Quý Ức ngoảnh mặt làm ngơ trước lời nói của Hạ Quý Thần, mắt vẫn nhìn Hạ Viên, cô tiếp tục những lời ban nãy: “… Hạ Quý Thần là chồng tôi, tôi không cho phép bất kỳ phụ nữ nào có thể ôm ấp ý nghĩ quá phận với anh ấy, hôm nay chỉ là tôi cho cô một lời nhắc nhở, nếu như lần sau còn phát sinh tình huống anh ấy và cô cùng nhau về nhà như đêm nay, tôi tuyệt đối sẽ không để yên đâu đấy!”
Đây là cảnh tượng mà nằm mơ Hạ Quý Thần cũng không dám mơ thấy, chỉ là Hạ Quý Thần hoàn toàn không vui nổi, bởi vì hơn một năm trước Hạ Viên đã sớm kết hôn rồi, đầu năm nay vừa mới sinh em bé…
Lần thứ ba Hạ Quý Thần lên tiếng: “Tiểu Ức, em hãy nghe anh nói…”
Anh làm sao để ngăn cản cô đây? Không phải nên giúp cô đuổi Hạ Viên đi sao?
Lại bị Hạ Quý Thần ngắt lời thêm lần nữa, cô không đợi anh lên tiếng mà quay đầu, trừng mắt với Hạ Quý Thần: “Anh im miệng cho em! Có chuyện gì thì đợi em xử lý cô ấy xong rồi anh hãy nói với em!”
“Tiểu…”
“Hạ Quý Thần, anh đừng tưởng em không biết giấy chứng nhận kết hôn trong tay anh là kết hôn với em, em khuyên anh nên thành thật hơn một chút, đừng nói…” - Lần này Hạ Quý Thần mở miệng chỉ nói ra một từ, nhưng lời còn chưa nói xong liền bị Quý Ức hùng hổ cắt ngang, thấy Hạ Quý Thần mấp máy môi, cô không đợi anh lên tiếng lập tức bổ sung thêm: “Nếu anh còn nói thêm một chữ nữa, có tin là em sẽ công bố tin kết hôn ra ngoài!”
Anh đừng tưởng em không biết giấy chứng nhận kết hôn trong tay anh là kết hôn với em…
Từng câu từng chữ rõ ràng của Quý Ức như một quả bom nổ vang bên tai Hạ Quý Thần khiến đầu óc anh trống rỗng, phải mất một hồi lâu anh mới từ từ hoàn hồn.
Vốn dĩ, Quý Ức rất nghiêm túc nói những lời đó với Hạ Viên, không phải vì muốn đuổi Hạ Viên đi nên mới ăn nói hàm hồ bịa đặt, chỉ là, làm sao cô biết giấy chứng nhận kết hôn trong tay anh là kết hôn với cô, nếu ngay cả chuyện này mà cô cũng biết, vậy cái chết của Hạ Dư Quang, thậm chí khoảng thời gian mà anh đóng vai Hạ Dư Quang kia cũng…
Quý Ức không biết Hạ Quý Thần thất thần vì những lời mà mình vừa nói, cô thấy Hạ Quý Thần không lên tiếng nữa, tưởng rằng anh đã bị mình “khống chế” cho nên lại bắt đầu dùng ánh mắt sắc bén nhìn về phía Hạ Viên.
Hạ Viên không quen biết những người trong phòng, cô chỉ quen duy nhất mỗi Hạ Quý Thần, hôm nay cô bị Quý Ức không phân tốt xấu “dạy bảo” một trận, thật sự cảm thấy không biết làm sao, cô đem tất cả hy vọng ký thác lên Hạ Quý Thần nên ánh mắt cứ không ngừng nhìn anh.
Bộ dạng này của Hạ Viên lọt vào tầm mắt Quý Ức, sự ghen tuông của cô lại càng cuộn trào dữ dội.
Cô mới là người vợ được pháp luật công nhận của Hạ Quý Thần, nếu như muốn có kiểu nhìn “dẫn dụ” ấy với Hạ Quý Thần thì cũng là cô mới có tư cách, Hạ Viên dựa vào cái gì mà cứ nhìn Hạ Quý Thần trân trân như thế?
Quý Ức thật sự cảm thấy chướng mắt, nghĩ vậy, cô bước một bước, chặn tầm nhìn của Hạ Viên đang nhìn về phía Hạ Quý Thần.
Mặt Quý Ức đột nhiên xuất hiện trong tầm của Hạ Viên, cô nàng giật nảy mình, còn chưa kịp ổn định tinh thần, Quý Ức không chớp mắt mà trừng cô ta, nói: “Cô không cần nhìn chằm chằm anh ấy như thế, có nhìn anh ấy cũng vô dụng thôi, nếu như hôm nay anh ấy dám nói giúp cô một câu, tôi sẽ “xử” cả cô và anh ấy!”
