Đại thiên hồn giới
Chương 11 : sau ba năm
Con bạch hổ hất chân trước một cái, xé toạc cái cây đó thành mảnh. từ sâu bên trong mới xuất hiện một bông hoa nhỏ, giữa những cánh hoa là một hạt ngọc nhỏ.
Con bạch hổ mới ngắt nó ra, lấy miệng ngậm lấy rồi lại gần đằng hải. nó nhè ra tay hắn, nước dãi toàn mùi măng trúc bốc lên nồng nặc.
-con bạch hổ này lại là ăn cỏ ư ?
-ăn cỏ cái đầu ngươi ! rửa nó đi rồi nuốt vào !
Con bạch hổ tức giận quát to, lấy hai chân trước đây đằng hải đi, la vân cũng lẳng lặng đi theo.
Đưa đằng hải tới chỗ con sông rửa viên ngọc, bạch hổ liền quay sang bảo với la vân :
-này, ngươi rốt cuộc là quý nó đến cỡ nào vậy ? đến viên ngọc cổ từ ngàn vạn năm trước cũng mang cho nó dùng là có ý gì ?
-...
La vân im lặng không nói gì, bước về động kiếm chút thảo dược, bạch hổ đi theo, trước đó liền nhắc lớn :
-nhóc con, rửa xong chưa được nuốt nghe chưa ! rửa xong về lại động đó !
Đằng hải đứng từ xa gật đầu, tay hì hục rửa viên ngọc đến khi nào bóng loáng. ở trong động la vân đang sắc thuốc, cùng với một cái vạc kim loại, hắn vo thảo dược thành cục rồi ném vào.
-ra đây đi tiểu trì.
Một con cá nhỏ xuất hiện sau lưng la vân, nhìn từ xa như con cá chép, nhìn gần lại như con cá kình, dù cho chỉ mới là ngân sắc nhưng lại mang sức mạnh khủng bố đến khó tả.
-chủ nhân có chuyện gì vậy ạ.
-đổ nước đầy cái vạc này.
Bạch hổ từ xa, nước dãi chảy thành dòng mà chăm chú nhìn tiểu trì, la vân nhìn thấy liền lườm một cái, nói :
-ngươi đây là muốn ăn thịt ?
-không không không, ngươi đây là đang xui dại ta, ta không muốn ăn !
Bạch hổ liên tiếp phủ nhận, dù mắt vẫn ghim vào tiểu trì, thấy nước không hòa tan được thảo dược, nó mới lên giọng chế diễu :
-con cá bé nhỏ của ngươi liệu có thể đun nước ?
La vân lườm lấy bạch hổ, ánh mắt đầy sát khí, nói :
-ngươi muốn nhớ lại cảm giác lần đầu bị một con đá đốt cho chạy lên chạy xuống hả ?
Bạch hổ nghe tới mới nhớ lại, cụp đuôi mà bỏ đi, cố quên cái kí ức đen tối đó.
Con ca nhỏ của la vân mang trong mình hai nguyên tố lửa và thủy, khi lửa lên là lúc tiểu trì toàn thân bốc hỏa, thổi ra hỏa diệm trăm tấc.
Nó phun nhẹ và đống củi dưới vạc, trong chốc lát liền cháy rực, nước sôi sùng sục lên, chưa đến nửa canh giờ đã đen đục, lúc này bạch hổ mới lôi đằng hải về.
-làm gì mà rửa lâu thế ?
La vân hỏi, đằng hải không biết trả lời như nào liền quay ngoắt về bên phải, bạch hổ đành nhả hắn ra rồi trả lời :
-nó ở trong nhà, nói là đang tìm cái dây chuyền gì ý.
La vân mới nhớ ra, từ trong túi lấy ra cái dây chuyền, đưa cho đằng hải.
-cầm lấy đi, lần sau nhớ giữ cẩn thận, vứt dưới đất là ta không nhặt cho nữa đâu.
Đằng hải vội vàng cầm lấy sợi dây chuyền, cất sâu vào trong áo. trong lúc đó liền lấy ra viên ngọc, hỏi :
-thật sư là phại nuốt nó a ?
Càng nghe hắn nói, la vân càng tỏ vẻ khó chịu, đút thẳng viên ngọc vào trong miệng hắn rồi ném vào vạc nước.
Đằng hải giật mình, giãy dụa trong nước nhưng không đủ lực, lỡ nuốt ực viên ngọc vào bụng, bị nước trong vạc thấm vào áo kéo hắn chìm xuống.
