàn ông lớn tuổi hơn nhiều so với mình qua cả đời! Trong bất tri bất giác, hai mắt tịch mịch kia của y đã trở nên ươn ướt. Y là một người đàn ông, nhưng cũng không thể qua cả đời như vậy. Bất quá cả đời dựa vào người khác, y phải làm như thế nào mới có thể một lần nữa đứng lên? Suy nghĩ của y thật hỗn loạn, hiện tại tình cảnh này không ai có thể giúp y! Y chỉ có thể dựa vào chính mình! Y muốn chạy trốn, y nhất định phải trốn! Y không thể làm trai bao, y không muốn bị đàn ông xa lạ đụng vào, bởi vì y cảm thấy thực ghê tởm! Nhiên Nghị vững như thái sơn ngồi ở bên cạnh Lâm Mộ Thiên, dùng khóe mắt liếc vẻ mặt Lâm Mộ Thiên đang không ngừng biến hóa. Hắn phát hiện ánh mắt Lâm Mộ Thiên không ngừng biến hóa, có hoảng sợ, có thống khổ, cũng có chút không biết làm sao! Hắn thật muốn biết, người đàn ông ngu ngốc Lâm Mộ Thiên này vào thời điểm bị khinh bỉ còn có thể nghĩ đến cái gì? Là đang nghĩ đến Thư Diệu sao? Hay là nghĩ về Lâm Việt? Hay là Vĩnh Trình? Lại hoặc là lão tình nhân Thanh Dương kia? Lúc này, ngoài cửa sổ xe vang lên một tiếng súng nổ!