Cửa phòng tắm bị đóng lại, sau đó vọng ra tiếng nước chảy.
Không bao lâu sau, tiếng nước ngừng chảy, cả căn phòng rơi vào yên lặng, nhưng chỉ trong một phút, cửa phòng tắm bị kéo, Hạ Quý Thần bước ra ngoài.
Quý Ức vẫn nhắm mắt, nhưng cô có thể nghe rõ ràng tiếng bước chân của Hạ Quý Thần càng lúc càng bước đến gần giường, cuối cùng dừng lại ở chỗ ban công.
Bên tai im ắng một lúc lâu, sau đó vang lên tiếng sột soạt, mãi đến khi Quý Ức nghe thấy âm thanh cài dây nịt, cô mới biết hóa ra Hạ Quý Thần đang mặc quần áo.
Quý Ức hiểu rõ, lần này Hạ Quý Thần rời đi, e rằng sau này cô và anh không còn bất kỳ mối liên hệ nào.
Cô thật sự rất muốn mở mắt, sau đó hỏi anh có thể không đi không, có thể không rời Bắc Kinh được không.
Nhưng Quý Ức biết, cô không thể làm vậy, chuyện hai người thân mật tối qua lẽ ra không nên xảy ra, cô đã xúc phạm đến vợ anh. Cô không thể mượn hoàn cảnh này để tiếp tục phạm sai lầm, việc cô có thể làm là biến tất cả những gì xảy ra tối qua thành một giấc mơ đẹp đẽ. Sau khi tỉnh dậy, Quý Ức chỉ có thể đè nén đau đớn trong lòng mình, bày ra bộ dạng không hay không biết anh đang làm gì, cứ thể nằm trên giường im lặng ngủ say, mặc kệ anh rời đi.
Tiếng quần áo vang lên không ngừng chui vào tai Quý Ức, đầu ngón tay cô nắm ga giường càng lúc càng chặt hơn.
Cuối cùng, căn phòng im ắng trở lại, Quý Ức biết Hạ Quý Thần đã mặc xong quần áo, bàn tay cô không nhịn được nhẹ nhàng run lên.
Mặc quần áo chỉnh tề xong, Hạ Quý Thần không nán lại quá lâu mà đi thẳng về phía cửa.
Quý Ức nghe tiếng bước chân của anh càng lúc càng cách xa mình, nước mắt cô chảy dài.
Cô nghe thấy tiếng tay nắm cửa chuyển động, cô biết anh đã đi đến chỗ cửa, anh đang mở cửa. Cô cắn chặt góc chăn, dốc sức lấp kín miệng mình để bản thân khóc khônglên tiếng.
Cửa ra vào yên tĩnh trong giây lát, lại có tiếng bước chân vang lên, cô biết lần này anh đang đi ra ngoài, nước mắt rơi đầy mặt cô, cô cuộn người lại trong chăn, cơ thể run rẩy dữ đội.
Anh đi không đến hai bước, cửa lại yên ắng, một lát sau, cửa lại vang lên một tiếng “lách tách” rất nhỏ, Quý Ức biết, Hạ Quý Thần đã ra khỏi phòng sau đó đóng cửa lại.
Cô giống như bị điện giật, xốc mạnh chăn lên, nhảy xuống giường, mặc kệ chân trần và thân thể không mảnh vải, cô chạy đến chỗ cửa, ngơ ngác nhìn thật lâu vào cách cửa đã đóng chặt kia, sau đó liền ngồi xổm xuống, giống như người đã mất đi cả thế giới, cô bất lực khóc thành tiếng.
Anh đi rồi, anh để lại một câu “chúc em bình an” rồi rời đi.
Câu chuyện của anh và cô trong đêm này đã được đặt một dấu chấm hết.
Quý Ức khóc càng lúc càng lớn, trong miệng cô vang lên những âm thanh mơ hồ.
“Quý Thần… Quý Thần…”
Cô gọi hết lần này đến lần khác, gọi đến mức trái tim đau đớn, gọi đến mức trong lòng đớn đau vô cùng.
Chúng ta đều còn rất trẻ, chúng ta đều còn cả một đời người, nhưng là cả đời của chúng ta và một người khác, còn cả một đời của hai chúng ta chỉ tới đây thôi.
Hạ Quý Thần, em muốn được cách xa anh vài dặm, cho dù là yêu hay không yêu đều không sao cả.
Hạ Quý Thần, em yêu anh.
Hạ Quý Thần, tạm biệt nhé.
Truyện khác cùng thể loại
68 chương
235 chương
66 chương
31 chương
97 chương
10 chương