Nước sôi sùng sục, cảm giác đau rát toàn cơ thể, đằng hải càng dãy dụa trong nước, cơ thể càng đau hơn. số thuốc hòa tan với nước thấm dần vào từng thớ thịt của đằng hải, xâm thực bên trong cơ thể hắn.
Lúc này bên trong hắn ngũ phủ lục tạng như vỡ nát, kinh mạch như đứt gãy mấy lần, xương cốt không chịu sự điều khiển mà trơn trượt trong cơ thể hắn, ngày càng khó dãy dụa.
-thằng nhóc này ý chí kiên cường, đau đến vậy mà cũng không chịu kêu lên, ngươi đây là nhặt được tiểu thiên tài rồi.
La vân nghe bạch hổ nói vậy, lắc đầu nói :
-thằng nhóc nuốt viên ngọc chắc là tắc ở đâu đó chứ sao một đứa trẻ ba tuổi ranh còn chưa dứt sữa lại chịu được đau đớn này, thậm chí đi chưa vững nói chưa xong.
Bạch hổ cũng không thể phủ nhận, mặc dù biểu cảm trên mặt đằng hải như đang miễn cưỡng cố gắng không kêu lên.
Trên người đằng hải dần nổi gân, màu đen lòm chằng chịt như tơ nhện. từ trong miệng hắn trào ra bao nhiêu là chất cặn bã tích tụ, trong đó bao gồm cả cái đan điền thứ hai sau khi bị phá hủy.
-la vân, ngươi có thể kể cho ta biết tại sao lại như vậy được không ?
Bạch hổ hỏi la vân, hắn cũng trả lời ngắn gọn :
-tiểu bạch ngươi nghe cho rõ, tổng số linh thảo cho vào chỉ là để kích thích cơ thể của thằng bé đẩy ra các tạp chất thôi, viên ngọc lúc này mới chính là điểm mấu chốt. viên ngọc lúc này trong cơ thể nó đang nối hai đan điền hợp thành một, khi kích cỡ vừa đủ sẽ tự phế bỏ đi phần thừa, tạo nên một cái đan điền hoàn mĩ nhất nhờ linh khí tích tụ trong hàng ngàn năm
Bạch hổ nghe vậy càng hiếu kì hơn.
-vậy sao ngươi không dùng mà lại để cho thằng nhóc ấy ?
-bởi nó giống ta...nhưng cũng khác ta...
Mặt của la vân lúc này sầm xuống, kí ức như ùa về, vào cái ngày hắn đột phá hồn linh khoảng dăm chục ngày, hắn cũng mới biết bản thân có đan điền ẩn.
Hắn tuyệt vọng, rơi vào trầm cảm, lúc này anh trai của hắn khống thiên, tự tay vào rừng trúc, năm ấy bạch hổ còn đang ở ngoài bắt cá ăn thịt.
Khống thiên lẻn vào thấy hai bông hoa, tiện tay rút lấy một bông, một bông để lại nể tình con bạch hổ.
Lúc này bạch hổ mới trở về, thấy hắn lấy một bông cũng tỏ vẻ dữ dằn, rồi lại bỏ đi, để cho khống thiên lấy đi một bông.
Bởi nhờ vậy hắn thành công trở về, cứu lấy cả đời còn lại của la vân, cũng nhờ vậy nên khi gặp bạch hổ hắn đã hạ thủ lưu tình mà bỏ qua.
Rốt cuộc cũng là về một giuộc, cùng chung sống trong một cánh rừng cùng một ngọn núi. ẩn dật mà sống qua ngày, để giờ thấy được cuộc sống này không hề phí phạm, tìm thấy một thiên tài trong thiên tài.
-tên nhóc này để ta dạy võ, la vân người về dạy học chữ đi.
-có cái đầu ngươi, phải là ta mới đúng !
Cả hai tranh nhau, đòi xem ai mới là người dạy võ, ai dạy chữ cho đằng hải. bỗng có một dị tượng xảy ra, cơ thể đằng hải như xuất hiện hai thái cực lạ lùng.
Một bên là một viên ngọc trắng, đẩy toàn bộ cặn bã trong người đằng hải, một bên là màu đen, hút lấy tinh chất trong thuốc.
Tóc đằng hải từ đen hóa đỏ, cơ thể bỗng gầy gò hơn. cả hai tên kia nhìn chằm chằm, sau đó mới vội vàng lao tới, nhưng đằng hải đã chuyển hóa xong, dị tượng biến mất, tóc lại về màu đen, ngất đi một hồi.
-rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ?
