Mập bị Quý Ức hỏi nên sững người, nhìn chằm chằm điện thoại vài giây mới ngẩng đầu nhìn Quý Ức: “Cậu kết hôn cùng anh Thần mà không biết em gái Coca là ai?” Mặc dù Mập không trả lời thẳng vào vấn đề của Quý Ức, nhưng sau khi cô nghe được câu này đầu ngón tay đã run lên, trong lòng rõ ràng đã có đáp án: “Em gái Coca là tôi có đúng không?” Mập nghe thế mới biết mình nghĩ sai rồi, hóa ra hai người họ kết hôn không phải vì Hạ Quý Thần tỏ tình với Quý Ức, thẳng thắn thành khẩn nói với cô rằng cô chính là em gái Coca anh ấy đã thích nhiều năm “Vậy làm sao hai người kết hôn được?”  “Tối hôm nay tôi mới biết là tôi đã kết hôn với anh ấy.” Mập nghe được mấy lời này của Quý Ức, biết chuyện sẽ dài dòng nên không để Quý Ức đứng bên đường nói nữa: “Cậu chờ một chút, tôi đi lấy xe, chúng ta lên xe tìm một chỗ vừa ăn vừa nói chuyện.” Mập quay người trở về chỗ làm, không lâu sau đó bên đường vang lên tiếng còi xe. Quý Ức nghe thấy nhìn lại, thấy Mập ngồi bên cửa sổ xe. Cô vội vàng mở cửa xe ngồi vào.  Đợi Quý Ức thắt dây an toàn, Mập vừa giẫm chân ga vừa nói: “Chúng ta đi ăn món Thượng Hải nhé?” Quý Ức “Ừ” một tiếng không có thắc mắc, sau đó nói tiếp chuyện khi nãy: “Tôi vẫn nghĩ là tôi đã kết hôn với anh Dư Quang…” Trong xe rất yên tĩnh, ngoại trừ tiếng nói chuyện của Quý Ức thì không vang lên âm thanh nào khác. Đợi cô giải thích xong chân tướng sự việc, cô nhìn thoáng qua Mập rồi nói tiếp: “Nếu không phải tôi phát hiện miếng ngọc trong nhà của anh ấy, chạy tới Tô Thành tìm anh Dư Quang, muốn hỏi anh Dư Quang rằng Hạ Quý Thần bấy giờ đang ở đâu. Sau đó mới biết anh Dư Quang đã mất rồi, lúc đó đánh chết tôi cũng không tưởng tượng được người đề nghị kết hôn với tôi là Hạ Quý Thần.” Quý Ức vừa nói xong cũng đúng lúc xe dừng lại trước cửa nhà hàng. Mập xuống xe trước rồi mở cửa xe cho Quý Ức. Trên đường đi, Mập đã nhân tiện đặt chỗ, đến nhà hàng sau khi nói tên, phục vụ nhanh chóng dẫn hai người ngồi xuống một chỗ khá yên tĩnh ngoài cửa sổ. Mập thường xuyên ăn cơm ở đây, đồ ăn cũng do cậu ta gọi.  Đợi sau khi phục vụ đi khỏi, Mập bưng ấm trà rót cho mỗi người một chén, rồi đặt một chén trước mặt Quý Ức, lên tiếng hỏi: “Vậy là anh Thần sợ chuyện Video của Thiên Ca gây phiền tới cậu nên rời khỏi Bắc Kinh hả?” Quý Ức rũ mắt, nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng. “Đúng thật là tác phong của anh Thần…” - Mập nói xong, cúi đầu uống một hớp trà, qua một hồi lâu, cậu ta đặt chén trà xuống rồi nhìn chăm chú vào Quý Ức, mở miệng: “... Cậu còn nhớ năm trước ở Lâu Ngoại Lâu, tôi nhắc tới em gái Coca với cậu không? Lúc đó cậu hỏi tôi em gái Coca là ai, tôi còn rất ngạc nhiên, sau đó còn nói cậu có phải bị ngốc không, suýt chút nữa tôi đã nói cho cậu biết em gái Coca là ai, kết quả lại bị anh Thần cắt ngang…”  Quý Ức gật đầu: “Tôi có nhớ chuyện này.” “Cậu có biết sau khi rời khỏi đó anh Thần nói với tôi cái gì không?” Mập tiếp tục nói không ngừng: “Anh ấy hỏi tôi lúc anh ấy không ở trong phòng chúng ta đã trò chuyện những gì, lúc đó sắc mặt anh ấy rất hoảng hốt, tôi cũng bị anh ấy dọa sợ, sau đó tôi đem chuyện chúng ta đã nói kể lại, anh ấy mới thở phào nhẹ nhõm.”