Quý Ức dường như đã sớm ngờ tới anh sẽ có phản ứng như vậy nên trước khi anh kịp hành động, cánh tay cô đã bám chặt cổ anh, đôi môi cũng dán chặt hơn.
Cơ thể Hạ Quý Thần lại càng như pho tượng anh muốn ngẩng đầu kéo mấy ngón tay của Quý Ức ra nhưng tất cả đều như đóng băng tại chỗ.
Căn phòng rơi vào trạng thái yên tĩnh một lúc.
Nếu nói lý do ban đầu chỉ đơn giản là vì Quý Ức muốn ngăn Hạ Quý Thần không tiễn Hạ Viên, vậy thì bây giờ khi môi của cô dán chặt môi anh, cô cảm nhận được sự mềm mại và ấm áp quen thuộc, ngửi thấy mùi hương mát lạnh mà thân thiết trên cơ thể anh, Quý Ức dần dần trở nên có chút hoảng hốt, môi cô vẫn không rời môi anh, nhưng bên miệng lại phát ra một âm thanh rất nhỏ: “Hạ Quý Thần, anh thật sự trở về rồi…”
Sau khi cô nói xong, một giọt nước mắt lăn ra từ khóe mắt, nhìn gương mặt anh ở thật gần, cô kinh ngạc trong chốc lát, sau đó lại từ từ nhắm mắt, để giọt lệ kia rơi xuống dọc theo gò má, còn cô nhẹ nhàng hôn lên môi anh.
Trong giọng nói của cô mang theo sự oán trách và đau khổ khiến Hạ Quý Thần giống như một trái bóng da xì hơi, chớp mắt trong đầu anh đã biến mất hoàn toàn suy nghĩ muốn thoát khỏi cô. Anh như bị điểm trúng huyệt đạo, đứng yên không nhúc nhích, để cô tùy ý hôn anh trước mặt bao nhiêu người.
Trong phòng càng lúc càng yên ắng, lúc lưỡi Quý Ức và Hạ Quý Thần sắp hôn dính chặt nhau, Hạ Viên đứng bên cạnh không nói gì mà chỉ đưa tay lên miệng, ho lớn một tiếng.
Hạ Quý Thần đột nhiên tỉnh táo, anh cơ hồ không hề do dự quay đầu lại tránh môi Quý Ức, anh đưa tay kéo tay cô xuống, sau đó lùi về sau một bước, ánh mắt hối lỗi nhìn về phía Hạ Viên.
Hạ Viên không đợi Quý Ức phản ứng, cũng không đợi Hạ Quý Thần mở miệng, cô lên tiếng trước: “Thời gian không còn sớm nữa, em bé cũng sắp phải uống sữa rồi, lát nữa không nhìn thấy em nhất định sẽ khóc rất nhiều, em phải về đây.”
Lúc Hạ Quý Thần tránh cô, suy nghĩ đầu tiên của Quý Ức là lại “nhào” về phía anh, nhưng suy nghĩ này chỉ vừa hình thành, cô còn chưa kịp hành động thì lời nói của Hạ Viên lọt vào tai Quý Ức.
Em bé cũng sắp phải uống sữa rồi… Đây là ý gì?
Quý Ức khẽ nhíu mày, dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Hạ Viên.
“Đưa hợp đồng cho em đi, ngày mai em và chồng sẽ về nhà, đến lúc đó em sẽ đưa lại cho ba.”
Em và chồng em?
Quý Ức bất giác mở to hai mắt.
“Anh không cần tiễn em đâu…” - Hạ Viên nói xong, cô nàng nhìn thoáng Quý Ức một cái, bên môi nở một nụ cười dí dỏm, trong lời nói cũng đầy hàm ý: “… Em thấy anh tạm thời cũng không thoát thân được đâu.”
Lúc chạm phải ánh mắt Hạ Viên, mặt Quý Ức lập tức đỏ bừng.
Làm loạn cả buổi, hóa ra là cô hiểu nhầm rồi sao?
Sự việc căn bản không phải giống như cô nghĩ. Chỉ là Hạ Viên đến lấy một bản hợp đồng mà thôi, cô ấy đã sớm kết hôn, thậm chí đã có con rồi.
Vậy mà cô còn vừa “tuyên bố chủ quyền” với Hạ Viên…
Nghĩ vậy, Quý Ức liền âm thầm cắn nhẹ răng, cúi đầu tránh ánh mắt của Hạ Viên.
“Vậy em đi nhé.” - Hạ Quý Thần đưa tập tài liệu trong tay cho Hạ Viên.
Sau khi nhận lấy tài liệu, Hạ Viên nói “tạm biệt” rồi cất bước, lúc đi qua Quý Ức, dường như nhớ ra gì đó, cô lại bổ sung thêm: “Hạ phu nhân, hẹn gặp lại.”
Truyện khác cùng thể loại
122 chương
39 chương
56 chương
50 chương
31 chương