“Cô đừng cho rằng tôi đang hù dọa cô, tôi nói được làm được! Nhân lúc bây giờ cô còn xinh đẹp trẻ trung, tôi khuyên cô tranh thủ tìm một người thích hợp mà sống vui vẻ đi, đừng suốt ngày nhớ thương đàn ông của người khác, đến cuối cùng mất hết danh dự, người xấu hổ vẫn là bản thân cô đấy!”
“Đương nhiên, có thể cô vẫn ôm suy nghĩ làm kẻ thứ ba để tiếp cận Hạ Quý Thần, nhưng tôi khuyên cô, nên bỏ ý định này đi, tôi thà chết cũng không ly hôn với Hạ Quý Thần. Nếu như anh ấy còn dám dắt cô về nhà lúc nửa đêm, tôi sẽ đánh gãy chân anh ấy, cùng lắm tôi sẽ hầu hạ anh ấy suốt đời!”
Sau khi nói xong những lời muốn nói, Quý Ức không thèm xem phản ứng của Hạ Viên, trực tiếp lên tiếng tiễn khách: “Hạ tiểu thư, những điều cần nói tôi đã nói rất rõ ràng rồi, xin hỏi, bây giờ cô có thể rời khỏi đây chưa?”
Nói xong, Quý Ức đứng chắn trước mặt Hạ Quý Thần, nhường một bước cho Hạ Viên một đường rộng rãi để xuống lầu.
Quý Ức đứng gần khiến hương thơm ngọt ngào đặc biệt chỉ cô có len lỏi vào hơi thở Hạ Quý Thần, anh hoảng hốt khôi phục tinh thần.
Mặc dù anh không nghe rõ những lời Quý Ức nói, nhưng từ nét mặt Hạ Viên, anh có thể nhìn ra những lời Quý Ức vừa nói nhất định rất khó nghe.
Nếu như Hạ Viên thật sự vì thích anh mà cố ý đến gần anh, Quý Ức làm thế này sẽ rất có lợi cho anh, nhưng lần này Quý Ức rõ ràng đã hiểu lầm rồi… Anh không nghĩ nhiều liền nói với Hạ Viên: “Hạ Viên, thật sự xin lỗi, khiến em chê cười rồi, bây giờ anh tiễn em xuống lầu.”
Hạ Quý Thần còn muốn tiễn Hạ Viên?
Quý Ức chợt mở to mắt, nhìn trừng trừng Hạ Quý Thần.
Hạ Quý Thần không để ý đến ánh mắt bất mãn của Quý Ức, anh lướt qua cô đi về hướng cầu thang.
Quý Ức không hề do dự một giây nào, cô đưa tay kéo vạt áo Hạ Quý Thần: “Hạ Quý Thần!”
“Anh tiễn cô ấy trước đã, đợi một lát quay lại nói chuyện với em sau.” - Hạ Quý Thần thấy Quý Ức không chịu buông tay, anh đưa tay kéo mấy ngón tay của cô ra.
Quý Ức lại kéo áo anh chặt hơn, cô không nói, nhưng đôi mắt nhìn Hạ Quý Thần cũng bắt đầu đỏ lên.
Trái tim Hạ Quý Thần khẽ run, anh chẳng còn sức để kéo ngón tay Quý Ức ra nữa.
Cho dù trong lòng vẫn biết rất rõ anh và cô sẽ không có tương lai, anh không thể chiều chuộng cô như trước kia, việc anh nên làm là cố gắng vạch rõ giới hạn với cô, tốt nhất là từ nay về sau đừng gặp lại nhau nữa; nhưng khi tận mắt nhìn thấy vành mắt đỏ hoe của cô, anh vẫn không thể do dự, cơ thể phản ứng như một bản năng tự nhiên, anh đầu hàng rồi…
Trong lòng Hạ Quý Thần thở dài một hơi, qua vài giây, anh quay đầu nhìn Hạ Viên.
Anh muốn đem tài liệu trong tay đưa cho Hạ Viên, nói với cô thật sự xin lỗi chuyện hôm nay.
Nhưng Quý Ức không hiểu tình hình, thấy Hạ Quý Thần nhìn Hạ Viên, cô tưởng anh vẫn muốn tiễn Hạ Viên cô tức đến cắn chặt răng, trong đầu chợt hiện lên đối sách trong cái đêm mà Hạ Viên gọi Video cho Hạ Quý Thần. Hạ Quý Thần đang nhìn Hạ Viên, Quý Ức đưa tay, kéo mặt anh quay lại đối diện mình.
Cô cũng mặc kệ bên cạnh có Hạ Viên, dưới lầu có Đường Họa Họa và Ninh Ngưng, cứ vậy kiễng chân chặn môi Hạ Quý Thần, khiến những lời anh vốn định muốn nói với Hạ Viên đều nuốt trở lại vào bụng.
Cơ thể Hạ Quý Thần cứng đờ, anh vô thức muốn kéo Quý Ức ra.
Quý Ức dường như đã sớm ngờ tới anh sẽ có phản ứng như vậy nên trước khi anh kịp hành động, cánh tay cô đã bám chặt cổ anh.
Truyện khác cùng thể loại
122 chương
39 chương
56 chương
50 chương
31 chương