Bạch hổ lo lắng, hỏi la vân. la vân đứng nhìn một hồi liền rút ra kết luận :
-đây là thức tỉnh hồn linh sớm nhưng không hoàn toàn...
Bạch hổ ngạc nhiên, nói to :
-cái gì thức tỉnh sớm !?
-đúng vậy, thằng nhóc này bởi vì tác dụng của thuốc đi, bản thân tự tỏa ra tinh thần lực kêu gọi hồn linh, linh hồn lúc đó chắc giao động mạnh, liền tìm thấy hồn linh thích hợp.
Bạch hổ há hốc mồm, nói không nên lời, mắt trợn tròn nhìn đằng hải, la vân nói tiếp :
-thằng nhóc này bản thân đã có một hồn linh song hệ như ta, nhưng ta lại có cảm giác tiền đồ nó còn kinh khủng hơn nữa, có khi còn vượt qua cả những đại thiên tài thời đại trước.
Bạch hổ không nói nhiều, lôi đằng hải từ trong vạc ra, cơ thể của thằng nhóc nóng như miếng thịt luộc, bên ngoài cơ thể cặn bã bám đầy.
Lôi đằng hải trở về phòng, bạch hổ liền nhả ra, đặt một chân trước lên ngực hắn mà cảm nhận.
-kì lạ thay, hồn linh này lại có lẽ không hoàn toàn ở lại, khí tức đã biến mất hoàn toàn.
Nghe thấy thế, la vân cũng không màng tới, xoa lấy đầu đằng hải mà nói :
-không sao, hồn linh phế vật cũng có thể mạnh lên theo thời gian, vốn chi những hồn linh chưa thành hình còn có thể thành hồn linh cổ đại, ta hà tất phải vội vàng ?
Nghe la vân nói vậy, trong lòng bạch hổ cũng nảy sinh chút ngưỡng mộ, ngay lập tức bị vỡ toang bằng một câu :
-miễn nó chịu được ca luyện tập hà khắc đến từ ta...
Bạch hổ cũng đến chịu, cả hai người bắt đầu chia việc, đằng hải tỉnh dậy lập tức đã bị đưa đi luyện chữ, rồi lại luyện võ, nói chung là vô cùng bận rộn.
La vân đảm nhiệm luyện chữ cho đằng hải, một chữ sai liền nhịn một bữa, ngay lập tức khiến hắn chỉ một ngày một bữa, còn lại nhìn la vân ngồi ăn ngon lành.
Bạch hổ luyện võ cho hắn, dù mới là hồn linh lam sắc, nhưng lại đạt tới linh cấp hồn linh, trí thông minh bù lại cái cơ thể cồng kềnh của nó, giúp cho đằng hải luyện võ nhẹ nhàng, về sau lại khắc nghiệt, đi diệt yêu tứ phương bốn hướng.
Trong ba năm, hay chính xác là gần ba năm, đằng hải như lột xác hoàn toàn, ngoại hình cao hơn, cơ thể rắn chắc dù cho tóc có vẻ dài quá mức.
Trí thông minh lại được tăng cao, tinh thông địa lí, văn thơ như nước chảy. hắn chính là đã vượt xa cả tiêu chí lúc đầu bọn họ đặt ra !
Nhìn đằng hải trưởng thành tới vậy, bọn hắn cũng vui mừng khôn xiết, la vân lúc này mới nhớ ra, liền bảo :
-thời hạn ba năm cũng đã đến, giờ ta sẽ đưa ngươi trở về long gia, cũng như để thức tỉnh hồn linh bản mệnh.
Bạch hổ lúc này mới vòi đi theo, cứ bám riết lấy không rời, la vân khó chịu nói :
-ngươi mà đi thì ai trông nhà ?
Bạch hổ chỉ vào căn nhà, trông hoang sơ và vô cùng nghèo nàn, ngoài cái bàn bị hắn đập gãy ra thì chẳng còn gì quý giá, hang hộng thì nó cũng đã lấy đá lấp lại, trông cứ như không có cái hang nào.
La vân thấy thế, cũng đành phải cho bạch hổ theo, bản thân không thể chối cãi được.
Hắn bế đằng hải lên, cùng bạch hổ phóng một mạch về phía long gia, tốc độ nhanh đến nỗi khiến đằng hải quay cuồng đảo điên.
Mời đọc #stratholme thần hào đồng nhân wow siêu hài, siêu lầy. stratholme thần hào
Truyện khác cùng thể loại
40 chương
22 chương
471 chương
74 chương